5
Ta rời khỏi Phật đường sau hai mươi ngày.
Hôm ấy trời nắng rực rỡ, bầu trời xanh biếc, cung nữ và thái giám qua lại cũng trông đáng yêu hơn thường lệ.
Ta bước đi rất nhanh, Đại Hà cô cô thở hổn hển chạy theo sau:
“Nương nương, người đi chậm thôi, gà quay vịt nướng không bay mất đâu.”
Khi đi qua ngự hoa viên, ta đột nhiên dừng bước, Đại Hà cô cô không kịp phanh lại, suýt chút nữa đâm sầm vào ta.
“Nương nương, có chuyện gì vậy?”
Ta nhìn thấy Thục phi.
Rõ ràng nàng ta cũng đã nhìn thấy ta, từ xa ta đã cảm nhận được sát khí ngút trời. Nàng ta bước đến gần, từng bước đi rất tao nhã.
“Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”
Nàng ta hành lễ khẽ cúi chào ta.
Trong lòng ta vốn không muốn giao tiếp với nàng, nhưng Đại Hà cô cô đã nói, ta là hoàng hậu, cần phải có phong thái mẫu nghi thiên hạ. Hơn nữa, nàng ta vừa mất con, với tư cách là hoàng hậu, ta phải nói vài lời an ủi.
Ta đưa tay định đỡ nàng, nhưng còn chưa kịp chạm vào vạt áo thì bỗng từ đâu xuất hiện một tên thái giám, hắn đứng chen giữa chúng ta và hét lên the thé:
“Hoàng thượng có khẩu dụ, từ hôm nay, hoàng hậu nương nương không được đến gần Thục phi nương nương trong vòng mười bước, gặp nhau phải đi đường vòng, không được trái lệnh!”
Ta tức giận đến không thốt nên lời. Hồ Duyên Thác rõ ràng là sợ ta sẽ hại Thục phi!
Thục phi nhìn ta với vẻ đắc ý, lại cúi chào lần nữa, cười tươi nói:
“Hoàng hậu nương nương đi thong thả!”
Ta hừ lạnh một tiếng, bước đi đầy phẫn nộ, ngẩng cao đầu mà rời khỏi ngự hoa viên.
Về đến Phượng Tảo cung, ta hóa cơn giận thành sự thèm ăn, ăn ngấu nghiến một bàn đầy ắp sơn hào hải vị.
Hậu quả của việc ăn quá độ là bụng ta căng tức, cả đêm không ngủ được. Ta khoác một chiếc áo ngoài rồi bước xuống giường, đi tới đi lui trong điện.
Đến vòng thứ hai mươi, ta đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút liền leo lên giường đắp chăn nằm xuống.
Ngay khi ta vừa khép mắt, đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi xuyên qua màn lụa, ta còn chưa nhìn rõ là gì, thì một bóng người lao vào chắn trước mặt ta.
Lúc ấy ta mới nhìn ra, đó là một thanh kiếm dài, vốn nhắm thẳng vào tim ta mà đâm xuống nhưng bây giờ đang cắm sâu vào vai người đó.
Máu ấm chảy ròng ròng rơi xuống mặt ta, người đó ngẩng mặt lên, chính là Hồ Duyên Thác.
“Đừng kêu.”
Hắn cất giọng thì thào nói.
Ta nghe vậy thì chỉ còn biết nuốt tiếng hét vào bụng, sợ hãi nhìn tên thích khách đã bị thương kia, hắn loạng choạng vài bước, rồi ngã lăn ra đất.
Hồ Duyên Thác bò dậy khỏi người ta, tay nắm chặt thanh kiếm, trên mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu. Hắn cúi xuống kiểm tra thích khách, sau đó nói:
“Hắn chết rồi.”
“ Bệ hạ, ngài có sao không?”
Ta nhảy xuống giường đỡ hắn dậy.
Hắn ngồi xuống mép giường, xoa vết thương và hít một hơi đau đớn. Vết thương rất sâu, máu vẫn không ngừng chảy, một bên người hắn đã ướt đẫm máu.
“Ta không sao, đừng khóc.”
Hắn nhẹ nhàng nói, ta đưa tay lên sờ mặt mới biết, nước mắt chẳng hay từ lúc nào đã rơi đầy trên má.
“Ta sẽ gọi thái y.”
Ta nghẹn ngào nói.
Hắn kéo tay ta lại:
“Không thể gọi thái y, chuyện này không thể để ai biết. Nàng nhớ kỹ, đừng nói với bất kỳ ai.”
Ta vừa gật đầu vừa khóc. Hắn hỏi:
“Nàng có thuốc cầm máu không? Nếu còn không kịp đắp thuốc thì e rằng nàng sắp thành quả phụ rồi.”
Lúc này là lúc nào rồi mà hắn còn tâm trạng đùa cợt.
