7
Nghe được rằng Hồ Duyên Thác nói sẽ đến Phượng Tảo cung, Đại Hà cô cô còn phấn khích hơn cả ta.
Buổi sáng bà ấy đã bắt đầu sai cung nữ và thái giám dọn dẹp cung điện, bên trong bên ngoài đều được lau chùi sạch sẽ không còn hạt bụi.
Sau khi dọn dẹp xong cung điện, bà lại quay ra chăm chút cho ta, nài nỉ ta tắm nước hoa cánh hoa, hết lần này đến lần khác bôi phấn thơm lên người ta, rồi còn lấy y phục lộng lẫy mà chỉ vào dịp lễ lớn ta mới mặc, khuyên ta thay vào.
Ta nói:
“Mặc đẹp để làm gì, chẳng phải cuối cùng cũng phải cởi ra sao?”
“Ôi trời ơi, hoàng hậu nương nương, lời nói nhẹ dạ thế này không thể nói bừa.”
“Làm gì có ai nghe thấy.”
Đại Hà cô cô ghé tai ta, nói khẽ:
“Nương nương, người có để ý dạo này ngoài cung chúng ta có nhiều kẻ lạ mặt qua lại không? Lão nô đoán là người của Thục phi sai đến theo dõi, nương nương không thể lơ là được, lời nói cử chỉ không được để người khác nắm thóp.”
Ta cũng đã nhận ra điều này, chắc là người của Thục phi hoặc Nhiếp Chính Vương phái đến.
Ta dặn Đại Hà cô cô đừng làm ầm lên, cứ vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tối đó, Hồ Duyên Thác đến, chúng ta cùng ăn cơm, rồi Đại Hà cô cô cùng đám cung nữ hiểu ý lui ra. Ta nắm lấy tay hắn hỏi:
“Vết thương của chàng thế nào rồi?”
“Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
Vừa nói, hắn vừa không an phận mà cởi áo của ta ra.
Ta đỏ mặt ngượng ngùng, thu mình lại vào giường, nói:
“Chàng còn đang bị thương, vẫn là không nên…”
“Ta đã nói không sao.”
Hắn hôn lên môi ta, môi lưỡi đan xen. Rất lâu sau, hắn thì thào bằng giọng khàn khàn: “
Ta đã nói rồi, sẽ tặng nàng một đứa con.”
Màn trướng ấm áp rủ xuống, trong cung tràn ngập sắc xuân.
…
Hồ Duyên Thác ở lại Phượng Tảo cung vài đêm liền. Một đêm nọ, vẻ mặt hắn nghiêm trọng, nói với ta:
“Nhiếp Chính Vương sắp động thủ, sẽ là trong vài ngày tới.”
“Hắn muốn… tạo phản?”
Ta tròn mắt kinh ngạc.
Hồ Duyên Thác ra hiệu bảo ta giữ im lặng:
“Ta đã sắp xếp mọi thứ rồi, mấy ngày này nàng. không được ra ngoài, nếu có nguy hiểm thì trốn vào mật đạo.”
Ta gật đầu, cứ nghĩ còn phải chờ vài ngày nữa, ai ngờ ngay chiều hôm sau, Lý công công đã đến báo tin:
“Hoàng hậu nương nương, Nhiếp Chính Vương đã tấn công vào cung, hoàng thượng bảo người trốn vào mật đạo, ngoài hoàng thượng ra, ai đến cũng không được ra.”
“Hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng không sao, ngài bảo nô tài đến báo cho người một tiếng để người yên tâm.”
Ta trốn vào mật đạo, xác tên thích khách hôm trước vẫn còn đó, bây giờ nó bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc. Ta buồn nôn, dựa vào tường mà ói đến trời đất quay cuồng.
Bên ngoài tiếng chém giết vang lên dữ dội, ta nghe thấy tiếng cung nữ và thái giám chạy qua chạy lại. Ta dựa vào tường, trong lòng đầy lo lắng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bên ngoài dần yên tĩnh. Ta căng thẳng bước đi qua lại trong mật thất.
Hồ Duyên Thác vẫn chưa đến. Ta đợi mãi, đợi đến mức trái tim dường như tuyệt vọng, cơ thể run rẩy, lo sợ hắn đã gặp chuyện chẳng lành.
Đúng lúc ấy, ta nghe thấy tiếng của Thục phi vọng vào:
“Nguyễn Tâm Nhu, ngươi ra đây, nếu không ta giết bà ta!”
Rồi ta nghe thấy tiếng thét và tiếng khóc của Đại Hà cô cô, bà nói:
“Hoàng hậu nương nương, người đừng ra, mạng nô tỳ không đáng kể để người làm vậy.”
