Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ÂM MƯU QUYỀN QUÝ Chương 3 ÂM MƯU QUYỀN QUÝ

Chương 3 ÂM MƯU QUYỀN QUÝ

10:23 sáng – 23/08/2024

5

Ta bước đến trước chiếc đèn, khẽ cúi chào Trưởng Công chúa, rồi đưa tay vuốt qua sợi dây nhỏ.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, sợi dây đã được buộc thành một nút thắt hình con bướm đẹp mắt.

Ta dùng kéo cắt vào nút thắt, dây bị cắt gọn gàng, nhưng miếng ngọc bội lại không hề rơi xuống.

“Tuyệt diệu!”

Trưởng Công chúa vỗ tay cười lớn, điều này mới khiến những người đang ngơ ngác xung quanh tỉnh ngộ.

“Thật không ngờ! Quả là một cách hay! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?”

“Trước đây không biết Lưu Sơ muội muội thông minh như vậy, thật đáng tiếc vì gặp nhau quá muộn!”

Ta lần lượt cúi chào, cảm ơn những lời khen ngợi.

Trưởng Công chúa ra hiệu cho thị nữ tháo miếng ngọc bội xuống và đưa cho ta.

“Ngươi đã giải được câu đố của bản cung, hãy nhận lấy miếng ngọc này, bản cung sẽ cho phép ngươi một điều ước, ngươi có nguyện vọng gì không?”

Ta không khách sáo, thẳng thắn nói: “Thần nữ có một điều duy nhất mong muốn, mong Trưởng Công chúa ban cho. Việc này đối với Công chúa chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với thần nữ lại là ân huệ tái sinh.”

Trưởng Công chúa tỏ ra hứng thú, mời ta vào nội thất: “Ngươi nói đi.”

Ta quỳ xuống: “Cầu xin Công chúa ban cho thần nữ một vị phu tử dạy học, thần nữ không mong gì hơn, chỉ mong được đọc sách hiểu đạo lý.”

“Thật kỳ lạ. Ngươi là đích nữ của Lại bộ Thị lang, tại sao lại cần bản cung mời thầy dạy học cho ngươi?”

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng kể lại: “Bẩm Công chúa, thần nữ có một người em song sinh, trong nhà mẫu thân đã mời danh sư nổi tiếng làm thầy cho nàng, còn thỉnh cả ma ma trong cung dạy lễ nghi. Nhưng đến lượt thần nữ, mẫu thân lại nói tài đức là vô dụng, chỉ sai những người kể chuyện từ tửu lầu đến để giải khuây.”

“Thần nữ không hiểu ý của mẫu thân, nhưng không muốn tự mình sa sút, mong Trưởng Công chúa giúp đỡ!”

“Thật là mới mẻ.”

Trưởng Công chúa cười, vẻ mặt khó hiểu: “Vậy thì bản cung sẽ làm người tốt đến cùng, sắp xếp một nữ phu tử vào phủ ngươi dưới danh nghĩa là người kể chuyện, cũng nhân tiện xem thử, mẫu thân ngươi đang tính toán điều gì.”

Khi ta trở về phủ, đã quá trưa.

Tô mụ, người bên cạnh mẫu thân, đã chờ ở cửa bên, vừa thấy ta đến liền tỏ vẻ nghiêm nghị bảo ta đi đến Hương Vu Uyển của muội muội một chuyến.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ta hỏi.

“Cô nương đến sẽ rõ.” Mụ đáp.

Ta không trách sự lạnh nhạt của mụ, chỉ nhấc chân đi về phía thư phòng của phụ thân:

“Những chuyện xảy ra hôm nay ở phủ Trưởng Công chúa, cần phải bẩm báo với phụ thân một tiếng mới phải.”

Liên quan đến Trưởng Công chúa, Tô mụ không dám cản trở, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo.

Ta ra lệnh cho mụ và thị nữ đợi ngoài cửa, rồi một mình bước vào thư phòng của phụ thân.

Ta lấy ra miếng ngọc bội, kể lại sự việc hôm nay một cách đơn giản, chỉ là giấu nhẹm việc tìm phu tử dạy học.

Phụ thân khá hài lòng: “Con gái có thể nhận được sự ưu ái của Trưởng Công chúa, quả là phúc lớn.”

Ông nhìn thoáng qua chiếc hộp ta mang theo: “Những món trang sức này là do Hoàng gia ban tặng, phải biết trân trọng.”

Ta khẽ cúi đầu: “Nữ nhi hiểu rồi.”