Ta “xì” một tiếng, vội vàng tìm thuốc, sau đó xé vạt váy để băng bó cho hắn.
Ta tự nhủ: Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Sau khi nhắc nhở bản thân vài lần, ta đã lấy lại sự tỉnh táo.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta hỏi hắn.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, dựa vào cột giường để nghỉ ngơi, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo:
“Là người của Nhiếp Chính Vương, không ngờ hắn lại nóng vội đến vậy.”
Ta kinh ngạc hỏi:
“Ta không có thù oán gì với hắn, sao hắn lại muốn giết ta?”
Hắn nhìn ta cười nhẹ:
“Nàng cướp mất ngôi vị hoàng hậu của Thục phi, lại gián tiếp khiến nàng ta mất con, làm sao có thể nói là không thù oán?”
Ta bực bội cau mày:
“Thứ nhất, ta làm hoàng hậu là do ý phụ thân, ta hoàn toàn không mong muốn gì. Thứ hai, ta đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện Thục phi sảy thai không liên quan gì đến ta cả. Đường đường là một Nhiếp Chính Vương, sao hắn lại không phân biệt đúng sai giống như ngài vậy!”
Hắn cười lạnh:
“Nhiếp Chính Vương đã mong đợi đứa bé đó nhiều năm, khó khăn lắm mới có được, vậy mà lại sảy thai. Hắn đương nhiên sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng. Nếu không phải ta đã tăng cường lính gác tại Phật đường, hắn đã ra tay từ lâu rồi.”
Trong khoảnh khắc đó, ta bỗng hiểu ra. Thì ra tất cả những gì Hồ Duyên Thác làm là để bảo vệ ta!
“Vậy nên ngài mới bày trò ta ăn thịt trong Phật đường?”
Hắn nói:
“Nếu ta muốn giăng bẫy nàng thì có nhiều cách, sao phải mạo phạm đến Phật tổ? Là Thục phi, nàng ta đã hạ độc trong thức ăn.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta. Hắn nắm lấy tay ta, nói:
“Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không ai có thể làm hại nàng.”
6
“Ta luôn nghĩ rằng ngươi ghét ta…”
Ta nhìn hắn chằm chằm:
“Ta chỉ là một nữ nhi nhà thường dân thấp kém vậy mà lại trở thành hoàng hậu của Đại Diên triều. Điều đó hiến ta cảm thấy, là ta đã làm ngài mất mặt.”
Hắn cười, xoa nhẹ mái tóc của ta và nói:
“Ngốc ạ, nàng làm sao mà thấp kém được? Nàng có biết phụ thân nàng là ai không?”
Ta lắc đầu.
Hắn đáp:
“Nhạc phụ đại nhân của ta là Tiêu Dao Vương, được tiên hoàng đích thân ban chiếu phong vương. Ngay từ khi tiên hoàng còn là thái tử, hai người đã kết nghĩa huynh đệ.”
Ta há hốc miệng ngạc nhiên:
“Sao ta chưa bao giờ nghe phụ thân ta nhắc đến chuyện này?”
“Nhạc phụ đại nhân là người không ham quyền lực, không muốn tham gia triều chính. Trong mắt ông, thân phận Tiêu Dao Vương cũng chẳng khác gì người bán buôn.”
“ Ông ấy thực sự là một ẩn sĩ. Vào những năm cuối đời, khi tiên hoàng nhận thấy Nhiếp Chính Vương sẽ là mối họa lớn nhưng không có cách nào đối phó, người đã tìm đến nhạc phụ đại nhân để bàn bạc.”
Ta chu môi lên, hờn dỗi nói:
“Vậy nên phụ thân ta mới gả ta cho ngài để cân bằng thế lực của Thục phi trong hậu cung?”
Hắn gật đầu.
Ta hừ một tiếng:
“Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời ta, phụ thân lại không thận trọng chút nào!”
“Nhạc phụ đại nhân biết rõ rằng nàng sẽ không thể tìm được phu quân nào tốt hơn ta.”
Hắn nói đầy tự tin.
“Đồ ngụy biện.”
Ta lườm hắn một cái. Hắn cúi đầu xuống hôn lên môi ta, nụ hôn mang theo sự ấm áp và dịu dàng. Hôn một lúc lâu, đến khi ta không thở nổi nữa, phải đẩy hắn ra và hỏi:
“Vậy tên thích khách đó phải làm thế nào?”
“Hãy giấu hắn vào mật thất.”
Hắn chỉ vào chiếc bình hoa lớn trên kệ:
“Chiếc bình đó là cơ quan, chỉ cần xoay sang phải ba lần sẽ mở cửa mật thất.”
Ta gần như nhảy dựng lên:
“Ngươi dám đào một mật đạo trong phòng ta? Ngươi ngươi ngươi…”
Hắn cười trêu ta:
“Mật đạo được xây từ khi cung điện này mới được xây dựng, để phòng khi cần thiết. Nàng đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
“Không có gì.”
