16.
Hôm ấy, khi Thái tử rời đi, đã tặng ta một chiếc vòng tay ngọc dương chi trắng như tuyết, chàng nói:
“Thiên hạ chỉ có một chiếc này.”
Đầu đông, phu nhân Bá Dương được dâng thịt nai thượng hạng, liền mời các hậu bối trẻ tuổi đến nhà nướng thịt.Phu nhân Bá Dương ngồi trên giường ấm, cười nói:
“Ngày đông thường cảm thấy mệt mỏi, các ngươi đều là người trẻ, thêm phần náo nhiệt, ta cũng thấy tinh thần hơn.”
Ta liếc nhìn quanh, thấy trong gian phòng toàn là các tiểu thư quý tộc cùng trang lứa, e rằng đều có liên quan đến việc chọn Thái tử phi:
Phu nhân Bá Dương liếc mắt đã thấy vòng tay trên cổ tay Trần Ngọc Đình:
“Chiếc vòng tay của Ngọc Đình thật trong suốt, rất hợp với nàng.”
Trần Ngọc Đình cười đáp:
“Phu nhân quả thật tinh tường, đây là quà sinh thần Thái tử tặng.”
Phu nhân Bá Dương lại nhìn sang ta, cười nói:
“Nhưng chiếc vòng ngọc dương chi của Hàn Ngọc lại càng quý giá hơn. Đây là món mà Thái Tổ từng chế riêng cho Đoan Quý phi.”
“ Thái Tổ từng nói Đoan Quý phi là tri kỷ duy nhất của người. Xem ra Thái tử rất coi trọng cô nương.”
Sắc mặt Trần Ngọc Đình thoắt chốc vô cùng khó coi.
Vào ngày sinh thần nàng, Thái tử đã tặng cả mấy xe lễ vật, nhưng chẳng món nào quý giá bằng chiếc vòng ngọc dương chi này.
17.
Năm mới vừa qua, chính là thời điểm Thái tử chọn phi. Trần Ngọc Đình đã không thể tiếp tục giả vờ kiêu ngạo như trước.
Ngày hôm sau, nàng hẹn ta ra trà lâu, rơi lệ mà xin lỗi:
“Thực sự là tỷ không nên, để muội chịu những lời dị nghị, bị người khác bịa đặt nói muội bắt chước tỷ. Từ nay chúng ta chính là tỷ muội thân thiết. Nếu còn ai gièm pha muội, tỷ nhất định sẽ xé nát miệng họ.”
Ta làm ra vẻ cảm động:
“Tỷ tỷ, chúng ta vốn là duyên phận trời định, có thể thân thiết với tỷ chính là phúc phần của muội.”
Trần Ngọc Đình khóc đến hoa lệ đẫm mưa:
“Chung quy vẫn là tỷ có lỗi với muội. Muội dù là đích nữ Hầu phủ, lại bị Thái tử xem như một quân cờ để chọc tức tỷ. Thật là bất công.”
Nghe đến đây, vẻ cảm động trên mặt ta liền chuyển thành nét u sầu.Trần Ngọc Đình lại nói tiếp:
“Tỷ biết, muội cũng là người kiêu hãnh. Thế gian này có bao nhiêu nam tử tốt, muội nhất định không thể làm kẻ thay thế của ai.”
“ Ngày sinh thần tỷ, Thái tử tặng cả mấy xe lễ vật, mà tỷ vẫn nghĩ đến muội, chắc lúc đó muội trong lòng khó chịu lắm.”
Thấy ta cúi đầu chỉ lo khóc, không nói lời nào, Trần Ngọc Đình thở dài một tiếng:
“Muội muội tốt của tỷ, tỷ cũng là thương muội mới nói những lời này. Nếu muội tin tỷ, tỷ sẽ thay muội thỉnh cầu Thái tử, để chàng trả lại cho muội sự tự do, để chàng biết muội chính là Cố Hàn Ngọc, cành vàng lá ngọc.”
Trần Ngọc Đình liên tục thở dài, thay ta bất bình, lại một tiếng một câu xót thương vì ta bị lợi dụng.
Nàng chắc chắn rằng, với gia thế và tài mạo của ta, ta sẽ không cam lòng làm kẻ thay thế. Nhưng nàng đã tính sai, bởi mục đích ta lại rất cam lòng làm kẻ thay thế.
18.
Vậy nên, vị tỷ tỷ tốt của ta, Trần Ngọc Đình, đã hẹn Thái tử cùng ngâm thơ đối chữ, sau đó đem hết những khó xử và uất ức của ta kể lại với Thái tử.
Thực ra nàng nói gì với Thái tử cũng không quan trọng, ta thậm chí còn mong nàng càng nói năng vô căn cứ càng tốt.
Ta sai người đem chiếc vòng ngọc dương chi phong kín, gửi trả lại phủ Thái tử, nhưng giữ lại đôi khuyên tai ngọc lan hoa.