Bầu không khí hòa hợp, ta liền thuận miệng nhắc: “Nếu phụ thân rảnh rỗi, chi bằng đi thăm muội muội một chút. Hôm nay nàng tuy có lời lẽ bốc đồng, nhưng dù sao cũng chịu ấm ức, chắc giờ đã biết lỗi rồi…”

Phụ thân không nói gì. Ta đứng dậy cáo lui.

Khi đến Hương Vu Uyển, trong sân đã có một đám người hầu đang quỳ trên mặt đất.

Thấy ta đến, Nguyễn Huy Ninh ánh mắt tràn đầy căm ghét, nhào vào lòng mẫu thân.

Mẫu thân vừa dỗ dành nàng, vừa hỏi ta với vẻ nghiêm nghị: “Lưu Sơ, buổi trưa nay, Huy Ninh nghe thấy hạ nhân trong sân bàn tán về chuyện của chủ nhân, con có biết chuyện này không?”

Ta không để lộ chút sơ hở: “Không biết họ đã nói gì?”

Nguyễn Huy Ninh nghiến răng nói: “Họ nói ta không phải là con ruột của mẫu thân, mà là con nuôi, hoặc là con của ngoại thất được ghi vào danh nghĩa của đích mẫu!”

“Vô lý!” Ta cau mày nói: “Muội có nghe được ai nói không?”

Nguyễn Huy Ninh mím môi: “Không nghe thấy.”

Thấy tình hình trở nên căng thẳng, ánh mắt của mẫu thân càng thêm trách móc: “Con bé này, làm việc thật hồ đồ! Bây giờ con đang bị cấm túc, còn bày ra chuyện này mà không biết ai là kẻ đứng sau nói xấu, nếu phụ thân con biết được, chắc chắn sẽ trách con không có việc gì cũng gây sự!”

Nguyễn Huy Ninh cắn chặt môi, như thể đã chịu nỗi ấm ức to lớn.

Ta vội bước lên, lấy chiếc hộp từ tay thị nữ mở ra: “Huy Ninh đừng giận, tỷ tỷ ở đây có một hộp trang sức, nếu muội thích cái nào, cứ việc chọn.”

“Biến đi!”

Nàng đang tức giận, liền đưa tay hất văng chiếc hộp.

Trang sức rơi vãi khắp nơi.

Và như ta dự đoán, chiếc huy chương hoàng gia bằng vàng đính trên hộp cũng rơi xuống.

Nó lăn một vòng trong phòng, dừng lại ngay dưới chân phụ thân vừa bước đến cửa.

Sắc mặt ông xanh mét rõ rệt.

“Đồ nghịch tử!”

Gần như từ kẽ răng ông thốt ra một câu, rồi vội ra lệnh cho người hầu nhặt hết đồ đạc từ dưới đất lên và trả lại cho ta.

Khi ông quay người rời đi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Nguyễn Huy Ninh, nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ông liền hạ lệnh: “Đưa gia pháp ra!”

6

Nguyễn Huy Ninh bị đánh 20 roi, sau đó bị đưa đến từ đường để quỳ phạt.

Đêm đến. Ta mang theo hộp thức ăn, một mình lặng lẽ từ cửa sau đi vào từ đường.

Lờ mờ nghe thấy tiếng đối thoại, ta liền ẩn mình trong góc và lắng nghe.

“Mẫu thân, chỉ còn ba tháng nữa là chúng ta đến tuổi trưởng thành rồi, chuyện để Nguyễn Lưu Sơ làm kế thất cho Tề Các lão, người sắp xếp đến đâu rồi?”

Mẫu thân ngập ngừng, do dự nói: “Chuyện này, sau này đừng nhắc lại nữa.”

“Tại sao?” Nguyễn Huy Ninh không thể tin được.

“Lưu Sơ đã được Trưởng Công chúa chú ý, nếu để nàng vào Tề phủ làm kế thất, hôn sự này cuối cùng không xứng hợp, Trưởng Công chúa nhất định sẽ can thiệp, như vậy chẳng những không có lợi mà còn gây thiệt hại.”

“Mẫu thân, người đã hứa sao lại có thể thay đổi như vậy?”

“Vội gì! Chuyện này tuy không thành, nhưng ta đã có sắp xếp khác! Con hiện giờ an phận một chút, đừng làm phụ thân con không vui, nếu không, dù là ta cũng không cứu được con đâu!”

Vài tiếng thút thít nho nhỏ vang lên. Mẫu thân lại an ủi vài câu, rồi mới đứng dậy rời đi.

Khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, ta nhẹ nhàng bước ra từ cửa sau, vòng một vòng lớn, rồi từ cửa trước tiến vào từ đường.

“Ngươi đến đây làm gì? Muốn cười nhạo ta sao?”

Ta đặt hộp thức ăn xuống: “Sao muội lại hiểu lầm như vậy? Tỷ tỷ chỉ thấy thương muội, nghĩ muội đáng thương, nên đến thăm thôi.”

“Ta đáng thương?” Nguyễn Huy Ninh cười khẩy: “Tỷ tỷ đừng tưởng rằng có Trưởng Công chúa chống lưng thì đã thắng được ta, thật nực cười!”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Ta bình thản nói: “Dù tỷ tỷ chưa từng muốn phân cao thấp với muội, nhưng sự thật vẫn là sự thật, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng cho rằng muội không bằng tỷ tỷ, sao muội lại phải tự lừa dối mình?”

“Ngươi hiểu gì chứ!” Nàng tức giận, buột miệng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là bàn đạp của ta thôi! Mẫu thân đã nói, người mà bà yêu thương là ta, người mà bà bồi dưỡng cũng là ta, ngươi chỉ là kẻ bị bỏ rơi!”

Ta nhìn nàng với ánh mắt thương hại: “Mẫu thân nói vậy, muội liền tin sao?”

Nàng sững sờ.

Ta lắc đầu: “Muội và tỷ tỷ có sự chênh lệch lớn như vậy, nếu mẫu thân có chút nhãn lực, bà sẽ không bỏ rơi tỷ để chọn muội. Bà ấy yêu thương tỷ, chỉ e là quá rõ ràng, sợ rằng muội sẽ nảy sinh lòng ganh tị mà gây chuyện, nên mới buộc phải dùng lời nói để lừa dối muội mà thôi.”

“Không thể nào!”

“Tin hay không là tùy muội, lời này chỉ là lời khuyên chân thành, ta không muốn thấy muội bị che mắt, đi lầm đường… Ta đã nói hết rồi.”

Ta quay lưng bước đi.

Chỉ còn lại nàng ngồi sững dưới đất, thất thần.

Ba ngày sau.

Vị nữ phu tử do Trưởng Công chúa sắp xếp đã thuận lợi vào phủ.

Dưới sự che giấu tài năng khéo léo của phu tử, mẫu thân chỉ nghe kể chuyện hai lần rồi hoàn toàn yên tâm, không còn quan tâm nữa.

Từ đó, ta càng thường xuyên ra vào phủ Trưởng Công chúa.

Ở chỗ phu tử, ta học thơ ca, lễ nghi.

Ở chỗ Trưởng Công chúa, ta tìm hiểu về tình hình triều đình.

Hai tháng sau, Trưởng Công chúa có ý định bồi dưỡng ta làm mưu sĩ.

Bà hỏi ta: “Về cuộc tranh giành quốc giáo, ngươi thấy thế nào?”

Ta biết, đây là một bài kiểm tra.

“Cuộc tranh giành quốc giáo giữa Phật, Đạo và Nho đã tồn tại từ lâu. Phật giáo hướng đến sự an lạc giải thoát, cho rằng mọi chúng sinh đều có thể thành Phật; Đạo giáo tôn sùng việc thuận theo tự nhiên, cho rằng mọi sự việc đều có nguyên do; còn Nho giáo thì đặt ra quy tắc tam cương ngũ thường, đề cao quan hệ huyết thống và đạo đức lý tính.”

“Thần nữ cho rằng, nếu Trưởng Công chúa có ý định chạm đến ngôi vị cao nhất, nên ưu tiên đề cao Phật và Đạo, đồng thời kiềm chế Nho giáo. (cái này t đã chỉnh 1 xíu nhé} Nếu đại sự thành công, thì chỉnh đốn Nho học, loại bỏ những định kiến và bất công mà Nho giáo áp đặt lên nữ giới.”

“Như vậy, ba tôn giáo sẽ cùng tồn tại, không cần lập quốc giáo, việc ủng hộ hay đàn áp sẽ tùy vào tình thế mà làm, đây mới là thượng sách.”

“Tốt! Nói rất chính xác!” Trưởng Công chúa vỗ tay cười, ánh mắt nhìn ta đầy tán thưởng: “Ngươi đã nhìn thấu ý định của ta, vậy ngươi có nguyện ý phụ tá ta không?”

Ta cúi đầu cung kính: “Thần nữ cầu còn không được.”