3
Không biết ta đã đi bao lâu, cho đến khi đi đến tận cùng của mật đạo. Ở đó chỉ có một bức tường, trên tường treo một chiếc đèn dầu. Ta thử xoay chiếc đèn vài lần, bỗng một cánh cửa mở ra. Ta do dự một chút rồi cẩn thận bước vào.
Xung quanh có rất nhiều sương mù, mờ ảo không thể nhìn rõ. Ta từng mò mẫm bước tiến lên, bỗng nhiên dưới chân ta hẫng một cái, ta rơi thẳng xuống một hồ nước nóng.
“Bùm” một tiếng, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Ta hoảng sợ hét lên một tiếng, vẫy vùng vài lần thì nhận ra mực nước chỉ đến ngang thắt lưng.
Vừa đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt thì đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn ra bịt miệng ta.
Ta kinh hãi, dùng hết sức bình sinh mà lấy khuỷu tay thúc vào ngực người đó. Người kia rên lên một tiếng, rồi dùng tay còn lại giữ chặt lấy hai cánh tay của ta.
Người đó không mặc y phục, làn da nóng rực áp sát vào cơ thể ta, khiến mặt ta lập tức đỏ bừng.
“Bệ hạ, ngài có sao không?”
Một giọng nói từ đầu bên kia hồ vang lên.
“Trẫm không sao, các ngươi mau ra ngoài, không có lệnh của trẫm, không ai được vào.”
“Tuân chỉ.”
Một đoàn cung nữ rời đi, Hồ Duyên Thác mới buông tay thả ta ra.
Ta quay lại nhìn hắn chằm chằm.
Lúc này, hắn đứng trước mặt ta , trên người không mặc gì cả, mái tóc ướt đẫm rủ xuống vai, trên khuôn mặt vẫn còn nhiều giọt nước.
Ta chợt nhớ ra, đây chính là Ngọc Tuyền Trì, nơi hoàng thượng và các phi tần thường tắm rửa.
Hồ Duyên Thác xoa ngực nói:
“Ra tay cũng mạnh thật đấy.”
Một lúc sau, hắn lại nói:
“Nàng quả là không chịu ngồi yên, bảo nàng tụng kinh niệm Phật thôi mà nàng lại lật tung cả Phật đường. Nhưng nàng cũng khá thông minh đấy, còn có thể phát hiện ra mật đạo này.”
Khóe miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười tán thưởng.
Ta nghi ngờ không biết mình có nhìn lầm hay không. Mấy hôm trước hắn còn hận ta thấu xương, hôm nay sao lại đột nhiên tươi cười như kkeeur đã xóa bỏ hận thù như thế?
Ta tò mò hỏi:
“Tại sao trong Phật đường lại có mật đạo dẫn đến Ngọc Tuyền Trì? Ngài… chẳng lẽ ngài cho người đào nó để lén nhìn các tiểu ni cô vào cung lễ Phật?”
Hồ Duyên Thác dở khóc dở cười, nói khẽ:
“Nguyễn Tâm Nhu, nàng nghĩ trẫm là loại người đó sao?”
Ta nhíu mày suy nghĩ.
Quả nhiên, không trách được hắn không thích mở rộng hậu cung, thì ra sở thích của hắn lại nặng như vậy.
Ta nghiêm túc gật đầu:
“Phải, ngài đúng là người như vậy, nhất định là như thế rồi!”
“Nguyễn Tâm Nhu!”
Hắn làm bộ muốn đánh ta, ta theo phản xạ lập tức giơ tay che đầu. Nhưng đợi một hồi, lại không thấy cú đánh nào.
Ta lạ lùng ngẩng đầu lên thì thấy từ cổ đến tai hắn đều đỏ bừng, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
“ Hoàng thượng, ngài sao vậy?”
“Không sao.”
Hắn quay mặt đi, nhìn về hướng khác.
Ta cảm thấy tính khí của hắn đúng là kỳ lạ. Ta vô tình cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện y phục của ta đã ướt sũng, vải bám sát vào người, khiến ngực ta mờ mờ lộ ra.
Ta chợt hiểu ra tại sao mặt hắn lại đỏ lên như vậy, và mặt ta cũng lập tức đỏ bừng.
“Khụ khụ…”
Hắn ho khan vài tiếng rồi nói:
“Bên kia có một bộ y phục, nàng mau thay rồi về đi, đừng để người khác phát hiện.”
Ta lặng lẽ đi đến bên bờ hồ, nhanh chóng trèo lên và thay y phục với tốc độ nhanh nhất. Hồ Duyên Thác lúc này cũng rất quân tử, luôn quay lưng về phía ta.
Khi ta bước đến bên cửa mật đạo, nghĩ lại vẫn chưa nguôi giận, liền quay lại, ngồi xổm bên cạnh hồ và nghiêm giọng nói:
“Chuyện Thục phi sảy thai không liên quan đến ta. Ngài phạt ta tụng kinh là không công bằng chút nào.”
“Ta biết.”
Hắn cười nhẹ đáp.
Ta ngẩn ra, không hiểu hắn có ý gì. Lúc đó, hắn bỗng nhiên đứng dậy, nắm lấy vai ta và hôn ta một cái.
“Sau này nàng sẽ hiểu.”
