Sáng hôm sau, hắn đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Ba năm sau, Đại hoàng tử bị bạo quân dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn đến chết.
Bạo quân lên ngôi.
Vậy nên, khi tiên hoàng đổi tên cung điện thành “Bồ Đề Cung”, ta biết, đó là sự hối hận muộn màng của hắn.
Và ta không nghĩ bạo quân sai.
Bạo quân thương thế không nhẹ.
Nếu không có ta, e rằng hắn chắc chắn đã chết.
Đêm khuya, Lý công công canh giữ bên ngoài. Ta lặng lẽ cởi bỏ y phục của bạo quân, cúi đầu liếm láp vết thương của hắn.
Vết thương rất lớn, ta đoán hắn nhất định rất đau, thế nên càng ra sức liếm vết máu loang lổ, cho đến khi mơ mơ màng màng ngủ quên mất.
Lửa bốc lên vào nửa đêm.
Ngọn lửa cuồn cuộn, cung nhân trong Bồ Đề cung đều chạy đi múc nước cứu hỏa, chỉ còn lại một mình Lý công công đã già nua.
Ông ta lom khom vịn tường, lảo đảo chạy vào trong điện, thử hết lần này đến lần khác muốn cõng bạo quân lên lưng.
Nhưng ông ta quá già, bạo quân cao chín thước, luyện võ nhiều năm, thân hình vạm vỡ như núi, không phải một lão nhân như Lý công công có thể mang đi nổi.
“Thôn Thôn, lửa càng lúc càng lớn, ngươi mau chạy đi! Biết đâu còn có thể giữ mạng sống.”
Lý công công nhìn ta – kẻ còn nhỏ hơn cả tiểu thái giám một vòng, dường như đã chết tâm, đôi mắt đỏ hoe, buông xuôi tất cả, ngồi xuống bên cạnh bạo quân, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng xoa đầu hắn, giọng khàn khàn mà từ ái:
“Vương thượng, người đã bị bỏ rơi quá nhiều lần rồi. Lão nô tuyệt đối không bỏ rơi người.”
Ta đứng dậy, nhìn ngọn lửa hừng hực tràn đến, lại nhìn người trên giường.
Nói thật, lửa thực sự rất lớn, mà loài linh dương Tây Cẩu chúng ta trời sinh quý mạng, lại ham lười.
Ta suy nghĩ một chút, chậm rãi lùi xa giường hơn một chút. Ta với bạo quân dù có số mệnh tương liên đi nữa, nhưng nếu hắn chết, với ta mà nói cũng chẳng phải tổn thất quá lớn, chẳng qua chỉ là đổi sang ký sinh ở một thân chủ khác mà thôi.
Nhưng nếu ta ở lại, cả ta lẫn hắn đều phải chết.
Nghiêng đầu trầm tư một khắc, ta quyết định vẫn nên lo cho mình trước.
Nghĩ vậy, ta lập tức chạy thêm vài bước.
Nhưng mới chạy được hai bước, chân liền như bị trói chặt, không thể nhấc lên được nữa.
Ta nhớ lại năm đó trên đại thảo nguyên, hắn rõ ràng đến để săn bắn, nhưng lại chưa từng động đến ta dù chỉ một chút.
Mọi người đều nói hắn là bạo quân, giết chóc thành tính, là kẻ xấu xa.
Nhưng trên thực tế, bao năm qua, hắn chưa từng bạc đãi ta.
Hắn giết cung nữ, nhưng ai biết cung nữ có tâm tư gì?
Hắn giết triều thần, nhưng những triều thần đó chưa chắc đã vô tội.
Ta không phải thánh nhân, không có tư cách đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích đúng sai của hắn.
Ta chỉ nhớ, bạo quân cho ta ăn, cho ta uống, chưa từng nợ ta điều gì.
Vậy nên, ta chậm rãi lùi về phía sau, cúi đầu cọ cọ vào chân Lý công công, sau đó nhìn bạo quân.
