“Hay lắm, đúng là kẻ si tình.”
Tôi nhìn Bạch Hà Chi, cười nhạt:
“Tiểu Bạch, em học giỏi, vậy chúng ta làm một bài toán nhỏ nhé. Năm nay em 19 tuổi, lúc mang thai Vũ Tình, em mới 18. Mang thai đâu phải cứ thử một lần là dính, vậy thì khi thầy Thẩm của em ngủ với em, em đã đủ 18 tuổi chưa?”
Tôi quay sang nhìn Thẩm Cẩm Thành, giọng điệu đầy châm chọc:
“Thầy Thẩm, anh là người có học, quan hệ với nữ sinh chưa đủ 18 tuổi, có phải là phạm tội không?”
Sắc mặt Thẩm Cẩm Thành lập tức tái nhợt, trong mắt thoáng hiện sự hoảng loạn:
“Bậy, bậy bạ! Tôi và Tiểu Bạch ở bên nhau khi cô ấy đã trưởng thành! Cô tin hay không thì tùy!”
Tôi vỗ tay cười:
“Đương nhiên là tôi tin rồi. Anh nói gì tôi cũng tin. Chỉ có điều, tôi e là lãnh đạo nhà trường sẽ không tin, sở giáo dục cũng không tin, thậm chí giáo sư đại học của Tiểu Bạch cũng chẳng tin đâu.”
Ngay lúc đó, bịch một tiếng, Bạch Hà Chi quỳ sụp xuống.
Một tay cô ta ôm chặt đứa bé, tay còn lại cầm kéo, dí vào cổ mình, ánh mắt kiên quyết:
“Nếu không được đi học, tôi thà chết cùng con mình! Sư mẫu, chẳng phải chị muốn mạng của tôi sao? Được, tôi cho chị!”
Thấy tình hình thay đổi, Lục Tuấn Vinh định đứng dậy.
Tôi lắc đầu ra hiệu cho anh ta không cần bận tâm.
Nhưng Thẩm Cẩm Thành thì lao tới, giật lấy cây kéo trong tay Bạch Hà Chi, ôm cô ta thật chặt:
“Đừng làm chuyện dại dột!”
Nói rồi, anh ta quay đầu, trừng trừng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy oán độc, như thể muốn xé xác tôi ra:
“Hứa Xuân Yến! Cô độc ác đến mức muốn dồn người ta vào chỗ chết sao?”
Tôi cười lạnh:
“Nếu cô ta thật sự dám chết, tôi còn nể cô ta là người biết liêm sỉ. Đáng tiếc, cô ta quá ích kỷ, không dám đâu.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường—đã một giờ sáng.
“Giằng co lâu quá rồi, tôi cũng mệt rồi.”
Tôi ngáp một cái, xoay người bước ra cửa:
“Giờ tôi sẽ gọi hàng xóm dậy xem kịch vui, sau đó đi báo cảnh sát. Một là Thẩm Cẩm Thành bị truy tố vì tội cưỡng hiếp nữ sinh. Hai là hai người bị bêu danh, mất việc, mất học hành. Chọn đi.”
Thẩm Cẩm Thành vội lao đến chặn tôi lại:
“Xuân Yến, chúng ta là vợ chồng, em thật sự muốn dồn anh vào đường chết sao? Không chừa lại chút tình nghĩa nào à?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Trên chính chiếc giường cưới của tôi, anh ôm ấp ngủ với con đàn bà này, vậy anh có chừa đường cho tôi không?”
Thẩm Cẩm Thành nghiến chặt răng, im lặng thật lâu, rồi nói:
“Chỉ cần em chịu buông tay, anh sẽ ly hôn và giao nộp thư trúng tuyển, vậy là xong, đúng không?”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Thẩm Cẩm Thành quay sang nhìn Bạch Hà Chi:
“Đi lấy thư trúng tuyển.”
