04
Tất nhiên, ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi lại bị ta dập tắt ngay.
Nhớ đến sự tàn nhẫn của Nguyên Hành khi xử lý người khác, ta khẽ thở dài.
Trước khi nhập cung, ta đã nguyện chỉ mong cầu an yên, không cầu vinh hoa phú quý.
Sau khi quay trở về cung của mình, không bao lâu đã đến giờ ăn cơm tối.
Vì Hoàng thượng chưa từng sủng ái hậu cung, nên Ngự Thiện Phòng cũng chỉ chuẩn bị thức ăn theo gia thế của các phi tần nhập cung.
Tuy ta được phong làm phi, xuất thân từ phủ Tể tướng, nhưng chỉ là thứ nữ.
Mười mấy năm qua, do bệnh tật, ta sống ở trang viện hẻo lánh dưới quê, không được coi trọng.
Nếu không phải vì tiếng ác của Tân đế lan xa, khiến trưởng tỷ không muốn gả vào cung, e rằng đã chẳng đến lượt ta.
“Nương nương, đây là thức ăn Ngự Thiện Phòng gửi tới. Thật là ngày càng qua loa, thực sự xem chúng ta là dễ bắt nạt sao!”
Thúy Âm bưng hộp cơm từ bên ngoài vào, miệng đầy oán trách.
Ta nhìn nàng, thấy nàng đã tức đến đỏ mắt, lời nói ra như súng liên thanh:
“Mùa đông năm ngoái còn tốt hơn một chút, bây giờ thực sự coi thường chúng ta! Áo xuân năm nay cũng chưa gửi tới, than củi cũng sắp cạn rồi, đến tối làm sao chịu nổi đây!”
Nói xong, nàng đặt hộp cơm xuống, bên trong chỉ là chút cơm canh nguội lạnh.
Ta khẽ mím môi, ngẩng mắt lên, thấy nữ quan Tuyết Linh cũng thở dài, còn hai tên thái giám đứng ở cửa thì co rúm lại, tay xoa vào nhau để sưởi ấm.
Dù đã vào tháng ba, nhưng ban đêm vẫn còn lạnh.
Chưa kể đến cơ thể yếu ớt của ta không chịu nổi cái lạnh, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ nhiễm phong hàn.
Đột nhiên, cổ họng ngứa ngáy, ta không nhịn được, vịn lấy bàn rồi ho khan.
Thấy ta ho, Thúy Âm lập tức ngừng oán thán, đi tới vỗ lưng cho ta, lo lắng nói: “Nương nương, nô tỳ sẽ đi mời Thái y!”
Ta giữ tay nàng lại, nhìn vào mắt nàng và nói:
“Ngươi đi ngang qua Ngự Thư Phòng, nói với Thái y rằng ta bệnh nặng, nhưng đừng cố ý xin Hoàng thượng đến.”
Thúy Âm mở tròn mắt: “Ý của nương nương là——”
Ta không trả lời thẳng: “Đi đi.”
Nàng dừng lại một chút, liếc nhìn Tuyết Linh, rồi đột nhiên trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ vui mừng, “Vâng! Nô tỳ đi ngay!”
Nói xong, cô gái nhỏ mới mười sáu tuổi vội vã chạy ra ngoài.
Trong phòng lại quay về dáng vẻ yên tĩnh, ta ra lệnh cho Tuyết Linh bày thức ăn nguội lạnh lên bàn, sau đó nằm xuống giường, để nàng ta hầu hạ.
Chỉ một lát sau, nửa nén hương đã trôi qua.
Tuyết Linh nhíu mày, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, không yên lòng mà đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại thì thầm:
“Nương nương, không biết Hoàng thượng có đến không? Nếu đến rồi phát hiện ra…”
Không trách được nàng căng thẳng.
Ta cũng hồi hộp, tim đập thình thịch dưới lớp chăn gấm.
Đây là lần đầu tiên ta giả bệnh.
Nhưng, liệu ngài có đến không?