Ta cắn chặt môi đến mức bật máu.
Đại Hà cô cô đối xử với ta như người thân, giống như mẫu thân của ta vậy. Ta không thể để bà chết được…
Ta mở cửa mật đạo và từ từ bước ra.
Thục phi lúc này tóc tai bù xù, đôi mắt đầy tơ máu, tay nàng ta cầm dao găm kề vào cổ Đại Hà cô cô.
“Ta đã ra đây, ngươi mau thả bà ấy ra đi.”
“Thả bà ta?”
Thục phi cười lớn:
“Nguyễn Tâm Nhu, tại sao ngươi lại xuất hiện? Ngôi vị hoàng hậu đáng lẽ thuộc về ta nhưng lại bị ngươi cướp mất, ngay cả đứa con của ta cũng bị ngươi hại chết. Tại sao ngươi còn cướp mất hoàng thượng?”
Nàng ta cười đến mức rơi cả nước mắt:
“Bây giờ ta mới biết, bao năm qua hắn đối với ta đều là giả dối, hắn chưa từng yêu ta! Nhưng bây giờ thì không còn quan trọng nữa, cữu cữu của ta đã giúp ta giết chết hắn rồi, hahaha!”
Ánh mắt nàng ta trở nên điên cuồng, vừa cười vừa khóc, lưỡi dao lạnh lẽo lướt trên da thịt Đại Hà cô cô.
“Ngươi nói gì? Nhiếp Chính Vương đã giết Hoàng Thượng rồi? Không thể nào!”
Ta không dám tin vào tai mình, nhưng tay ta không thể không run rẩy, toàn thân lạnh toát.
Thục phi đẩy mạnh Đại Hà cô cô sang một bên, đầu bà đập mạnh vào tường và ngất đi.
Nàng ta cười lạnh, nói:
“Nguyễn Tâm Nhu, bây giờ ngươi rất đau khổ đúng không? Có phải ngươi muốn chết để theo hoàng thượng không? Ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.”
Nàng ta cầm dao, mặt đầy sát khí từng bước tiến về phía ta…
Ta chợt nhớ về ngày ta gả cho Hồ Duyên Thác, cũng là một ngày nắng đẹp như hôm nay.
Hắn vén khăn đỏ lên, gương mặt như ngọc, phong thái tuấn tú. Ta đã nghĩ, làm sao thế gian lại có một người đàn ông đẹp đến vậy, và người đàn ông này lại còn là phu quân của ta?
Ta nhớ lại khi ở Ngọc Tuyền Trì, hắn nói với ta:
“Nàng là hoàng hậu duy nhất của ta, mãi mãi sẽ không thay đổi.”
Vậy cũng tốt, hắn đã chết rồi thì ta còn sống làm gì? Đi theo hắn xuống âm phủ làm hoàng hậu của hắn vậy!
Ta nhắm mắt lại, nhưng mãi cũng không thấy lưỡi dao đâm xuống. Ta mở mắt ra thì thấy ngực của Thục phi đã cắm một mũi tên, đuôi tên vẫn còn rung nhẹ.
Thục phi không tin vào mắt mình, nhìn về phía cửa sổ.
Hồ Duyên Thác đứng đó, trong tay đang cầm cung tên. Nàng ta đưa tay về phía hắn, thê lương gọi một tiếng “Hoàng thượng” rồi gục xuống đất.
“Tâm Nhu!”
Hồ Duyên Thác lao đến ôm lấy ta:
“Nàng sao rồi, có bị thương chỗ nào không? Nàng cũng thật ngốc, nàng ta muốn giết nàng mà nàng lại để yên cho nàng ta giết sao? Ít ra cũng phải cùng nàng ta liều mạng chứ!”
“Ta tưởng chàng đã chết rồi!”
Ta vừa khóc vừa cười, níu chặt lấy áo hắn không chịu buông.
“Ngốc thế, ta chết rồi mà nàng chỉ muốn chết theo sao? Ta chết rồi nàng càng phải giết nàng ta để báo thù cho ta chứ!”
“Để lần sau đi…”
Phần kết
Sau này, sách sử ghi lại rằng vào tháng tư năm Văn Đế thứ ba của Đại Diên triều, Nhiếp Chính Vương mưu phản nhưng không thành, bị Văn Đế chém chết tại Kim Loan Điện. Thục phi Thẩm thị vì xấu hổ nên đã tự vẫn trong tẩm cung, được truy phong là Thục quý phi.
Từ đó, Hoàng Hậu Nguyễn thị được độc sủng chốn hậu cung. Cho đến khi Văn Đế băng hà, ngài cũng không lập thêm bất kỳ phi tần nào nữa.
(Full truyện hoàn)