Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Hiện đại NỢ DUYÊN TRẢ LẠI Chương 4 NỢ DUYÊN TRẢ LẠI

Chương 4 NỢ DUYÊN TRẢ LẠI

9:28 sáng – 25/02/2025

Tiền trong tay tôi không nhiều, nên tôi nhất định phải tìm một công việc.

Suy đi tính lại, tôi quyết định làm nhân viên tạm thời tại một tiệm gà rán thức ăn nhanh, lương trả theo ngày.

Vừa có thể rèn luyện kỹ năng giao tiếp, vừa có thể linh hoạt nghỉ làm khi có cơ hội trong đoàn phim.

Thứ hai, dù eo hẹp đến đâu, tôi vẫn phải dành một khoản tiền để chăm sóc da và giữ dáng.

Gương mặt là vũ khí, là bệ đỡ cho tương lai.

Mỗi ngày tôi phải tập luyện, duy trì vóc dáng.

Thứ ba, tôi nhất định phải đọc thật nhiều.

Ngoại hình đẹp mà không hiểu kịch bản, không có khả năng cảm thụ nhân vật, thì đối với một diễn viên, đó là sự hủy diệt.

Lịch trình hàng ngày kín mít, vô cùng vất vả, nhưng tôi lại thấy rất vui.

Nghĩ về kiếp trước…

Tôi từng lên kế hoạch học tập cho con gái nuôi, đưa nó đi học năng khiếu.

Tôi từng hầu hạ cha mẹ chồng đau ốm, chăm sóc chồng từng miếng ăn giấc ngủ.

Tôi là một người mẹ, một nàng dâu hiếu thảo, một người vợ đảm đang.

Chỉ có điều, tôi chưa bao giờ là chính tôi.

Nhưng bây giờ.

Mọi cố gắng của tôi, tất cả đều là vì bản thân mình.

Hiện tại, tôi là Hứa Tri Ý.

16

Tháng 11 đến rất nhanh.

Chị Phương đã sắp xếp cho tôi vào đoàn phim.

Tôi được giao một vai nhỏ không có bất kỳ phân cảnh quan trọng nào, thậm chí còn chẳng có lời thoại.

Nói trắng ra, chỉ là một diễn viên quần chúng.

Nhưng nhờ vậy, tôi có cơ hội quan sát trực tiếp cách đoàn phim vận hành, cũng như học hỏi cách các diễn viên thể hiện nhân vật.

Tất nhiên, một kẻ vô danh như tôi bị phớt lờ, bị khinh thường, bị phân biệt đối xử—chuyện này nằm trong dự đoán.

Nhưng có sao đâu.

Nếu không có bản lĩnh đứng thẳng để kiếm tiền, thì cúi gập người xuống mà làm.

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng liên tục nghe tin tức từ Tây Thành.

17

Sau khi năm học mới bắt đầu, Sở Giáo dục Tây Thành nhận được một bức thư tố cáo nặc danh.

Nội dung thư chỉ đích danh giáo viên Thẩm Cẩm Thành của trường Nhất Trung có quan hệ bất chính với học sinh Bạch Hà Chi.

Lập tức, Sở Giáo dục yêu cầu nhà trường tiến hành điều tra nội bộ.

Kết quả điều tra xác nhận—tố cáo là thật.

Ngay sau đó, tin tôi và Thẩm Cẩm Thành ly hôn cũng lan truyền khắp nơi.

Lúc này, có người bắt đầu đặt nghi vấn—Thẩm Vũ Tình có khi nào là con ruột của Thẩm Cẩm Thành và Bạch Hà Chi?

Cả hai người đều ra sức phủ nhận.

Họ chỉ thừa nhận rằng mối quan hệ của họ chỉ bắt đầu sau kỳ thi đại học, khi đó tôi và Thẩm Cẩm Thành đã ly hôn, còn Bạch Hà Chi cũng đã tốt nghiệp, là một người trưởng thành.

Họ cãi: Sở Giáo dục có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm và hôn nhân của người khác sao?

Nói thì nói vậy, nhưng dù sao một giáo viên lại có quan hệ với học sinh cũ, thì hình ảnh đạo đức cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Ban đầu, vì Thẩm Cẩm Thành từng đào tạo nhiều học sinh đỗ vào đại học trọng điểm, nhà trường đã có kế hoạch bổ nhiệm anh ta làm trưởng khối cấp ba.

Nhưng với vụ bê bối này, danh tiếng của anh ta đã bốc mùi khắp nơi.

Những đồng nghiệp trước đây có hiềm khích, hoặc ghen tị với anh ta, đều viết đơn tố giác, nhân cơ hội này mà giẫm anh ta xuống.

