24.
Trên xe ngựa, ta chủ động lên tiếng:
“Điện hạ, Hàn Ngọc cũng có tên trong danh sách tuyển phi không.”
Thái tử không nói gì, liếc nhìn ta, ra hiệu bảo tiếp tục.
Ta mỉm cười, nói:
“Trước đây điện hạ từng nói rằng tỷ tỷ luôn tránh mặt ngài, Hàn Ngọc nghĩ rằng nếu đã giống tỷ tỷ, có thể giúp điện hạ nguôi lòng cũng là phúc phần của ta.”
“Vì vậy, dù biết đôi khuyên tai ngọc lan vốn được làm cho tỷ tỷ, ta vẫn đeo nó, nghĩ rằng dù chỉ là thế thân cũng không sao, miễn điện hạ cảm thấy an lòng.”
Nói xong, ta thở dài một tiếng:
“Giờ đây, tỷ tỷ và điện hạ đã hóa giải hiểu lầm, vậy Hàn Ngọc tự nhiên không cần ở bên cạnh điện hạ nữa, để tránh khiến tỷ tỷ nhìn thấy mà phiền lòng.”
“Những lời này là nàng ấy dạy ngươi nói sao?” Thái tử lạnh lùng hỏi.
Ta vội vàng quỳ xuống:
“Đây là suy nghĩ của Hàn Ngọc. Ban đầu nghĩ rằng làm thế thân chí ít cũng có thể giành được chút chú ý của điện hạ, nhưng nay chính chủ đã ở đây rồi…”
Thái tử đưa tay đỡ ta dậy, hỏi:
“Như nếu bản vương không xem ngươi là nàng ấy, ngươi có bằng lòng ở lại không?”
Những giọt nước mắt ta cố kìm nén bỗng tuôn trào:
“Hàn Ngọc chưa từng dám mơ đến một ngày như vậy.”
Chưa dám mơ,nhưng ta đã từng cầu.
25.
Danh sách tuyển phi được công bố, ta và Trần Ngọc Đình đều có tên trong đó, đúng như dự tính.
Vòng sơ tuyển do phu nhân Bá Dương đảm nhiệm. Bà am hiểu rõ phẩm hạnh và dung mạo của từng cô nương trong kinh thành.
Sau vòng sơ tuyển sẽ là vòng tuyển chọn do Thái tử và Hoàng hậu cùng xem xét, cuối cùng là điện tuyển, nơi Hoàng thượng tự mình chọn lựa.
Quy trình này ta đã sớm tìm hiểu kỹ càng, nên mới cố tình nói như vậy, mục đích là để Thái tử ghi nhớ việc này trong lòng.
Kết thúc vòng sơ tuyển, các tú nữ lọt vào vòng tuyển chọn được sắp xếp ở lại trong cung, chờ ba ngày sau bước vào vòng diện tuyển.
Trần Ngọc Đình lót bạc cho ma ma quản sự, được xếp cùng phòng với ta.Ta trước mặt nàng thu dọn hành lý, lấy ra một bộ váy màu xanh nước biếc, nói:
“Bộ này là mẫu thân chuẩn bị cho muội, nói rằng Hoàng hậu rất thích màu xanh nước biếc. Kiểu dáng này cũng là loại phu nhân Bá Dương ưa chuộng nhất, nghe bảo trong cung đang thịnh hành.”
“ Đến cả trâm cài và trang sức cũng đều là những món Hoàng hậu từng ban thưởng.”
Trần Ngọc Đình cười nói:
“Muội muội mặc bộ y phục này chẳng phải sẽ nắm chắc phần thắng hay sao?”
Ta cũng cười đáp:
“Tỷ tỷ quên rồi sao? Chúng ta từng nói rằng muội sẽ không ở lại bên cạnh Thái tử. Vậy nên, muội nghĩ bộ y phục này không bằng để tỷ mặc. Sau này tỷ trở thành Thái tử phi, muội cũng được rạng danh.”
Hôm ấy sau khi Thái tử tiễn ta rời cung, tin tức đã lan truyền khắp nơi, nên những lời ta nói lúc này khiến Trần Ngọc Đình phần nào tin tưởng:
“Nếu tỷ tỷ không tin, vậy chờ muội tự mình mặc bộ này, qua được diện tuyển rồi hãy cùng tỷ tỷ bước vào điện tuyển nhé?”
Ta cố ý buông lời đùa cợt, quả nhiên Trần Ngọc Đình có chút sốt ruột:
“Muội muội tốt của ta, ý tốt của muội ta đương nhiên tin tưởng.”
Trần Ngọc Đình cười nhận lấy bộ y phục, lại đưa bộ của nàng cho ta, nói:
“Vậy phải cảm tạ muội đã nhường nhịn rồi.”
26.
Ngày diện tuyển, các tú nữ được phân nhóm theo sự dẫn dắt của các ma ma. Ta và Trần Ngọc Đình không chung một nhóm.
