Trong cung ai cũng biết, một hoàng hậu có xuất thân thường dân như ta, không được sủng ái thì thôi đi, lại còn thường xuyên bị hoàng thượng trách phạt cấm túc.
Nhưng không ai biết được, người thực sự bị lạnh nhạt lại chính là hoàng thượng.
Hắn không chỉ là tên bạo quân không biết phân biệt phải trái mà còn là một kẻ háo sắc.
Chỉ cần không vừa ý một chút là hắn lập tức /lộ/t y phục của ta, thậm chí còn nhất quyết muốn tặng ta một đứa con…
1
Hồ Duyên Thác không ưa gì ta. Ba phi tử của hắn đều xuất thân danh môn khuê các. Chỉ riêng ta, hoàng hậu của Đại Diên triều, lại là một nữ nhân thường dân, không có chút bối cảnh.
Nghe nói ta có thể trở thành hoàng hậu như bây giờ là vì phụ thân ta đã cứu mạng tiên hoàng, tiên hoàng hứa sẽ ban cho phụ thân một điều ước.
Phụ thân ta đã nói:
“Ta muốn con gái ta làm hoàng hậu.”
Tiên hoàng miệng vàng lời ngọc, lập tức hứa đợi đến khi ta đủ tuổi sẽ để cho Hồ Duyên Thác, khi ấy vẫn còn là thái tử đương triều, nghênh ta vào cung.
Sau khi Hồ Duyên Thác lên ngôi, ta đương nhiên trở thành hoàng hậu.
Thực ra, ta cũng chẳng thích gì Hồ Duyên Thác.
Ta chỉ muốn tìm cách để hậu cung ngày càng đông đúc, hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ kiệt sức mà chết, để ta có thể trở thành thái hậu và tùy ý sống theo ý mình.
Nhưng thật đáng tiếc, Hồ Duyên Thác không ham mỹ sắc, ba vị phi tử hiện tại của hắn, ngoại trừ Thục phi Thẩm Dao Quang là thanh mai trúc mã của hắn ra thì hai vị còn lại đều do thái hậu chủ trì việc tuyển chọn, ép hắn nạp phi với lý do khai chi tán diệp, kéo dài dòng dõi hoàng gia.
Hồ Duyên Thác mười ngày nửa tháng mới đến cung của ta một lần, nhưng ta lại phải gánh vác việc quản lý hậu cung, xử lý công việc các cung khác, thật không đáng chút nào.
Ta nghĩ đến việc bàn bạc với hắn, giao công việc này cho Thục phi, dù sao một tháng hắn cũng ở bên nàng ấy đến mười lăm ngày, hai người có thể tiện bề trao đổi nhiều hơn.
Sau khi nghe được suy nghĩ của ta, Đại Hà cô cô hết sức khuyên can:
“Hoàng hậu nương nương, chuyện này ngàn vạn lần không thể. Trong cung, các nữ nhân xem trọng nhất chính là sủng ái và quyền lực. Nếu hoàng thượng lạnh nhạt với nương nương, mà nương nương lại mất đi quyền lực, chẳng phải sẽ trở thành đối tượng để người khác chèn ép sao?”
“ Hơn nữa, Thục phi nương nương hiện đang được sủng ái, tính tình kiêu ngạo, nếu lại nắm quyền quản lý hậu cung, không biết nàng ta sẽ đắc ý đến mức nào. Đến lúc đó, ngày tháng của nương nương sẽ khó khăn vô cùng.”
Ta tò mò hỏi:
“Nàng ta có đắc ý thì cũng chẳng liên quan gì đến ta mà nhỉ?”
Đại Hà cô cô nhìn ta với ánh mắt thương xót:
“Hoàng hậu nương nương thật là ngây thơ.”
Rồi bà lắc đầu thở dài một tiếng.
Dù ta không hiểu lời Đại Hà cô cô nói, nhưng nghĩ rằng trong cung, chỉ có bà ấy là đối xử tốt với ta, nên ta đã không đề cập chuyện này với Hồ Duyên Thác.
Nhưng nếu không nói chuyện này, thì ta và hắn cũng chẳng có gì để nói. Hắn đến cung của ta, chỉ để ngủ, đơn thuần là nhắm mắt ngủ mà thôi.
Đại Hà cô cô tưởng rằng ta và hắn đã có gì với nhau, nhưng thực ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hắn không nói với ta, ta cũng chẳng buồn để ý đến hắn. Ta không thèm để ý, hắn lại cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, vô cùng bực tức. Hoàng thượng chính là như vậy, đến chết cũng phải giữ thể diện.
Đêm sinh nhật của ta, hắn đến. Ta tính toán thời gian, phát hiện lần này hắn đến chỉ cách lần trước năm ngày, không giống phong cách trước đây của hắn.