Lý công công thông minh, lập tức hiểu ý.
“Ngươi làm được không?”
Ta ngoan ngoãn nằm xuống, làm được hay không, chung quy vẫn phải thử một lần.
Lý công công cắn răng kéo bạo quân đặt lên lưng ta, ta dồn sức đỡ hắn, cố gắng áp sát mép giường để ông ta dễ dùng lực.
Khoảnh khắc toàn bộ trọng lượng của bạo quân đè lên lưng ta, ta suýt nữa thì bị đè bẹp xuống đất, đến thở cũng không nổi.
Giây phút đó, ta nghĩ, thì ra cái chết lại gần với ta như vậy.
Thực ra ta đã thấy nhiều lần cái chết rồi.
Dân phong của Oa Lạt quốc vốn thuần hậu, nhưng vì quá an ổn mà lần nào có chiến tranh cũng chịu khổ trước nhất.
Những con linh dương Tây Cẩu từng cùng ta rong ruổi trên núi đều bị săn giết cả. Ban đầu, ta còn tìm một chỗ ẩn mình đau buồn, nhưng lâu dần, cũng thành thói quen.
Ta nghĩ, mỗi sinh mệnh đều có số phận riêng. Sống hay chết, một là xem thiên ý, hai là xem mệnh trời.
Nhưng khi đối diện với bạo quân, tâm thái bình thản ấy dường như không còn tác dụng nữa.
Ta muốn thử một lần. Tạm thời, ta chưa muốn đổi sang một thân chủ khác.
Ngọn lửa đã bén tới mép giường.
Lý công công giật lấy chậu nước bên cạnh, hắt mạnh lên lưng bạo quân, khàn giọng gào lên: “Chạy mau!”
Ta luôn biết mình là kẻ lười nhác, nhưng khi thực sự đối mặt với sinh tử, ta mới nhận ra bản năng sinh tồn của mình mạnh mẽ đến nhường nào.
Bạo quân quá nặng, áp đến mức ta gần như sát đất, vậy mà ta vẫn cắn răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, cõng hắn lao ra khỏi điện.
Chạy được nửa đường, thân thể bạo quân lắc lư, suýt chút nữa rơi xuống.
Ngay lúc ấy, hắn mở mắt, cánh tay hữu lực siết chặt cổ ta, như ôm lấy chút hy vọng duy nhất.
Có giọt nước lạnh lẽo rơi xuống sau gáy ta.
Lần này, không ai bỏ rơi hắn nữa.
———
Sáng hôm sau, cửa lớn của Bồ Đề cung vang lên từng tiếng “thình thình” dữ dội.
Trương tướng quốc dẫn theo một đám lão thần, chen chúc bên ngoài, nhất quyết đòi yết kiến bạo quân.
Lý công công tối qua bị lửa thiêu bỏng cả chân, vậy mà vẫn tỳ gậy đứng thẳng tắp như chẳng có chuyện gì, lần đầu tiên bày ra khí thế cứng rắn của mình, chắn trước chính môn, giọng nói như chuông đồng:
“Vương thượng long thể bất an, đang an dưỡng. Thái y dặn dò, không cho phép bất cứ ai vào trong. Các vị đại nhân, xin quay về cho.”
Nhưng Trương tướng quốc, nào chịu để yên?
“Ta và các vị đại thần thân là bề tôi, Hoàng thượng lâm bệnh, lý ra phải tiến cung hầu hạ. Dẫu chúng ta không tiện, thì các nương nương trong hậu cung chẳng lẽ cũng không được phép? Chẳng hay, ngay cả việc này, công công cũng không cho phép ư?”
Lý công công hừ lạnh: “Không cho phép.”
“Khẩu khí thật lớn! Trong cung này, từ bao giờ lại đến lượt một hoạn quan như ngươi tác oai tác quái?”
“Hộ vệ đâu, bắt lão già không biết điều này lại cho bản quan! Bản quan muốn xem thử lúc này, ai dám bảo vệ ngươi!”