Lại trong lúc Định Quốc Hầu và Thái tử đang bàn bạc chuyện chính sự, ta sai người đến mời Thái tử về phủ:
“Hầu gia, tiểu thư đã khóc đến ngất lịm.”
Khi Thái tử theo Định Quốc Hầu đến Hầu phủ, ta vừa tỉnh lại. Ta yếu ớt quỳ dưới đất, hướng về Thái tử hành lễ:
“Hàn Ngọc không ngờ, vẫn có thể được gặp lại Thái tử.”
Đôi mắt ta chứa đầy lệ, khóe môi thấp thoáng nét cười. Thái tử có lẽ nhớ lại những lời của Trần Ngọc Đình:
“Ngươi, hẳn đã không còn muốn gặp ta nữa rồi, là ta đường đột.”
Ta cố gắng kìm nén dòng nước mắt:
“Chỉ cần Thái tử và tỷ tỷ vẫn yêu thương như trước, bất kể là chiếc vòng tay độc nhất thiên hạ, hay Thái tử cũng là duy nhất trên đời, Hàn Ngọc đều nguyện nghe theo lời tỷ tỷ, trả lại tất cả cho tỷ ấy.”
Bóng lưng Thái tử đang quay đi chợt khựng lại.
19.
Hôm đó, Thái tử thoáng sững sờ trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn không ngoảnh đầu mà rời đi. Ta biết để bạch nguyệt quang trong lòng chàng sụp đổ, lực đạo này vẫn chưa đủ. Nhưng không sao, một khi đã có vết nứt nhỏ, sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.
Thái tử không quay lại thăm ta, nhưng Trần Ngọc Đình thì đến rất thường xuyên. Ta chẳng bao giờ thúc ép nàng rời đi, trái lại, luôn giữ nàng bên cạnh.
Vì vậy, khi phu nhân Bá Dương gửi thiệp mời ta đến nhà ngồi chơi, nàng cũng tự nhiên theo cùng.Nhìn thấy Trần Ngọc Đình, rõ ràng phu nhân Bá Dương không vui:
“Hàn Ngọc à, ngươi có biết câu chuyện Nông phu và Rắn không? “
Khi Trần Ngọc Đình đi thay y phục, phu nhân Bá Dương nói:
“Đôi khi không nên đối xử với người khác quá tốt.”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng:
“Nhưng tỷ tỷ Ngọc Đình là người trong lòng của Thái tử, mọi thứ đều không thiếu, chẳng có gì cần phải mưu cầu từ ta.”
Khi Trần Ngọc Đình quay lại, phu nhân Bá Dương bèn nhàn nhạt nói một câu:
“Hàn Ngọc cô nương, tính tình ngươi không tranh giành, không bon chen, thật giống Hoàng hậu. Khi xưa muội muội ta cũng thuận theo tự nhiên như thế, chẳng ngờ trời xanh ưu ái, trở thành Hoàng hậu.”
Câu nói ấy đủ để nghiền nát lý trí của Trần Ngọc Đình.
20.
Mệnh số vốn là điều chẳng ai có thể đoán định. Điều này, Trần Ngọc Đình so với ta, lại càng hiểu rõ hơn.
Đối với nàng, ta chính là một biến số mà nàng chưa từng dự liệu. Cách duy nhất để trừ khử biến số chính là khiến nó không còn tồn tại.
Từ sau khi rời phủ phu nhân Bá Dương hơn mười ngày, Trần Ngọc Đình chưa từng hẹn gặp ta. Ta đoán rằng nàng đang chuẩn bị điều gì đó.
Quả nhiên, nàng sai người đến mời ta, nói rằng hồ nước ở biệt viện đã đóng băng, mời ta cùng đi trượt băng.
Trần Ngọc Đình mang giày trượt, trên mặt băng nhảy múa uyển chuyển, lại kéo ta cùng vui chơi, thân thiết như thể chúng ta đã quen biết hơn mười năm.
Khi chúng ta tiến gần đến giữa hồ, Trần Ngọc Đình kéo ta quay vòng. Có lẽ vì xoay quá nhiều, khi buông tay, ta liền trượt về phía trung tâm hồ.
Dưới chân, mặt băng nhanh chóng xuất hiện vết nứt. Ta biết rõ, đây chính là kế hoạch của Trần Ngọc Đình.
Những vết nứt trên mặt băng, tựa như mối nghi ngờ trong lòng Thái tử, càng lúc càng sâu, càng lúc càng lan rộng, cuối cùng sẽ bùng nổ.
Ta giả bộ trượt ngã, nằm ngục xuống mặt băng, bám chặt lấy một khối băng lớn, cố gắng giữ cho cơ thể ổn định nằm trên đó.
Mặt băng lạnh thấu xương, nhưng ta biết đây chính là cơ hội tốt nhất. Ta đang chờ, chờ Thái tử xuất hiện.
Khi thấy Thái tử dẫn người đến trong tiếng khóc nức nở của Trần Ngọc Đình, ta chậm rãi trượt khỏi tảng băng, rơi xuống hố băng.
21.