Hôm nay, ta nhận được rất nhiều quà, tâm trạng rất tốt, không buồn so đo chuyện ai nói trước nói sau. Ta hỏi:
“Ngài đến để tặng quà cho ta sao?”
Hắn đáp:
“Ta tặng cho nàng một đứa bé được không?”
Ta không hiểu:
“Đứa bé gì cơ?”
Hắn không nói gì nữa mà ôm lấy eo ta rồi hôn xuống. Đôi môi của hắn mềm mại, trong miệng toàn mùi rượu.
Ta bất ngờ đến sững sờ, khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện hắn đã ôm ta lên giường và bắt đầu cởi y phục của ta.
Ta biết hắn muốn làm gì, cũng biết phu thê với nhau thì làm chuyện này là bình thường, nhưng hắn thay đổi quá nhanh khiến ta không thể chấp nhận.
Ta nhỏ giọng nói “đừng”, hắn có lẽ nghĩ ta đang nũng nịu trêu đùa nên động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
Y phục của ta ngày càng ít, ta sợ hãi mạnh mẽ đẩy hắn ra. Đầu hắn va mạnh vào trụ giường, sau đó hắn trưng ra vẻ mặt “ta tỉnh táo lại rồi”, liếc nhìn ta một cái, không nói gì thêm mà quấn chăn nằm xuống ngủ.
Hắn lại cứ thế mà ngủ!
Ta từ trên giường bò dậy, mặc lại y phục, rồi khoác thêm một chiếc áo choàng. Đợi đến khi Đại Hà cô cô và đám cung nữ đã ngủ say, ta lén leo lên nóc cung điện.
Khi mẫu thân ta qua đời thì ta vẫn còn nhỏ. Phụ thân bảo rằng, mẫu thân đã biến thành một ngôi sao trên trời, luôn dõi theo ta.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật, ta đều leo lên nóc nhà để ngắm sao, như thể sẽ có mẫu thân ở bên cạnh.
Ta nằm trên mái nhà, nhìn lên bầu trời sao lấp lánh.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bỗng nhiên ta nghe thấy tiếng bước chân trên mái ngói lưu ly. Một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Nửa đêm nàng leo lên mái nhà làm gì?”
Ta giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa thì lăn xuống dưới.
“Ngắm sao.” Ta hít sâu vài hơi bình tĩnh đáp.
Hồ Duyên Thác nói: “Sáo rỗng.”
Nếu kẻ đang nằm trên mái nhà ngắm sao là Thục phi, có lẽ hắn sẽ cho rằng thật thi vị, nhưng khi là ta, thì lại thành sáo rỗng.
Ta lườm hắn một cái, không thèm để ý đến nhưng hắn lại nằm xuống cạnh ta, ta lặng lẽ dịch sang bên.
Hắn nói:
“Nàng mà dịch thêm tí nữa là sẽ ngã xuống đấy.”
Ta ngồi dậy, hỏi với giọng điệu không mấy thiện cảm:
“Ngài cũng lên đây để sáo rỗng sao?”
Hắn đáp là phải, ta hỏi:
“Ngài cũng có tâm trạng không tốt à?”
“Ta trông giống như người đang có tâm trạng không tốt sao?”
Ta nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc, lắc đầu:
“Không nhìn ra. Mặt ngài lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm.”
“Thế sao nàng biết ta có tâm trạng không tốt?”
“Thứ nhất, ngài đã uống rượu. Thứ hai, ngài… hành động khác thường. Thứ ba, ngài không ngủ đến sáng. Thứ tư, ngài đang nằm trên nóc nhà ngắm sao.”
Hắn khẽ cười, nói:
“Nàng cũng đang ngắm sao trên mái nhà, chẳng lẽ tâm trạng nàng cũng không tốt? Có phải vì nhận được quá ít quà không?”
“Ta không phải là tâm trạng không tốt.”
Ta đáp, chỉ tay lên bầu trời:
“Ngài có biết không? Trên đó có một ngôi sao là mẫu thân ta, bà ấy đang nhìn ta.”
Nhắc đến mẫu thân, mũi ta cay cay, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai ta, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra. Không hiểu vì sao, dưới ánh sao, ta cảm thấy nét mặt hắn vô cùng dịu dàng.
Khi xuống, hắn đưa tay ôm lấy eo ta, chỉ nhảy nhẹ một cái mà chân ta đã chạm đất. Ta kinh ngạc không thôi, ta còn không biết hắn có khinh công lợi hại như vậy cơ đấy?!
Thế là hắn đắc ý nhướng mày với ta. Hừ, khoe mẽ!