Cuối cùng, sau nhiều cuộc bàn bạc, nhà trường và Sở Giáo dục quyết định đình chỉ toàn bộ công tác của Thẩm Cẩm Thành tại Nhất Trung.

Anh ta liều mạng chạy chọt quan hệ, thậm chí nhờ một số học trò đứng ra làm chứng để giữ lại công việc.

Kết quả, anh ta vẫn giữ được nghề giáo viên, nhưng bị điều chuyển đến một trường cấp ba ở vùng nông thôn xa xôi.

Muốn quay lại tỉnh thành giảng dạy? Gần như không có cơ hội.

Đối với một người như Thẩm Cẩm Thành, đây còn khó chịu hơn cả giết chết anh ta.

Nhưng không sao.

Anh ta vẫn còn cô gái mà anh ta yêu thương bên cạnh.

Nghe nói, họ đã đính hôn rồi.

Tốt.

Phải trói chặt như thế mới được.

Nửa năm trôi qua trong chớp mắt.

Cuối cùng, hợp đồng tạm thời của tôi cũng đến ngày hết hạn.

Cũng đến lúc Lục Tuấn Vinh đánh giá năng lực của tôi.

18

Sáng sớm, tôi đã thức dậy chuẩn bị tươm tất.

Tôi mang theo tất cả những ghi chép, kinh nghiệm học tập, nhật ký đọc sách trong sáu tháng qua, hồi hộp chờ đợi.

Đến trưa, chị Phương gọi điện thoại đến:

“A Ron vừa từ phim trường trở về, hai giờ chiều có cuộc họp.”

“Đến bốn giờ, anh ấy sẽ có khoảng hai mươi phút rảnh để uống cà phê.”

Tôi vội vàng chỉnh trang, theo địa chỉ chị Phương gửi, bắt xe đến công ty của Lục Tuấn Vinh.

Vừa nhìn thấy chị Phương, tôi chạy lên ôm chầm lấy chị ấy.

“Tri Ý, em lại xinh hơn rồi.”

Chị Phương cười tươi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới:

“Hơn nữa, em còn trông tự tin hơn rất nhiều.”

Chị ấy dẫn tôi vào văn phòng của Lục Tuấn Vinh:

“A Ron đang họp, chắc sẽ mất một lúc nữa. Em cứ ngồi đây đợi, muốn uống trà hay cà phê?”

Tôi sợ uống vào sẽ căng thẳng, lại phải vào nhà vệ sinh liên tục, nên vội lắc đầu, cười nói:

“Không cần đâu chị, em không uống gì hết, cảm ơn chị Phương.”

Chị Phương kéo ghế ngồi xuống, trò chuyện cùng tôi:

“Đừng căng thẳng, em đã rất xuất sắc rồi. Chị có hỏi thăm bạn bè trong ba đoàn phim em từng tham gia, ai cũng nói em rất chăm chỉ học hỏi, tính tình cũng tốt nữa.”

Tôi hạ giọng, rụt rè hỏi:

“Vậy còn đạo diễn Lục… Chị nghĩ anh ấy có suy nghĩ thế nào ạ?”

Chị Phương mỉm cười:

“Không có vấn đề gì đâu. Công ty năm nay ký hợp đồng với vài nghệ sĩ mới, nhưng không ai có tố chất tốt như em cả, cứ yên tâm đi.”

Đang nói chuyện, cửa phòng bỗng mở ra.

Một bé gái lai Tây vô cùng xinh xắn chạy vào, trông chỉ khoảng bốn tuổi, ngũ quan có vài nét giống Lục Tuấn Vinh.

Ngay sau đó, một người phụ nữ ngoài bốn mươi bước vào, trên tay cầm bình nước và cặp sách.

Bé gái nhảy tung tăng khắp nơi tìm người, giọng nói non nớt vang lên:

“Daddy đâu? Ba đâu rồi?”

Tôi sững sờ nhìn sang chị Phương.

Chị ấy hạ giọng thì thầm:

“Đây là Joey, tên tiếng Trung là Lục Kiều Y, con gái của A Ron, năm nay bốn tuổi. Người đi cùng là bảo mẫu của bé, cô Lan.”

Tôi càng kinh ngạc hơn:

“Đạo diễn Lục kết hôn rồi sao?”

Chị Phương lắc đầu, che miệng nói khẽ:

“Mẹ của Joey là người Anh, rất yêu A Ron, nhưng trong từ điển của A Ron không có chữ ‘kết hôn’. Ba năm trước, họ chia tay. Bây giờ cô ấy đã lấy một đại gia, sống rất hạnh phúc.”

Một tin chấn động thế này khiến tôi há hốc mồm.