Ta hừ một tiếng, mở cửa mật đạo và kéo xác tên thích khách vào trong.
Loay hoay mãi thì trời cũng đã gần sáng, phía đông đã bắt đầu sáng dần.
Hồ Duyên Thác nói:
“Ta đi đây, nàng dọn dẹp vết máu đi, đừng để ai phát hiện ra. Nhiếp Chính Vương biết nàng chưa chết, chắc chắn sẽ phái người đến nữa. Ta sẽ cử sát thủ ẩn mình ở Phượng Tảo cung, nàng cũng phải cẩn thận.”
Ta gật đầu, hắn lại hôn lên môi ta một lần nữa rồi mới rời đi.
Sau khi dọn sạch vết máu, ta mệt rã rời, lhoong chịu nổi mà thiếp đi.
Vừa chợp mắt được một chút thì Đại Hà cô cô đã đến gọi ta dậy. Ta nhắm mắt giả chết, bà ấy vừa sai bảo tỳ nữ mặc y phục cho ta vừa lẩm bẩm:
“Hoàng hậu nương nương, người phải đi thỉnh an thái hậu, nếu đến muộn sẽ bị người ta xì xào bàn tán.”
Ta ngáp một cái, dù không muốn đi chút nào nhưng vẫn nhắm mắt đứng dậy, lảo đảo đi đến bàn trang điểm.
Theo lệnh của Đại Hà cô cô, một đám cung nữ xúm vào rửa mặt, chải tóc và trang điểm cho ta. Sau hơn nửa canh giờ, ta cũng ngủ đủ giấc và tỉnh táo, hăng hái đi thỉnh an thái hậu.
Không ngờ Thục phi còn đến sớm hơn ta. Nàng ta lúc này đang đứng sau lưng thái hậu một cách hiền lành, thục đức, bóp vai cho bà.
Ta bước đến trước mặt thái hậu hàn lễ cúi chào, sau đó lùi lại mười bước, lại cúi đầu một lần nữa và nói:
“Nhi thần thỉnh an thái hậu.”
“Hoàng hậu làm gì vậy? Lại đây, đến gần bên ai gia.” Thái hậu nói.
Ta chỉ chờ mỗi câu hỏi này của Thái Hậu mà thôi. Nghe xong ta liền đáp:
“Khởi bẩm thái hậu, hoàng thượng có khẩu dụ, không cho phép nhi thần đến gần Thục phi nương nương trong vòng mười bước. Nhi thần xin tuân theo khẩu dụ, không dám làm trái, mong thái hậu thứ tội.”
“Thật là hoang đường!”
Thái hậu tức giận, Thục phi vội quỳ xuống nói:
“Thái hậu xin bớt giận.”
Thái hậu nói:
“Ta biết ngươi mất con nên trong lòng đau khổ, nhưng chuyện này rõ ràng là không liên quan đến hoàng hậu.”
“Hoàng thượng sủng ái ngươi, chuyện gì cũng nghĩ cho ngươi, nhưng hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, là chủ nhân của hậu cung, làm sao ngươi có thể vượt quá giới hạn? Người đâu, đi gọi hoàng thượng đến đây.”
Hồ Duyên Thác bước vào với dáng vẻ khỏe khoắn, không hề có dấu hiệu gì cho thấy hắn bị thương.
Hắn cũng không thèm liếc nhìn ta một cái, đi thẳng đến trước mặt thái hậu, hành lễ thỉnh an người:
“Mẫu hậu cát tường.”
Thái hậu hỏi:
“Nghe nói con đã ra lệnh không cho phép Hoàng hậu đến gần Thục phi trong vòng mười bước?”
Hồ Duyên Thác bình tĩnh đáp:
“Đúng vậy.”
Thái hậu thở dài:
“Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến hoàng hậu, nàng ấy đã tụng kinh niệm Phật trong Phật đường suốt một tháng, chuyện này nên chấm dứt tại đây.”
Hồ Duyên Thác im lặng, thái hậu cao giọng gọi hắn một lần nữa, hắn mới gật đầu và nói:
“Nhi thần xin tuân theo ý chỉ của mẫu hậu.”
Thái hậu lại nói:
“Hoàng thượng đã lâu không đến cung của Hoàng hậu, mấy ngày tới hãy qua ở cùng Hoàng hậu đi.”
Thục phi không vui, liếc mắt nhìn ta. Hồ Duyên Thác im lặng một lúc rồi đáp:
“Nhi thần đã biết, mẫu hậu.”
Ta thầm nghĩ:
Cái vẻ miễn cưỡng này đóng giả cũng khéo quá nhỉ! Nếu Hồ Duyên Thác không làm hoàng đế, chắc chắn có thể chuyển nghề thành diễn viên chính kịch!