“Phịch!”
Đúng vào thời khắc nguy cấp, bạo quân y phục chỉnh tề đẩy cửa bước ra từ tẩm điện. Vừa thấy người, quần thần lập tức quỳ xuống, ngay cả Trương tướng quốc vừa mới ngang ngược cũng vội thu liễm khí thế, cúi đầu nín lặng.
“Sao đây? Trong cung này, không phải do một hoạn quan định đoạt, vậy chẳng lẽ đến lượt Trương tướng quốc làm chủ? Ngay cả tẩm cung của cô cũng dám xông vào, ngay cả người của cô cũng dám tùy tiện xử trí? Trương tướng quốc, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng, chỉ vì cháu ruột của ngươi khởi binh, thiên hạ liền trở thành vật trong túi Trương gia các ngươi rồi sao?”
Mưu nghịch, tội danh này chẳng phải chuyện đùa!
Trương tướng quốc nghe xong liền run lẩy bẩy, sợ hãi quỳ rạp xuống đất:
“Hoàng thượng minh giám! Thần tuyệt đối không có lòng phản nghịch! Phiên vương khởi binh cũng không liên quan đến thần, thần hoàn toàn không hay biết gì!”
Bạo quân cười lạnh: “Đưa người lên đây.”
Mấy thị vệ lập tức lôi một thích khách mình đầy thương tích ra, ném xuống đất. Thích khách thoi thóp hấp hối, vừa thấy Trương tướng quốc liền mở miệng cầu cứu:
“Thúc phụ, cứu ta…”
Mặt nạ rơi xuống, quả nhiên là người nhà Trương gia!
Mưu sát hoàng đế, là tội tru di cửu tộc. Cho dù Trương tướng quốc thực sự vô tội, thì cũng không thoát khỏi liên lụy. Quả nhiên, vừa thấy thích khách là người nhà mình, Trương tướng quốc tức khắc huyết khí công tâm, ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Kỳ thực, chuyện này vẫn còn có thể phân trần.
Thích khách đúng là người của Trương gia, nhưng chưa hẳn có ý mưu phản. Quý phi vốn muốn giết ta, nàng cùng thích khách đều không ngờ bạo quân vì cứu một con súc sinh mà dám lấy thân hứng tên.
Còn kẻ phóng hỏa lại là một phe khác, bọn chúng nhân loạn mưu đồ giết vua, rất có thể chính là kẻ đã xúi giục Trương tướng quốc vào cung hôm nay.
Nhưng với bạo quân, đây lại là một chuyện khác.
Trời lạnh có kẻ dâng áo, thích khách vừa bị bắt, Trương tướng quốc liền không thể biện giải, Quý phi bị phế, cả Trương gia bị diệt môn. Chỉ một nước cờ này, Quý phi lại vô tình lập đại công!
Trước khi ban tử, bạo quân đặc biệt triệu nàng vào cung.
Quý phi là kẻ si tình, lúc này thấy bạo quân vẫn nhìn mình, ánh mắt tràn đầy hy vọng, cứ ngỡ bản thân còn cơ hội vãn hồi.
Nhưng bạo quân vẫn là bạo quân. Hắn chống đầu, nhàn nhạt nói:
“Chuẩn bị đi.”
Hình phạt từng cái từng cái rơi xuống người Quý phi. Đến khi bị chặt đôi chân, nàng khóc lóc kêu gào không chịu nổi:
“Thần thiếp phạm vào tội mưu nghịch, đáng bị chém đầu! Cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn!”
Bạo quân chậm rãi “Ồ” một tiếng, giọng điệu cực kỳ ôn hòa:
“Nghe chưa? Trương tiểu thư sốt ruột muốn bị chém đầu, mau cưa nhanh lên, đừng để nàng trì hoãn hành hình.”
26
Trương gia sụp đổ, trong kinh không còn nội ứng, phiên vương mưu nghịch cũng bị tru sát giữa đường.