Nếu ngài đến, chuyện giả bệnh bị phát hiện thì—sẽ ra sao?
Kết quả đáng sợ ấy còn chưa hiện lên trong đầu, thì ta đã nghe thấy giọng thông truyền vang lên ở cửa: “Hoàng thượng giá lâm!”
05
Ta lập tức nhắm mắt lại.
Mất đi thị giác, thính giác trở nên nhạy bén hơn nhiều.
Ta chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn dần dần tiến gần, giọng nói lạnh lẽo cất lên: “Thái y chăm sóc thế nào mà lại để chuyện này xảy ra?!”
Các thái y theo sau Hoàng thượng đều lộ vẻ sợ hãi, liền quỳ xuống rầm rập.
“Cút sang xem bệnh cho Dung phi!”
Lời nói đầy sát khí ấy như rơi xuống đầu mọi người, khiến họ run rẩy như lá, lòng ta cũng run theo.
Khi thái y run run bắt mạch cho ta rồi bẩm báo với Nguyên Hành, tim ta như thắt lại.
“Bẩm Hoàng thượng, thân thể Dung phi nương nương yếu ớt, tuy mùa đông bị nhiễm lạnh, nhưng hiện tại không có gì đáng ngại, chỉ cần dưỡng sức là đủ, thực sự… thực sự không có dấu hiệu bệnh nặng!”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng như đông cứng lại.
Lúc này ai cũng có thể nghĩ đến khả năng khác—rằng ta mượn cớ mắc bệnh để tranh sủng.
Nhưng rõ ràng, thủ đoạn này không cao minh, dễ bị phát giác.
Màn trướng bị vén lên.
Hương mai thơm nhẹ nhàng thoảng qua mũi.
Ta không thể giả vờ được nữa, chậm rãi mở mắt, vừa khéo đối diện với đôi mắt thâm trầm của nam nhân trước mặt.
Giọng nói của ngài khàn khàn: “Nàng muốn tranh sủng?”
06
Vẻ mặt của nam nhân không để lộ chút cảm xúc.
Nhưng trước mắt ta lại hiện lên dòng chữ quen thuộc.
【A a a a a, kích động quá, mau nói phải đi!】
【Để ý ánh mắt hắn nhìn ngươi mà xem, đâu có trong sáng gì đâu!】
【Ngươi quyến rũ hắn đến thế còn không lo giữ mạng sao!】
Ta to gan cầm lấy bàn tay đang buông thõng của ngài, nhìn vào ánh mắt ngài, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Hoàng thượng ngày đêm vì quốc sự, thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng bảo trọng long thể, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Lời vừa dứt, không biết có phải ảo giác của ta hay không, nhưng hơi thở của ngài dường như nặng nề hơn.
Ngài không nói gì, đôi mắt sâu thẳm như nước hồ lạnh lẽo chăm chú nhìn ta, trong mắt hiện lên những cảm xúc mà ta không thể hiểu.
Lòng ta rộn ràng, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh.
Ngay khi ta tưởng rằng ngài sẽ nổi giận, ngài lại nắm chặt tay ta, như thể đang kìm nén điều gì đó, rồi quay mặt đi:
“Thân thể nàng yếu, không cần bận tâm nhiều như vậy.”
Đôi mắt ta khẽ mở to.
Ngài thật sự không trách tội ta!
Tuy trước đó, thái độ của ngài khiến ta nghĩ rằng ngài hoàn toàn không để ý đến mình.
Nhưng bây giờ, khi ta thử chạm vào giới hạn của ngài thì lại được khoan dung, điều này khiến ta không khỏi suy nghĩ.
Có lẽ, như những dòng chữ kia nói, ngài thực sự có tình cảm với ta nhưng chỉ ngại ngùng không nói?
07
Nhận ra điều này, trái tim ta bỗng đập nhanh hơn.
Nhưng rồi ta lại thầm tự giễu, bởi một vị đế vương nào có chân tình thực sự.