Tôi huých nhẹ vào tay chị Phương:

“Chuyện riêng tư thế này, sao chị dám kể cho em?”

Chị Phương cười khúc khích:

“Chuyện này mà cũng gọi là riêng tư à? Vài năm trước, trang nhất của mấy tờ tạp chí lá cải toàn đưa tin về tình sử của Lục công tử nhà chúng ta. Chẳng qua là em không quan tâm nên không biết thôi.”

Lúc này, Lục Kiều Y chạy đến bên tôi.

Bé gái nhỏ dựa hai tay lên đùi tôi, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn tôi chăm chú.

Trong lòng tôi thầm cảm thán—thật sự là một con búp bê sống.

Bé mặc váy voan ren, làn da trắng mịn như sữa, từng đường nét trên khuôn mặt đều tinh xảo, hàng mi dài cong vút.

Tôi không nhịn được, cúi xuống khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của bé.

“Cô là ai vậy?”

Lục Kiều Y cười tươi như hoa:

“Cô xinh quá! Cô là bạn gái của daddy hả?”

Tôi sững người.

Một đứa bé thế này mà đã hiểu khái niệm bạn gái?

Chắc hẳn đã gặp nhiều, hoặc nghe thấy nhiều.

Tôi vừa định giải thích không phải.

Ai ngờ, Lục Kiều Y bỗng phụng phịu, kiễng chân lên, vung tay bốp một cái đánh vào tôi.

“Cháu ghét cô! Đồ phụ nữ xấu xa!”

19

Bảo mẫu Lan vội chạy đến, ôm lấy bé gái, dịu dàng dỗ dành:

“Không được tùy tiện đánh người, nào, chúng ta đi thôi.”

Lục Kiều Y lè lưỡi với tôi, sau đó nắm tay bảo mẫu bước đi.

Chị Phương lập tức tiến đến xem mặt tôi, hạ giọng:

“Không sao chứ? Cô bé này được cưng chiều quá mức, tính khí hơi tệ, em đừng để bụng.”

Tôi cười nhẹ:

“Không sao đâu chị.”

Đúng lúc này, khi đã đi đến cửa, Lục Kiều Y bất ngờ quay lại.

Bé trèo lên người tôi, hào hứng nghịch ngợm món móc khóa hình Mickey Mouse trên túi xách của tôi, rồi ra lệnh cho chị Phương:

“Cháu muốn cái này! Cô tháo ra cho cháu đi!”

Chị Phương bất lực nhìn tôi:

“Haizz, cho bé đi.”

Nói rồi, chị ấy định tháo món đồ chơi xuống.

Tôi giữ tay chị Phương lại, lắc đầu.

Tôi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Kiều Y:

“Nếu cháu muốn, cháu phải tự mở lời xin phép.”

Đôi mắt tròn xoe của bé chớp chớp, vươn tay ra:

“Vậy cô cho cháu đi!”

Tôi lắc đầu:

“Không được.”

“Vì vừa nãy cháu rất bất lịch sự, nên cô rất giận. Cô không muốn tặng cháu nữa.”

Lục Kiều Y chưa bao giờ gặp ai từ chối mình, lập tức nổi giận:

“Cô thật xấu xa! Cháu sẽ bảo ba cháu đuổi cô đi! Cháu muốn con chuột này, cô phải đưa cho cháu!”

Tôi nắm lấy cánh tay bé, nhẹ giọng nhưng kiên quyết:

“Một đứa trẻ hay cáu kỉnh không đáng yêu chút nào. Không đáng yêu thì không được quà đâu.”

Lục Kiều Y bĩu môi:

“Nhưng cháu ghét cô! Cháu thích bắt nạt cô!”

Tôi kiên nhẫn dạy dỗ:

“Thứ nhất, cô không phải bạn gái của ba cháu.”

“Thứ hai, cháu đã hiểu lầm cô. Vậy có phải cháu nên xin lỗi cô không?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Lục Kiều Y đầy bối rối.

Lúc này, bảo mẫu Lan vội vàng tiến lên, rõ ràng không muốn để cô chủ nhỏ phải xin lỗi một người xa lạ như tôi.

Cô ta kéo tay bé:

“Đến giờ ăn rồi, hôm nay cháu chưa ăn rau. Nếu ba cháu biết được, chắc chắn sẽ giận đó.”

Ai ngờ, Lục Kiều Y hất tay cô bảo mẫu ra, quay sang ôm chặt lấy tôi:

“Hừm… Nếu cô không phải bạn gái của ba cháu, vậy cháu không nên đánh cô. Cháu xin lỗi.”

Bé sờ sờ móc khóa Mickey Mouse:

“Vậy bây giờ cháu có thể lấy nó không?”