Trước khi ra cửa, nàng nhìn thấy ta mặc một bộ y phục màu hồng phấn, liền mỉm cười an tâm rời đi, khoác trên mình bộ y phục màu xanh nước biếc gần như giống hệt bộ ta từng mặc trong yến hội mùa xuân năm ngoái khi lần đầu gặp Thái tử.
Còn ta, khi chờ đợi, đã thay đôi khuyên tai ngọc lan hoa luôn giữ trong tay.
Nếu Trần Ngọc Đình không mặc bộ y phục ấy, ta sẽ không có được sự chắc chắn hoàn toàn.
Nhưng nàng đã mặc, nàng nóng lòng muốn chứng minh tâm ý của mình với Thái tử.
Có lẽ, tình cảm của Thái tử dành cho ta chưa hẳn đã sâu sắc. Nhưng Trần Ngọc Đình càng muốn chàng rời xa ta, chàng lại càng phản cảm.
Chàng là Trữ quân, quyết định của chàng,không đến lượt ai có thể xen vào?
Quả nhiên, như ta dự liệu, khi Thái tử thấy Trần Ngọc Đình mặc bộ y phục ấy, chàng không hề tỏ ra vui mừng. Đáy mắt chàng chỉ có thất vọng.
Bạch nguyệt quang trong lòng chàng, người trước kia luôn lạnh lùng xa cách, giờ đây vì vị trí Thái tử phi mà cam nguyện trở thành thế thân của kẻ khác.
Thế nhưng, chàng vẫn giữ nàng lại.
27.
Ta mặc theo yêu cầu, vàng ngọc châu báu sáng lấp lánh, chỉ là đôi khuyên tai ngọc lan hoa lại không mấy phù hợp.
Thái tử nhìn đôi khuyên tai của ta, mỉm cười nói:
“Mùa xuân chính là mùa hoa ngọc lan nở rộ.”
Vậy là ta cũng được giữ lại.
Ta cam tâm tình nguyện đeo đôi khuyên tai vốn thuộc về Trần Ngọc Đình, làm thế thân của nàng, khiến Thái tử vui vẻ.
Còn Trần Ngọc Đình, mặc y phục của ta, học theo cách đối nhân xử thế của ta, lại khiến Thái tử nổi giận.
Kết thúc diện tuyển, chỉ còn lại bốn tú nữ, cách điện tuyển một tháng, các tú nữ được phép trở về nhà chờ đợi.
Khi ta trở về nhà, quản gia đến báo:
“Kinh thành đã truyền khắp, nói rằng cô nương nhà họ Trần vì muốn làm Thái tử phi mà không tiếc thủ đoạn, thậm chí đánh cắp y phục của cô nương nhà ta, hòng để Thái tử nhầm nàng là Cố Hàn Ngọc.”
Ta nhìn Định Quốc Hầu đang nhàn nhã thưởng trà, cười nói:
“Hẳn là tác phẩm của phụ thân rồi?”
Định Quốc Hầu bật cười lớn:
“Chỉ là tốn chút bạc mà thôi. Nói cho cùng, phủ Bá tước vẫn còn nợ ta. Nếu không nhờ ta, năm xưa bọn họ nào dễ dàng thoát thân sạch sẽ như thế?”
28.
Trước khi diễn ra điện tuyển, Thái tử không được rời khỏi cung, ngoài thân tín, không ai được tiếp cận chàng.
Xuân về hoa nở, ta hẹn Trần Ngọc Đình ra hồ chơi thả diều.
Trần Ngọc Đình sắc mặt vô cùng khó coi, khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày, lạnh lùng nói:
“Ta coi muội là thân tỷ muội, không ngờ muội lại tính kế lên đầu ta.”
Ta giả vờ ngây ngô:
“Ý của tỷ tỷ là gì?”
Trần Ngọc Đình cười lạnh một tiếng:
“Hiện tại ta đã trở thành trò cười của cả kinh thành, muội hẳn đang đắc ý lắm. Ta nghĩ muội tốt bụng tặng y phục cho ta, hóa ra lại xem ta là kẻ ngốc.”
Ta khẽ mỉm cười:
“Hoàng hậu quả thực yêu thích màu xanh nước biếc, tỷ tỷ chẳng phải cũng đã nhận lấy rồi sao? Còn ai thay thế ai, có gì quan trọng? Chúng ta chẳng phải là tỷ muội thân thiết sao?”
Trần Ngọc Đình ngồi bên hồ, lạnh lùng nhìn ta, xa xa, các tỳ nữ đang thả diều:
“Hôm đó, muội rơi xuống nước, Thái tử đến đúng lúc như thế, là do muội gọi đến, đúng không?”
Ta ném một viên đá xuống hồ, nói:
“Đúng vậy, nếu không, ta đã sớm táng thân dưới làn nước lạnh, chẳng phải sẽ vừa ý tỷ tỷ sao?”
Ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trần Ngọc Đình:
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự nghĩ rằng chúng ta, những kẻ chẳng máu mủ ruột rà, là tỷ muội thân thiết sao?”