Đôi môi của hắn lướt đến tai ta, khẽ nói:
“Hiện tại nàng chỉ cần nhớ, bất kể thế nào, nàng luôn là hoàng hậu duy nhất của ta, và điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
4
Hồ Duyên Thác thật khiến người khác không thể hiểu nổi, lúc thì lạnh lùng, lúc lại dịu dàng đằm thắm. Ta nghi ngờ rằng hắn mắc phải căn bệnh kỳ lạ nào đó, khiến tính cách thay đổi thất thường.
Ta ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, suy nghĩ về điều này. Lúc đó, một cung nữ mang theo hộp thức ăn bước vào, cúi chào:
“Hoàng hậu nương nương cát tường, nô tỳ mang cơm đến cho nương nương.”
Ta đáp lại một cách hờ hững, dù sao cũng chỉ toàn là những món rau đậu thanh đạm, ta chẳng mong đợi gì cả.
Thế mà lúc cung nữ bày thức ăn ra bàn, ta liếc nhìn một vòng thì lại thấy có món vịt rừng bát bảo và cá sốt sữa.
Ồ, mặt trời mọc đằng Tây rồi, lương tâm Hồ Duyên Thác bỗng dưng trỗi dậy sao?!
Ta cầm đũa lên, vừa định ăn thì phát hiện cung nữ có vẻ mặt căng thẳng, luôn cúi đầu và thân thể run rẩy không ngừng.
Ta liếc nhìn thức ăn trên bàn, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ta đặt đũa xuống, bước đến trước mặt cung nữ, nàng ta càng run hơn, như đang bị chấn động gì đó rất dữ dội.
“Ngươi tên là gì?”
Ta hỏi.
Cung nữ kia thình lình quỳ sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, không thốt ra được lời nào.
Ta xắn tay áo, chuẩn bị ép cung, thì cánh cửa Phật đường bỗng bị đá tung ra. Hồ Duyên Thác dẫn theo vài thị vệ xông vào.
Ta chưa từng thấy hắn hoảng loạn như vậy.
Ánh mắt hắn quét khắp mặt và thân thể ta, dường như có rất nhiều điều muốn nói. Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn nhìn lướt qua bàn thức ăn vẫn còn nguyên vẹn, khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ quan tâm trong mắt dần trở nên lạnh lùng, hắn chậm rãi nói từng chữ:
“Hoàng hậu coi thường cung quy, mở tiệc mặn trong Phật đường, từ hôm nay bị cấm túc thêm nửa tháng.”
Cái gì?! Còn thêm nửa tháng nữa!
Ta tức đến phát điên, giận dữ nói:
“Ngươi có mắt hay không? Ta chưa ăn một miếng nào! Hơn nữa, không phải ta muốn ăn, mà là cô ta…”
Tay ta chỉ vào cung nữ mang đồ ăn :
“Là do cô ta mang đến đây, chẳng liên quan gì đến ta cả!”
“Không biết hối cải, tăng thêm năm ngày nữa.”
Cơn giận của ta dâng lên đến đỉnh đầu, gân xanh nổi đầy trán, nhưng không dám nói gì thêm, chỉ phồng má lên, hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Duyên Thác.
Hắn ra hiệu bằng ánh mắt, một thị vệ tiến lên dẫn cung nữ kia ra ngoài.
Ta vô cùng nghi ngờ rằng tất cả chuyện này là một cái bẫy do hắn giăng ra. Có lẽ vì ta đã vô tình phát hiện ra bí mật mật đạo của hắn?
Hồ Duyên Thác ra lệnh tăng cường binh lính canh giữ bên ngoài Phật đường, đồng thời sai Đại Hà cô cô và thái giám thân cận của hắn, Tô công công, chịu trách nhiệm giám sát ba bữa ăn của ta. Hắn nói:
“Không được để bất kỳ mẩu thịt nào lọt vào Phật đường.”
Ta tức đến mức khóe mắt xuất hiện mấy nếp nhăn.
Thực ra ta không quá ham ăn thịt, nhưng Hồ Duyên Thác lại cho rằng ta có tâm địa gian trá, khiến ta cảm thấy nếu không ăn vài miếng thịt thì thật là uổng phí tội danh hắn đã gán cho ta.
Ta âm thầm xúi giục Đại Hà cô cô lén mang cho ta vài miếng thịt kho, nếu không được thì rưới chút nước thịt lên cơm cũng tốt. Nhưng Đại Hà cô cô trung thành tuyệt đối với Hồ Duyên Thác, coi lời ta như cỏ rác.
Chuyện này không biết thế nào lại đến tai Tô công công. Hắn nghiêm nghị khuyên ta:
“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đều là vì muốn tốt cho ngài. Ngài nên an tâm mà tụng kinh trong Phật đường, đừng để hoàng thượng phải lo lắng.”
Lời hắn nói thật là khó hiểu.
Ta nhớ lại những gì Hồ Duyên Thác đã nói ở Ngọc Tuyền Trì, trong đầu thoáng qua những mảnh ký ức vụn vặt, có chút hiểu ra, nhưng cũng không hẳn là rõ ràng.
Ta hỏi:
“Tô công công, hoàng thượng có chuyện gì giấu ta phải không?”
“Hãy ăn thêm nấm hương đi, nương nương. Ăn nhiều rồi cũng ra vị thịt đấy.”
Hừ, ta biết mà, những kẻ xung quanh Hồ Duyên Thác đều là hồ ly tinh!