Bạch Hà Chi lắc đầu như điên:
“Không được! Đại học là tất cả của em!”
Thẩm Cẩm Thành ôm cô ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành:
“Nhưng nếu bây giờ em không đưa, Hứa Xuân Yến sẽ hủy hoại cả hai chúng ta. Đại học, năm sau vẫn có thể thi lại mà. Chỉ cần có anh ở đây, em còn sợ gì?”
Bạch Hà Chi do dự rất lâu, cuối cùng, một giọt nước mắt lăn dài trên má, cô ta khẽ gật đầu.
Cô ta run rẩy lục lọi trong túi hành lý, lôi ra lá thư trúng tuyển, nhưng lại nắm chặt không muốn đưa ra.
Tôi giật phắt lấy nó, móc từ túi quần ra một hộp diêm.
Trước mặt cô ta, tôi châm lửa đốt lá thư.
“Aaaaa—!”
Bạch Hà Chi hét lên thất thanh, lao tới định giật lại, nhưng tờ giấy đã cháy ngùn ngụt.
Cô ta tuyệt vọng khóc rống lên.
Tôi lạnh lùng giơ tay, tát thẳng vào mặt cô ta.
Chát!
Bạch Hà Chi ôm má, trừng trừng nhìn tôi, thở dốc:
“Cô… cô…”
Tôi nhếch môi cười:
“Đừng nhìn tôi như vậy. Mỗi người đều phải trả giá cho những gì mình đã làm.”
“Tiểu Bạch, em mất đi con đường học vấn, nhưng lại có được một người đàn ông thật lòng yêu em, không đáng sao?”
Nói xong, tôi thu dọn vài món đồ, rồi bước ra khỏi cái lồng giam này.
Trước khi đi, tôi không thèm quay đầu lại, chỉ để lại một câu:
“Sáng mai làm thủ tục ly hôn. Nếu dám giở trò, tôi sẽ khiến hai người sống trong địa ngục cả đời.”
Thủ tục ly hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tôi và Thẩm Cẩm Thành không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ—không thông báo với hai bên gia đình, chờ một thời điểm thích hợp mới công khai.
Nhưng anh ta đưa ra một yêu cầu.
Anh ta nói đã đưa tiền bồi thường cho tôi, đã ly hôn theo ý tôi, đã giao ra thư trúng tuyển như tôi muốn.
Giờ chỉ mong tôi đưa cho anh ta cuộn băng ghi hình.
Tôi từ chối.
Đưa cho anh ta?
Không bao giờ.
Cuốn băng này mãi mãi là thanh kiếm trong tay tôi.
Có nó, Bạch Hà Chi đừng mong được đi học đại học.
Có nó, Thẩm Cẩm Thành đừng hòng bôi nhọ hay hạ thấp tôi.
Công khai hay không, khi nào công khai, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng tôi và thái độ của bọn họ.
Ngày ly hôn, tôi hỏi Thẩm Cẩm Thành sau này định thế nào. Có định cưới Bạch Hà Chi không?
Anh ta lạnh lùng đáp:
“Liên quan quái gì đến cô?”
Anh ta nói anh ta đã nhận ra người đàn ông đánh mình tối đó.
Lục Tuấn Vinh, đạo diễn Hồng Kông, trước đó từng đăng tin tuyển diễn viên trên báo. Dạo gần đây, rất nhiều nữ diễn viên từ các đoàn kịch khắp nơi đổ về Tây Thành để thử vai.
Thẩm Cẩm Thành cười khẩy, chế giễu tôi tâm cơ sâu nặng, từ đầu đã muốn trèo cao, làm tình nhân của người ta.
Anh ta còn chúc tôi bay cao rồi ngã đau, sớm bị vứt bỏ.
Tôi có giáo dục.
Tôi chúc anh ta và Bạch Hà Chi sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, đi đường nhớ cẩn thận, kẻo bị sét đánh chết.
Trước khi đi, tôi nhắc anh ta một câu.