Hàng mi ta khẽ cụp xuống, suy nghĩ xoay chuyển không ngừng.
Ta tuy không cầu vinh hoa phú quý, nhưng cũng không đành lòng để những người bên cạnh phải chịu khổ cùng mình.
Huống hồ, ta cũng muốn sống lâu một chút.
Nếu cứ mãi không được sủng ái, với thân thể yếu ớt này, e là chỉ cần vài năm trong cung cũng khó lòng sống sót.
Nghĩ đến đây, ta do dự một chút, rồi to gan mở lời, thử tiến thêm một bước:
“Hoàng thượng đã biết thân thể thần thiếp yếu ớt, vậy ngày mai liệu có thể ghé thăm thần thiếp thêm một lần nữa—”
Nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy ánh mắt Nguyên Hành đột nhiên dừng lại trên bàn, rồi ngài bất ngờ đứng bật dậy, giọng nói không còn ôn hòa như lúc nãy mà lạnh lẽo như băng:
“Đây là thứ gì vậy! Người Ngự Thiện Phòng làm ăn kiểu gì vậy hả!”
Nói đến đây, chân mày ngài nhíu chặt hơn, đưa mắt nhìn khắp căn phòng:
“Trong phòng sao lại lạnh thế này? Than đâu?!”
Những người bên dưới mặt mày tái mét, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Có lẽ chẳng ai ngờ được, vị Hoàng thượng xưa nay chưa từng bước vào hậu cung, cũng chẳng bận tâm đến sống chết của phi tần, nay lại nổi giận chỉ vì phòng của phi tần thiếu than sưởi.
Thấy vậy, Tuyết Linh khéo léo bước lên bẩm báo sự tình trong cung, Thúy Âm đứng bên cạnh cũng không ngừng gật đầu.
Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, ngay đêm đó, Ngự Thiện Phòng và Nội Vụ Phủ gặp họa lớn.
Các thái giám phụ trách việc cung ứng thức ăn và các vật dụng cho cung của ta đều bị đánh chết, ngay lập tức lại có một nhóm người khác thay thế họ.
Chuyện này xảy ra, từ trên xuống dưới trong cung không ai còn dám xem thường Xuân Nghi cung nữa.
Xử lý xong những người kia, ngài mới quay lại, chân mày vẫn chưa hết sắc lạnh, hỏi ta: “Vừa nãy nàng có nói gì không?”
Ta đáp: “…Không, không có gì cả.”
Thật đáng sợ.
Ta xin tuyên bố, hôm nay đến đây là hết chuyện tranh sủng.
Nghe xong, ánh mắt ngài dừng trên đỉnh đầu ta, ở đó một lát rồi mới dời đi, còn khẽ ho một tiếng: “Vậy… trẫm đi trước nhé?”
Ta liền nói: “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”
“…”
Khi tiếng bước chân của ngài xa dần, trên không lại hiện lên một đống dòng chữ kinh ngạc, trách ngài sao lại làm người ta hoảng sợ như vậy!
Ta nhìn mà chỉ thấy thật buồn cười.
Ngài có vẻ không giống như ta tưởng tượng.
08
Ngày hôm sau, các phi tần khác trong cung đều đã biết chuyện này.
Ta vốn nghĩ họ sẽ đến gây khó dễ, nhưng không ngờ, cả cung yên ắng như ở chùa, thậm chí còn có người đến tặng lễ.
Các cung nữ đưa lễ vật đều cười tươi chúc mừng: “Nương nương nhà chúng nô tỳ nói, Dung phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái, tất nhiên là nhờ trời ban phước.”
Ngụ ý là nương nương của họ không muốn chen chân vào, để tránh mất mạng.
Nhưng không hiểu sao, ta cảm thấy nụ cười của họ có chút gượng gạo, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Tuy nhiên, trong cung hiện nay phi tần cũng không nhiều, phần lớn đều xuất thân cao quý, có gia đình chống lưng, cuộc sống trong cung cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Ta nhận lễ mà không nói gì thêm.
