Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại AI MỚI LÀ NGƯỜI BỊ THẤT SỦNG Chương 2 AI MỚI LÀ NGƯỜI BỊ THẤT SỦNG

Chương 2 AI MỚI LÀ NGƯỜI BỊ THẤT SỦNG

9:52 chiều – 30/09/2024

2

Kết quả của việc ngắm trăng đến tận khuya là sáng hôm sau ta và Hồ Duyên Thác đều dậy muộn. 

Đại Hà cô cô cho rằng việc hắn không rời đi khi trời vừa sáng là rất hiếm có, nên không đến gọi chúng ta. Thế là hôm đó Hồ Duyên Thác lên triều muộn. 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn lên ngôi xảy ra chuyện này. 

Chuyện này bị những kẻ thích tán gẫu trong cung thổi phồng lên, đồn rằng ta là hồ ly tinh mê hoặc quân vương, làm ảnh hưởng đến triều chính.

Thái hậu nương nương biết chuyện, cũng không gọi ta đến hỏi, mà trực tiếp sai người gửi đến vài cuốn sách như Nữ Huấn, Nữ Giới, cũng không bảo là phạt chép, chỉ nói để ta luyện chữ cho tốt, còn sai Đại Hà cô cô giám sát ta.

Chữ của ta quả thực rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo như con lươn. Vừa chép sách, ta vừa suy nghĩ tại sao Hồ Duyên Thác lại có tâm trạng không tốt. Đại Hà cô cô nói là do Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương là lão thần của hai triều đại, hiện đang phò tá bên cạnh Hoàng thượng. 

Nói dễ nghe thì là trợ giúp Hồ Duyên Thác, còn nói khó nghe thì là thao túng triều chính, không hề để ý đến sự hiện diện của hoàng đế. 

Hơn nữa, ông ta lại là cữu cữu ruột của Thục phi. Hồ Duyên Thác đã tranh cãi vài trận với ông ta trên triều đình, vô cùng tức giận nhưng không muốn làm Thục phi khó xử nên đến cung ta để trút giận.

Ta chép sách suốt mấy ngày mới xong tất cả, nhưng Hồ Duyên Thác chưa từng đến thăm ta. Ta rất tức giận, nếu không phải vì hắn, ta đã chẳng bị thái hậu phạt.

Cổ tay ta mệt mỏi, đau nhức, Đại Hà cô cô nhẹ nhàng xoa bóp cho ta, lúc đó một cung nữ bước vào bẩm báo: 

“Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương đến!”

Ta còn chưa kịp phản ứng thì một mùi son phấn nồng nặc đã xộc vào mũi khiến ta không nhịn được mà cau mày, lẩm bẩm: 

“Hồ Duyên Thác đúng là dị hợm mới đi thích cái mùi này, hắn cũng không sợ bị ngạt thở mà chết sao.”

Thục phi hiếm khi đến chỗ ta thỉnh an.

Vì Hồ Duyên Thác sủng ái nàng ta nhất trong cung nên ngay cả việc hàng ngày đến thỉnh an ta cũng được miễn. 

Giờ nàng ta bỗng nhiên đến đây, ta đoán chắc là liên quan đến chuyện Hồ Duyên Thác ở lại cung ta mấy ngày trước.

“Hoàng hậu nương nương vạn phúc.” 

Thục phi hành lễ cúi chào ta.

“Không phải lễ tết làm gì cho xa cách, sao hôm nay muội muội lại đến đây?”

 Để tỏ ra thân thiện, ta nắm lấy tay Thục phi một cách nhiệt tình.

Thục phi khẽ rút tay ra, cười nhạt: 

“Tỷ tỷ nói đùa rồi, bình thường thiếp bận hầu hạ hoàng thượng, không có thời gian đến thỉnh an tỷ tỷ, mong tỷ tỷ đừng trách.”

Ta cũng cười đáp lại: 

“Muội muội nói đùa rồi, ta chưa bao giờ trách muội cả.”

Thục phi lại cười, cùng ta ngồi xuống chiếc sập mềm. Ta sai cung nữ dâng trà bánh và trái cây, trong bụng nghĩ để nàng ta ăn uống no nê rồi mau mau rời đi, khỏi phải ngồi đấy giả vờ cười cợt. 

Ai biết hôm nay nàng ta vui vẻ cái gì mà ăn uống rất ngon miệng, vừa trò chuyện với ta, vừa ăn hết sạch mấy quả táo đỏ mà ta thích nhất.

Ta hỏi:

 “Muội muội có vẻ rất thích ăn táo đỏ nhỉ?”

Nàng ta lau miệng bằng khăn tay rồi đáp:

 “Táo đỏ giúp kích thích vị giác, tiêu thực, lại chua ngọt vừa miệng, nên ta rất thích.”

Sau đó, nàng ta lại nói chuyện với ta thêm một lúc, bóng gió hỏi về việc Hồ Duyên Thác ở lại cung của ta mấy ngày trước. Ta rất khó chịu với kiểu nói chuyện đó, bèn lạnh lùng đáp: 

“Chẳng làm gì cả, chỉ ngủ chung thôi.”