Bạch Hà Chi bề ngoài có vẻ trong sáng, nhưng thực chất lại rất toan tính. Đêm đó chúng tôi cãi nhau ầm ĩ, anh ta sống chết bảo vệ cô ta, nhưng cô ta thì sao? Chẳng hề quan tâm đến việc anh ta có bị định tội cưỡng hiếp hay không, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện được đi học.
Tôi khuyên anh ta hãy trông chừng “cô vợ nhỏ” của mình cẩn thận, coi chừng cô ta lại chạy theo người khác.
Thẩm Cẩm Thành ghét tôi nói khó nghe, chửi rủa mấy câu rồi bỏ đi không ngoái đầu lại.
Tôi quay lưng, bước về hướng ngược lại.
Ba mươi năm hôn nhân, hai kiếp dây dưa, cuối cùng cũng tạm thời đặt dấu chấm hết.
Từ đây, mỗi người một ngả, không còn liên quan đến nhau.
Một tháng sau.
Chuyện ở nội địa đã giải quyết xong, Lục Tuấn Vinh đưa tôi về Hồng Kông.
Trước khi đi, chúng tôi ghé vào một tiệm trà kiểu Quảng Đông để ăn sáng.
Anh ta nhấm nháp trà đỏ, đọc báo.
Tôi ăn xong há cảo tôm, tranh thủ viết thư.
Lục Tuấn Vinh liếc nhìn tôi, uể oải hỏi:
“Viết gì vậy?”
Tôi viết nhanh như bay:
“Viết thư cho chị họ ở Tây Thành, nhờ chị ấy có thời gian thì chăm sóc bố mẹ tôi.”
Thật ra, tôi đang viết đơn tố giác nặc danh.
Trong thư, tôi tố cáo lên Sở Giáo dục Tây Thành rằng giáo viên Thẩm Cẩm Thành của trường Nhất Trung có quan hệ bất chính với nữ sinh, phẩm hạnh bại hoại, không xứng đáng làm nhà giáo.
Buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy ư?
Không đời nào.
Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Lục Tuấn Vinh lật tờ báo, giọng điệu châm biếm:
“Cô đốt thư trúng tuyển của Bạch Hà Chi, nhưng sang năm cô ta vẫn có thể thi lại đại học mà. Tôi cứ tưởng cô sẽ phản công mạnh hơn cơ đấy, hóa ra chỉ thế thôi à? Xem như cô và chồng cũ kết thúc trong hòa bình rồi nhỉ.”
Tôi lấp lửng đáp:
“Bất kỳ cuộc chia tay trong hòa bình nào, cũng phải trải qua vô số lần đau đớn xé lòng. Tôi thành toàn cho anh ta, cũng là thành toàn cho chính mình.”
Tôi sẽ không nói cho Lục Tuấn Vinh biết—
Khi một người phụ nữ nghèo khổ phải chăm con nhỏ và một ông chồng vô dụng, cô ta sẽ bị kéo xuống vực sâu đến mức nào.
Tôi cũng sẽ không nói, cuối năm nay, mẹ của Thẩm Cẩm Thành sẽ bị đột quỵ và liệt nửa người.
Em trai anh ta xa tận Vân Nam, còn anh ta là con trưởng, luôn thích bao đồng và sĩ diện, vậy nên việc chăm sóc mẹ đương nhiên sẽ đổ hết lên vai vợ anh ta.
Tất nhiên.
Một người thông minh và ích kỷ như Bạch Hà Chi có lẽ sẽ chọn cách bỏ lại con gái, chạy trốn khỏi vũng lầy này ngay lập tức.
Vậy nên, tôi phải viết đơn tố cáo.
Tôi nhất định phải làm cho quan hệ của họ bại lộ, trói chặt họ vào nhau.
Tôi không để cô ta có một cơ hội nào để rời xa Thẩm Cẩm Thành, cũng tuyệt đối không cho phép cô ta được học đại học.