Bạo quân nhân cơ hội này đại cải tổ triều đình, tất cả tàn dư có liên quan đến Trương tướng quốc đều bị lặng lẽ diệt trừ.
Nhìn bộ dáng ung dung đắc ý của hắn, ta hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa – từ đầu đến cuối, đây vốn là một ván cờ do hắn bày ra.
Tên này từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh đấu đá quyền mưu, có chút tiên liệu cũng chẳng có gì lạ.
Quý phi chết, Trương tướng quốc đổ, trước triều sau cung lập tức trở nên bình lặng chưa từng thấy.
Nhàn rỗi chẳng có gì làm, bạo quân liền bắt đầu ngày ngày nghiên cứu xem làm sao để ta khôi phục nhân hình.
Hôm ấy, hắn triệu tập một đám ngự y, vây quanh ta mà xì xào bàn luận.
“Tất cả nhìn cho kỹ, làm sao để nàng biến thành người?”
Mấy ngự y kinh hãi, đồng loạt quỳ xuống.
“Vương thượng, chuyện này e là không thể, nó chỉ là một con súc sinh, làm thế nào cũng không thể hóa thành người được!”
“Bậy bạ! Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi đều là súc sinh!”
Bạo quân tức giận, tung cước đá bay một vị ngự y, sau đó vội vàng ôm ta vào lòng mà dỗ dành hôn hít.
“Thôn Thôn, đừng giận nhé. Hắn mới là súc sinh, cô đã đánh hắn rồi, ngươi đừng chấp nhặt với một con súc sinh.”
Cả căn phòng người người đều trợn mắt há mồm nhìn bạo quân.
Có kẻ bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào lời đồn bạo quân thích súc sinh là thật?
Cuối cùng, chuyện này cũng chìm vào quên lãng.
Lại nửa tháng trôi qua, bạo quân lần này mời đến một đám đạo sĩ.
Đạo sĩ xem ra còn đáng tin hơn đám ngự y, họ dán đầy bùa chú lên người ta, sau đó vừa nhảy múa, vừa niệm thần chú loạn cả đầu óc ta.
Hai ngày sau, ta vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Bạo quân vô cùng tức giận, lập tức ra lệnh lôi đám đạo sĩ ra ngoài, dùng gậy đánh đuổi đi.
Đêm xuống, hắn ôm ta trong lòng, vẻ mặt thần bí lẩm bẩm.
“Thôn Thôn à, rốt cuộc làm sao ngươi mới có thể hóa thành người? Cô nhớ lần trước ngươi cũng chẳng có điềm báo gì, cứ thế đột nhiên biến thành người thôi. Sao lần này chờ mãi vẫn chẳng có động tĩnh gì vậy?”
Vừa nói, hắn vừa lục lọi khắp người ta, lúc thì véo lưng, lúc thì bóp cổ, không biết đang định làm gì.
Ta buồn ngủ đến không chịu nổi, giơ móng đá hắn một phát.
Bạo quân bị đá văng xuống giường, y phục xộc xệch, lộ ra một mảng cơ bụng rắn chắc.
Ôi chao, thế này thì ta không buồn ngủ nữa rồi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phủ xuống người ta, ánh mắt bạo quân bỗng chốc sáng lên, như tia chớp lao tới.
“Thôn Thôn! Hóa ra ngươi thích thứ này sao!”
Ta đỏ bừng mặt bị hắn đè xuống, thật sự không tiện mở miệng nói cho hắn biết—
Bọn linh dương Tây Cẩu chúng ta trời sinh không chịu nổi khiêu khích.
Lần trước ta hóa thành người, cũng là vì lỡ nhìn thấy tám múi cơ bụng của bạo quân.
Nói đi cũng phải nói lại, thực ra cũng chẳng thể trách ta được.
Dù gì tuổi tác cũng đến rồi, loài nào đến kỳ mà chẳng động tình?
Hê hê hê.