Kế sách khổ nhục ta ít khi dùng đến, bởi nó tổn hại đến thân thể. Nhưng một khi có cơ hội, ta nhất định tận dụng triệt để.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong Định Quốc Hầu phủ. Nghe nói chính Thái tử đã đưa ta về, lúc này chàng còn đang ở ngoại sảnh chờ:
“Đa tạ Thái tử đã cứu mạng. Vốn dĩ chỉ muốn mời Thái tử ngắm tỷ tỷ múa, không ngờ lại gây ra phiền toái này.”
Ta cố gắng giữ vững thân mình, hành lễ cảm tạ.
Thái tử lập tức đỡ ta dậy, mang theo chút trách móc hỏi:
“Ngươi lớn lên ở phương Nam khôngcó mua đông không hiểu băng tuyết, rõ ràng có thể từ chối lời mời lần này.”
Ta gượng cười nhợt nhạt:
“Gần đây tâm trạng tỷ tỷ tốt, không còn như trước thường gây gổ với điện hạ. Hàn Ngọc nghĩ rằng chỉ cần tỷ tỷ vui vẻ, tỷ tỷ và điện hạ có thể mãi hòa thuận, nên không nỡ làm mất hứng của tỷ tỷ.”
Ta nhìn rõ trong đáy mắt Thái tử đã hiện lên một tầng tức giận:
“Ngươi coi nàng ấy thân như tỷ muội , nhưng nàng ấy chưa chắc đã nghĩ cho ngươi.”
Từ hôm đó, mỗi ngày Thái tử đều sai người mang tổ yến bổ dưỡng đến cho ta. Còn ta thì vẫn luôn lấy lý do bệnh tật để từ chối lời xin lỗi và thăm bệnh đầy nước mắt của Trần Ngọc Đình.
22.
Qua mùng hai, chính là thời điểm kinh thành náo nhiệt nhất. Từ sáng đến tối, nhà nhà đều mở tiệc.
Biết tiệc của phủ Bá tước được định vào mùng bốn, Định Quốc Hầu phủ liền tổ chức vào mùng ba.
Trần Ngọc Đình có tài nấu ăn xuất chúng, vì vậy ta đã cố công học hỏi một thời gian, dù chỉ thành thạo hai món tủ, nhưng cũng đã đủ.
Buổi gia yến này do ta đích thân chủ trì. Các tiểu thư nhà quan thường giữ vẻ đoan trang, ít khi lộ tài quản lý việc nhà, nhưng ta lại khác.
Quan khách tuy kinh ngạc khi một cô nương chưa xuất giá như ta lại đứng ra chủ trì gia sự, nhưng mọi việc đều được ta sắp xếp chu toàn.
Một món thịt dê nướng do ta chế biến còn ngon hơn cả trong tửu lầu, khiến ai nấy đều tâm phục khẩu phục.
Hôm sau, tại gia yến của phủ Bá tước, Trần Ngọc Đình cũng tự mình đảm nhiệm việc chủ trì. Dù tất cả món ăn trên bàn tiệc chính đều do nàng đích thân chế biến, nhưng rốt cuộc nàng vẫn lỡ mất cơ hội tiên phong.
Vậy nên, khắp kinh thành rộ lên lời đồn rằng Trần Ngọc Đình bắt chước ta sau khi thấy ta được tán thưởng:
“Nhưng sao mà bì được chứ? Người ta là đích nữ Hầu phủ, về tước vị đã kém một bậc rồi.”
Xem thử hướng gió chuyển nhanh đến thế nào, chỉ trong một năm, ta từ kẻ bị gọi là thế thân đã trở thành nguyên bản mà người khác phải mô phỏng.
23.
Sau năm mới, khi danh sách tuyển thi đang trong giai đoạn xác định, ai nấy đều giữ lời, từ chối ra ngoài để tránh rắc rối.
Ta mang theo bánh hạt dẻ tự tay làm, vào cung vấn an Hoàng hậu:
“Hàn Ngọc lần này vào cung, tuy cũng lo lắng kẻ khác suy đoán rằng ta đến để lấy lòng nương nương, nhưng lại nghĩ rằng, bất kể sau này ta có thân phận gì, vẫn luôn kính ngưỡng nương nương.”
“ Có nương nương ở đây, quy cũ tổ tiên để lại sẽ mãi được gìn giữ, nên ta vào cung dâng lời chúc mừng năm mới.”
Hoàng hậu nghe xong, nắm tay ta, cảm thán:
“Các cô nương nhà khác đều căng thẳng chỉ nghĩ đến việc làm Thái tử phi, chỉ có ngươi hiểu chuyện, không quên phép tắc.”
Sau khi cùng Hoàng hậu trò chuyện một lúc lâu, Hoàng hậu cảm thấy mệt, liền phán:
“Đi, gọi Thái tử đến, đích thân đưa Hàn Ngọc về.”
Dẫu nói là Thái tử chọn phi, nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Hoàng thượng và Hoàng hậu, từ trong những người Thái tử yêu thích mà chọn ra.