Đại Hà cô cô ở bên cạnh khẽ ho một tiếng, sắc mặt của Thục phi cũng không được tốt, miễn cưỡng cười nói:

 “Trời cũng đã tối, muội muội xin phép lui về trước.”

“Không tiễn.”

Nửa đêm, khi ta đang ngủ say thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, rồi Đại Hà cô cô hốt hoảng chạy vào phòng nói: 

“Nương nương, không hay rồi, Thục phi nương nương bị sảy thai!”

Ta còn đang mơ màng, một lúc sau mới kịp phản ứng, kinh hoàng thốt lên: 

“Cái gì? Sảy thai?”

Ta hoảng sợ tột độ. 

Thứ nhất, Thục phi mang thai mà ta lại không hề hay biết. Thứ hai, đứa con đầu tiên của Hồ Duyên Thác lại dễ dàng mất đi như vậy!

 Khi ta đến Lưu Hoa cung, thái hậu nương nương và Hồ Duyên Thác đã có mặt. Thục phi nằm trong lòng Hồ Duyên Thác, khóc lóc thảm thiết, những người hầu bên cạnh cũng đầy vẻ sợ hãi.

Hồ Duyên Thác nhìn ta với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến ta rùng mình.

Cả người ta như bị sét đánh, không biết làm gì, chỉ biết nắm chặt tay Đại Hà cô cô.

Thái hậu thở dài:

 “Hoàng hậu, con về trước đi.”

Ta nhìn Hồ Duyên Thác, chân như bị dính chặt xuống đất, không sao nhấc lên được.

Ta nói:

 “Ngươi hận ta làm gì, cũng không phải là ta làm nàng ta sảy thai.”

“Nhưng nàng cũng không thể hoàn toàn vô can.”

 Hồ Duyên Thác lạnh lùng đáp.

Thục phi khóc càng lớn, Hồ Duyên Thác ôm chặt nàng, dịu dàng an ủi: 

“Đừng buồn nữa, trẫm hứa với nàng, sau này chúng ta sẽ có thật nhiều, thật nhiều con.”

Tay chân ta lạnh ngắt, Đại Hà cô cô nhỏ giọng nói: 

“Nương nương, chúng ta về thôi.”

Khi về đến Phượng Tảo cung, ta sai Đại Hà cô cô đi điều tra nguyên nhân Thục phi sảy thai.

Sau một thời gian, Đại Hà cô cô trở về, thở dài nói:

 “Thái y nói rằng Thục phi nương nương đã ăn quá nhiều táo đỏ nên mới dẫn đến sảy thai.”

Ta giật mình. Đúng là nàng ta đã ăn táo đỏ ở cung của ta, nhưng ta đâu biết nàng ta đang mang thai.

Đại Hà cô cô nói:

 “Thục phi nương nương cũng không biết mình có thai, nên không phải lỗi của nương nương, nương nương không cần tự trách.”

Thật ra ta cũng không phải là tự trách mình. Dù sao ta cũng không nghĩ rằng ta đã hại chết con của Thục phi, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu ta lại hiện lên ánh mắt đầy hận thù của Hồ Duyên Thác. 

Hắn là một hoàng đế, sao có thể vì yêu ghét cá nhân mà không phân biệt đúng sai, lại giận cá chém thớt vô cớ như vậy?

Đại Hà cô cô nói đúng, chuyện này không liên quan đến ta, một chút cũng không.

Nhưng Hồ Duyên Thác lại không nghĩ như thế. 

Hắn ra lệnh xử tử toàn bộ cung nữ, thái giám hầu hạ Thục phi, rồi phạt ta phải đến Phật đường sám hối mười ngày, tụng kinh siêu độ cho đứa bé đã mất của Thục phi.

Ban đầu ta còn thấy thương xót Thục phi, nhưng sau chuyện này, ta cảm thấy tất cả đều là do nàng ta đáng phải nhận.

Tâm trạng của ta lúc này vô cùng khó chịu, không thể nào tập trung tụng kinh được. 

Ta tính trốn ra ngoài đi dạo một lát cho khuây khỏa, nhưng bên ngoài Phật đường có tận tám cao thủ nội cung canh gác.

Tên Hồ Duyên Thác thối tha này, thật sự không tin tưởng ta, ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, hắn lại cử tận tám người đến giám sát.

Không ra ngoài được, ta bèn quậy phá trong Phật đường, lẩm bẩm trước bức tượng Phật cao hơn một trượng, nói xấu Hồ Duyên Thác. 

Đến ngày thứ sáu, ta phát hiện ra bụng của tượng Phật rỗng, bên trong có một mật đạo, không biết dẫn đến đâu.

Ta vô cùng phấn khích mà đi theo lối mòn của mật đạo.  Dù nó dẫn đi đến đâu ta còn chưa biết, nhưng cũng còn hơn là ở lại nơi này.