Sắc mặt Trần Ngọc Đình cứng đờ, hồi lâu không nói nên lời.
29.
“Thôi đi, tỷ tỷ, chúng ta gặp lại ở điện tuyển. Nghe nói Hoàng thượng sẽ ra nhiều câu hỏi hóc búa, muội phải trở về chuẩn bị.” Nói rồi, ta quay người đi về phía xe ngựa.
Trần Ngọc Đình đuổi theo, lớn tiếng nói:
“Muội đã chuẩn bị từ lâu rồi, đúng không? Trước kia giả vờ yếu đuối, tỏ ra thân thiện, tất cả đều là kế sách của muội.”
Ta nhìn Trần Ngọc Đình, lúc này đôi mắt nàng đầy lửa giận, nét mặt xinh đẹp méo mó, tựa như muốn xé nát ta ngay lập tức:
“Đúng vậy.” Ta thẳng thắn thừa nhận.
“Ta sẽ lật tẩy mưu kế của muội, để Thái tử nhận ra bộ mặt thật của muội. Muội đừng hòng làm Thái tử phi. Thái tử phi từ đầu đến cuối chỉ là vị trí Thái tử để dành cho ta.”
“ Chỉ có ta mới khiến chàng khắc cốt ghi tâm. Còn muội, tốt nhất là cút xa một chút!”
Trần Ngọc Đình gào lên, không màng đến dáng vẻ đoan trang.Ta vén váy bước lên xe ngựa, nhìn nàng, mỉm cười nói:
“Thật xin lỗi, vị trí này, tỷ không thể quay lại nữa.”
Nói gì mà thân tỷ muội, thế gian này làm gì có người thân chỉ treo trên đầu môi chót lưỡi?
Ta và Định Quốc Hầu cũng là cha con ruột thịt đấy, thì sao? Ta vẫn mong đợi ngày ông ta sụp đổ.
30.
Trần Ngọc Đình bị ta làm rối loạn tâm trí, mỗi ngày đều nghĩ cách để vạch trần ta trước mặt Thái tử.
Còn ta, mỗi ngày đều chú trọng dưỡng nhan, chăm sóc da dẻ, uốn nắn cử chỉ, học cách trả lời trước mặt Hoàng đế.
Đến ngày điện tuyển, Định Quốc Hầu đích thân đưa ta đến trước cửa cung. Ông khoác một bộ trường bào xanh đậm đã cũ, ánh mắt tràn đầy vẻ quan tâm, nhìn theo bóng ta khi được đưa vào cung.
Trên đại điện, bốn tú nữ theo thứ bậc gia tộc đứng thành hàng ngay ngắn. Từ trái qua phải, ta là người đầu tiên:
“Đích nữ nhà Định Quốc Hầu phủ, Cố Hàn Ngọc, tuổi mười bảy.”
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, dâng lễ bái trước các bậc quyền quý ngồi trên cao:
“Định Quốc Hầu quả biết dạy con gái, sinh được người vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang, hiểu lễ nghĩa.”
Hoàng đế nhìn ta, ấn tượng ban đầu rất hài lòng:
“Hoàng hậu và phu nhân Bá Dương thường hay tán dương ngươi là người biết chuyện, hiểu đạo lý.”
Ta lập tức cúi đầu bái tạ, thưa:
“Tiểu nữ ngu muội, Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên yêu thương mỗi người con dân của mình.”
“Phu nhân Bá Dương từ bi nhân hậu, thương cảm tiểu nữ lúc nhỏ sống ở quê nhà nên mới quan tâm vài phần trong các yến hội.”
Hoàng đế thăm dò, kỳ thực chỉ muốn biết Định Quốc Hầu có hay không tìm cách kết nối với Hoàng hậu và phu nhân Bá Dương.
Nghe lời đáp, Hoàng đế bật cười, chăm chú quan sát ta:
“Nghe Thái tử nói, ngươi rất giỏi vẽ tranh, thơ từ ca phú cũng đều xuất sắc.”
Ta dịu dàng đáp:
“Phụ thân thường nói bản thân là kẻ thô lỗ, chỉ biết đánh trận mà không hiểu văn chương. Vì vậy, người mới dạy tiểu nữ học hành, để biết chuyện, hiểu lẽ, rõ quy củ, phân rõ minh bạch tiến thoái, am hiểu đại thể, không dám vượt quá phận mình.”
Hoàng đế vốn dè chừng binh quyền trong tay Định Quốc Hầu, nghe ta nói Định Quốc Hầu tự nhận không giỏi văn lý, lại yêu cầu con gái biết giữ khuôn phép, ngay lập tức cảm thấy an tâm:
“Nếu phải từ bỏ tất cả những gì thuộc về Hầu phủ, chỉ để cùng Thái tử sánh đôi, ngươi có nguyện ý không?”
Ta kiên định đáp:
“Tiểu nữ nguyện ý.