Vì không có đối thủ cạnh tranh, ta cũng chẳng còn kiêng dè gì.
Thế nên—
Lúc Hoàng thượng đi dạo vườn, ta đã chờ sẵn, sau đó cùng ngài dạo chơi cả nửa ngày.
Ôi, ngài quả thực rất thích đi dạo trong Ngự hoa viên!
Khi Hoàng thượng dùng bữa, ta không mời mà tự đến, rồi cùng ngài ăn bánh bao hấp suốt một tháng liền.
Ồ, sở thích của ngài giống ta thật đấy!
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã qua hai tháng, nay đã vào tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên.
Tiếc rằng, tuy Nguyên Hành đối với ta thái độ ôn hòa, nhưng chưa từng chủ động tìm đến ta, chỉ thỉnh thoảng ban thưởng vài món đồ.
Mỗi nửa tháng một lần, mỗi lần ban vài xe.
Cung điện của ta đã chật kín báu vật mà ngài ban cho.
Đây cũng được coi là một kiểu quan tâm khác thường chăng?
Nghe nói gần đây Hoàng thượng đang chuẩn bị đích thân dẫn quân xuất chinh, có lẽ sẽ rời đi một thời gian dài.
Không biết tâm trạng thế nào, ta lợi dụng màn đêm, tự tay bưng một bát chè táo đỏ đến dâng ở Thừa Thanh điện.
Tổng quản thái giám Phúc Toàn thấy ta đến, đôi mắt mờ đục của ông tròn xoe, nhưng nghĩ đến thái độ gần đây của Hoàng thượng với ta, ông do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn để ta vào trong.
Tẩm điện yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng bấc nến thỉnh thoảng kêu lách tách.
Nghe tiếng bước chân, nam nhân ngồi sau án thư, chân mày nhíu chặt, ánh mắt sắc lạnh thoáng ngẩng đầu lên, nhưng khi thấy là ta, vẻ mặt liền dịu lại, giọng nói cũng trở nên ôn hòa:
“Nàng sao lại đến đây?”
May mà ta không bị đuổi ra.
Ta thầm tính toán trong lòng, bước lên một bước, đặt hộp thức ăn trước mặt ngài, sau đó đứng sang một bên, nói:
“Thần thiếp đến để mài mực cho Hoàng thượng.”
Ta nói rất tự nhiên, như thể đây là một chuyện hết sức bình thường.
Muốn tranh sủng, trước tiên là phải không sợ ngài.
Ngài liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta vài giây.
Ta dựng tai lắng nghe câu nói tiếp theo của ngài, nhưng chờ mãi không thấy, hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngài lại cúi đầu tiếp tục xem tấu chương.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, nhưng dường như dưới mái tóc đen, vành tai ngài hơi đỏ.
Vậy là ngài đã ngầm đồng ý rồi?
Ta chăm chú mài mực, ngắm nhìn góc nghiêng của ngài, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc, ta bất giác liền có suy nghĩ trong lòng, không biết đã từng gặp ngài ở đâu chưa.
Nhưng nghĩ mãi cũng không tìm được người nào tương tự trong trí nhớ, đành thôi vậy.
Trong Thừa Thanh điện lặng lẽ, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Ta vốn không chịu được cơn buồn ngủ, không kìm được mà ngáp một cái, nhưng từ khóe mắt lại thấy tai nam nhân hơi động, ta liền vội vàng tiếp tục công việc trong tay.
Không ngờ, ngay khoảnh khắc đó, nam nhân bỗng đứng dậy.
Động tác của ngài quá đột ngột, làm ta giật mình, viên mực trong tay rơi “bịch” xuống đất.
Ta hoảng hốt, vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhưng do quá gấp, vô tình đụng đầu vào góc bàn, cơn đau làm nước mắt ta tuôn ra.
“Giang Vị!”
Chưa kịp phản ứng, ta đã bị nhấc bổng lên.