Nợ nần thì phải trả, đơn giản vậy thôi.
“Đi thôi.”
Lục Tuấn Vinh gấp tờ báo lại, đeo kính râm:
“Cô Hứa, đổi nghệ danh đi, tên cũ nghe hơi quê mùa.”
Tôi vội hỏi:
“Vậy… đặt tên là gì thì hay?”
Lục Tuấn Vinh suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Hứa Tri Ý, xuân ý biết bao nhiêu.”
“Tốt!”
Sự phát triển của tôi sau khi đến Hồng Kông, nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng trong dự liệu.
Bộ phim mà Lục Tuấn Vinh tuyển diễn viên ở nội địa trước đó có tên là Phong Nguyệt Tây Thành, một phim nghệ thuật, được đầu tư nhằm hướng đến giải thưởng.
Vai nữ chính cuối cùng được giao cho Ảnh hậu phim nghệ thuật Hồng Kông—Ân Viên Viên.
Còn vai nữ phụ, nhân vật nói tiếng Tây Thành, được trao cho một cô gái từ đoàn kịch địa phương. Cô ấy rất xinh đẹp, kỹ năng thanh nhạc, diễn xuất, tạo hình đều xuất sắc.
Tôi không được chọn vào bất kỳ vai nào.
Lục Tuấn Vinh thẳng thắn nói với tôi:
“Lúc đầu tôi quyết định ký hợp đồng với cô vì thấy cô có chút năng khiếu diễn xuất.”
“Nhưng trong giới này, có nhan sắc, có tài năng không thiếu gì.”
“Cô không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào, tôi cũng không đủ kiên nhẫn để đào tạo từ đầu. Tôi không thể trực tiếp nhét cô vào đoàn phim được.”
Anh ta ký với tôi một hợp đồng tạm thời, có thời hạn sáu tháng.
Trong thời gian này, anh ta sẽ sắp xếp cho tôi ít nhất hai đoàn phim, nhưng không đảm bảo tôi có vai diễn hay không.
Sáu tháng sau, nếu tôi không đạt được tiêu chuẩn của anh ta, hợp đồng sẽ chấm dứt, không hợp tác nữa.
Nói cách khác, mọi thứ đều dựa vào bản thân tôi tự rèn luyện.
Ký hợp đồng xong, Lục Tuấn Vinh lập tức bay sang Anh.
Chị Phương than thở:
“A Ron đúng là máu lạnh quá, Tri Ý còn trẻ, lại xinh đẹp, đến Hồng Kông không người thân, không có lương bổng đã đành, ngay cả chỗ ở cũng không lo cho con bé.”
Tôi vội vàng xua tay:
“Anh Lục đã giúp tôi rất nhiều trong chuyện ly hôn, còn cho tôi cơ hội này nữa. Anh ấy là quý nhân của tôi, tôi không thể đòi hỏi quá nhiều.”
“Tất nhiên, chị Phương cũng là đại quý nhân của em. Lúc em thảm hại nhất, chính chị đã đưa cho em một bộ quần áo sạch, ơn nghĩa này em không bao giờ quên.”
Chị Phương cười xua tay, má lúm đồng tiền lộ rõ trên gương mặt tròn trịa:
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Chị ấy thật sự là một người tốt. Chị tận tâm giúp tôi tìm một căn phòng phù hợp để thuê.
Cuối cùng, chị Phương nói với tôi:
“Tháng 11 này chị sẽ đưa em vào một đoàn phim cổ trang.”
Chị còn khuyên tôi:
“Em nên giao tiếp nhiều hơn với người Hồng Kông. Vấn đề lớn nhất của em bây giờ là ngôn ngữ.”
Tôi liên tục cảm ơn chị ấy vì những lời khuyên quý báu.
Sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, tôi lập ra kế hoạch cho sáu tháng tới.
Thứ nhất, phải giải quyết vấn đề sinh tồn.