Bạo Quân Phiên Ngoại
Lần đầu tiên Thôn Thôn hóa thành người, ta thực sự đã bị nàng mê hoặc.
Đôi mắt hạnh ngập nước, làn da trắng mịn, dung nhan rực rỡ tựa một đóa nguyệt quý trắng đang nở rộ.
Trong trẻo, thuần khiết, không nhiễm bụi trần.
Từ sau lần bị hạ dược năm ấy, ta luôn căm ghét nữ nhân.
Nhưng ngày đó, chẳng hiểu vì sao, ta lại cảm thấy Thôn Thôn rất thuận mắt.
Vì thế, ta nhẫn nại nghe nàng giải thích vài câu. Khi nhìn thấy miếng thẻ bài, ta đã mơ hồ đoán được nàng chính là Thôn Thôn.
Dẫu sao thì một tấm thẻ gỗ xấu xí như vậy, trong cung này, những nữ nhân kiêu xa kia tuyệt đối sẽ không ai chịu mang theo bên mình.
Thôn Thôn nói với ta rằng nàng và ta có số mệnh tương liên. Giây phút ấy, có một suy nghĩ kỳ lạ lướt qua trong lòng ta—
Nếu số mệnh tương liên, sinh tử gắn bó, vậy có phải nghĩa là, cả đời này, nàng sẽ mãi mãi ở bên ta?
Trong khoảnh khắc đó, những lời của phụ hoàng khi mẫu hậu qua đời lại văng vẳng bên tai ta—
“Con là thái tử, là trữ quân của thiên hạ, là người đứng trên đỉnh quyền lực. Chỉ cần con còn sống một ngày, con phải cẩn thận từng bước, phải sát phạt quyết đoán, phải luôn khắc ghi đại nghiệp bá vương. Con không có bạn bè, không có cha mẹ, không có thất tình lục dục, con chỉ có quyết tâm quét sạch cửu châu. Điều này định trước, cả đời con, chỉ có thể cô độc một mình.”
Ta cười tự giễu.
Đúng vậy. Chỉ vì ta là thái tử, ta không thể như người thường mà nương tựa vào vòng tay mẫu hậu.
Có ủy khuất cũng phải tự mình gánh chịu, có khó khăn cũng phải tự mình giải quyết, gặp bất công phải toàn lực phản kích, gặp nguy hiểm phải giết gọn trong một đòn.
Ta không phải là ta, ta chỉ là thanh kiếm sắc bén nhất của thời đại này.
Ta từng nghĩ, đời này, ta sẽ mãi cô độc như vậy, cho đến khi Thôn Thôn xuất hiện trong cuộc đời ta.
Nàng ngốc nghếch nằm trong lòng ta ngủ đến chảy cả nước miếng, ăn đến hai má phồng căng như bánh bao.
Thấy Lý công công ngồi ngoài điện nghỉ ngơi, nàng sẽ lững thững đi tới, chậm rãi nhón chân cọ cọ lưng ông ấy, còn nghiêm túc giúp ông ấy đấm lưng.
Khi nếm được món ăn mới lạ, nàng sẽ luôn nghĩ đến ta đầu tiên, dè dặt đút cho ta hai miếng.
Đêm giỗ mẫu hậu, ta có một giấc mộng rất dài.
Trong mộng, ta biến trở lại thành đứa trẻ yếu ớt năm xưa.
Ta khóc lóc gọi mẫu hậu, nhưng mẫu hậu toàn thân đẫm máu, lặng lẽ bước vào màn sương mờ mịt, bóng dáng dần dần xa khuất, ta không còn nhìn rõ nàng nữa.
Không ai biết rằng, những năm đầu sau khi mẫu hậu mất, ta liên tục bị ác mộng dày vò.
Ta lặp đi lặp lại giấc mộng ấy, luôn thấy nàng rời xa, nhưng chưa bao giờ mơ thấy nàng quay lại ôm ta.
Ta nghĩ nàng hẳn là hận ta.