Tôi cười:

“Nếu cháu ăn hết phần rau của mình, cô sẽ tặng cháu.”

Lục Kiều Y lập tức xoay người, giục giã bảo mẫu Lan:

“Cháu muốn ăn cơm! Ăn ngay bây giờ!”

Bảo mẫu Lan lấy hộp cơm giữ nhiệt từ trong túi ra, quỳ xuống định đút cho Lục Kiều Y ăn.

Không ngờ cô bé chỉ tay vào tôi, chu môi nói:

“Cháu muốn cô xinh đẹp này đút cơm cho!”

Tôi đặt hộp cơm lên chiếc ghế trống bên cạnh, nhìn cô bé rồi nhẹ nhàng nói:

“Cháu đã bốn tuổi rồi, phải tự ăn thôi.”

Lục Kiều Y suy nghĩ một chút, rồi tự cầm nĩa nhỏ xiên một miếng rau, vừa ăn vừa nhìn tôi.

Tôi khẽ gật đầu, động viên:

“Ngoan lắm, ăn miếng to nào.”

Bảo mẫu Lan ngạc nhiên:

“Ôi chao, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy Kiều Y ngoan ngoãn như vậy. Cô gái này, cô thật giỏi đấy.”

Tôi chỉ cười nhẹ.

Giỏi gì chứ, chẳng qua là tôi từng nuôi trẻ con, có kinh nghiệm thôi.

20

Sau khi Lục Kiều Y ăn xong, tôi giữ đúng lời hứa, tặng cho bé chiếc móc khóa hình Mickey Mouse.

Chúng tôi còn hẹn nhau, nếu bé ăn rau ngoan ngoãn, lần sau tôi sẽ tặng một con Donald Duck cho bé.

Lục Kiều Y vui sướng nhảy cẫng lên, kéo tay tôi nũng nịu, đòi tôi chơi cùng.

Chơi một lúc, bé bắt đầu buồn ngủ.

Bảo mẫu Lan định đưa bé về, nhưng Lục Kiều Y khóc lóc không chịu đi, nổi cáu đòi gặp ba mình.

Tôi biết cô bé thật ra chỉ nhớ ba.

Chị Phương cũng nhận ra, nhưng do dự nói:

“Nhưng A Ron đang họp, lát nữa còn có buổi đọc kịch bản, ai mà biết lúc nào xong. Nếu Joey đến làm phiền lúc này, chắc chắn anh ấy sẽ tức giận.”

Tôi suy nghĩ một chút, vẫy tay gọi Lục Kiều Y:

“Cô kể chuyện cho cháu nghe nhé?”

Lục Kiều Y chớp chớp đôi mắt đỏ hoe:

“Cô biết kể chuyện gì?”

Tôi dịu dàng nói:

“Cô biết nhiều lắm, Cô bé Lọ Lem, Nàng tiên cá, Tôn Ngộ Không…”

Lục Kiều Y sà vào lòng tôi, giang rộng hai tay, muốn tôi ôm bé.

Tôi bế bé lên, giống như nhiều năm trước tôi từng bế Thẩm Vũ Tình, ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về và kể chuyện cho bé nghe.

Cô bé áp bàn tay nhỏ xíu lên ngực tôi, ngón tay cái ngậm trong miệng, đôi mắt mở to lắng nghe.

Dần dần, dần dần…

Bé chìm vào giấc ngủ.

Bảo mẫu Lan định đón bé, nhưng Lục Kiều Y lại khóc, ôm chặt lấy tôi không buông.

Tôi dịu dàng nói:

“Không sao, để tôi ôm bé.”

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài.

Lục Tuấn Vinh bước vào.

Đã nửa năm không gặp, anh ta có vẻ gầy hơn, tóc cắt ngắn, trông càng thêm sắc sảo và điển trai.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta sững người hai giây, rồi sải bước thật nhanh, giật bé từ trong lòng tôi.

Lục Kiều Y còn ngái ngủ, mơ màng bám lấy cổ tôi, lí nhí gọi:

“Mẹ ơi… ôm con…”

Tôi ngẩn ra, nhìn sang Lục Tuấn Vinh.

Sắc mặt anh ta lạnh như băng, thô bạo giật bé khỏi tôi, đưa cho bảo mẫu Lan, giọng đầy bực tức:

“Ai cho phép cô đưa con bé đến công ty?”

Bảo mẫu Lan vội vàng cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi tiên sinh, sau này sẽ không có chuyện này nữa.”

Chờ bảo mẫu đưa bé đi xong, Lục Tuấn Vinh từ từ quay lại, ánh mắt rét buốt nhìn chằm chằm vào tôi:

“Hứa Tri Ý, cô đang có ý gì?”