xiv
Suốt dọc đường, sắc mặt Khương Lục u ám đến mức ai cũng không dám đến gần.
Tìm được khách điếm, hắn chỉ thuê một phòng.
Sau đó, trực tiếp kéo ta vào trong, mạnh tay đẩy xuống giường.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, đã trơ mắt nhìn hắn bắt đầu cởi áo.
“Chẳng phải ngươi muốn giúp ta khôi phục tiên lực sao? Cởi y phục làm gì?”
Ngón tay trắng nõn, thon dài của Khương Lục móc lấy dải lụa đỏ buộc tóc, tùy ý ném xuống cuối giường.
Mái tóc đen buông xõa, càng làm tăng thêm vài phần yêu dị.
Khi bước vào phòng, hắn đã tháo thắt lưng, tiện tay ném xuống đất.
Khẽ cử động một chút, vạt áo đỏ liền trượt khỏi bờ vai, để lộ phần cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo.
“Muốn khôi phục tiên lực, chính là phải làm như vậy.”
Ánh mắt đối diện quá mức trần trụi, ta theo bản năng dịch ra sau.
Cuối giường lóe lên một tia sáng đỏ, dải lụa đỏ kia đột nhiên hóa thành một dải lụa dài cả trượng, quấn chặt từ cổ chân ta, kéo ta trở về vị trí cũ.
Đầu còn lại đang nằm gọn trong lòng bàn tay Khương Lục.
“Sư tỷ đang sợ ta sao?”
Với cái bộ dạng như sắp ăn tươi nuốt sống ta của hắn, ai ở đây mà không sợ chứ!
“Ta… Ta không cần ngươi giúp nữa, ta có thể tìm tiên hữu khác trợ giúp!”
Ít nhất, bọn họ chắc chắn sẽ dùng phương pháp chính đạo.
Không phải cái loại tà thuật khiến người ta mặt đỏ tai nóng này!
“Sư tỷ định tìm ai?”
Khương Lục thu chặt dải lụa, cả người áp sát, vây chặt ta giữa hai chân hắn.
“Để ta đoán xem…”
“Là Nguyệt Tiên? Tư Mệnh?”
“Hay là Hoa Thần, kẻ luôn kề cận ngươi?”
Mỗi lần hắn thốt ra một cái tên, liền cúi đầu, cắn nhẹ lên cần cổ ta.
Ta không nhịn được mà bật ra một tiếng kêu đau đớn.
“Nếu ta giết sạch bọn họ, chẳng phải sư tỷ chỉ có thể cầu xin ta thôi sao?”
“Ngươi điên rồi à!”
Ta đột nhiên tỉnh táo, vung tay áo quạt mạnh vào mặt Khương Lục.
“Sư tỷ, bên này cũng muốn nữa…”
Hắn cười vui vẻ, tự động nghiêng mặt còn lại về phía ta.
Ta kinh hãi rụt tay lại.
“Nơi này không muốn đánh sao?”
Tiếng sột soạt cởi y phục lần nữa vang lên trong căn phòng tối mờ.
“Sư tỷ muốn đánh ở đâu, ta liền cởi sạch để sư tỷ đánh.”
“Ngươi… vô sỉ…”
Ta lấy tay che mắt, sống chết cũng không chịu mở ra.
“Đừng để ta hận ngươi.”
“Giúp ta khôi phục pháp lực, sau đó thực hiện cược ước, từ nay hai bên không còn nợ nần gì nhau… ưm…”
Lời còn chưa dứt, Khương Lục đã ngậm lấy môi ta, nhẹ nhàng cắn mút.
Một tay hắn đỡ lấy sau gáy ta, không cho ta đường trốn thoát.
“Nhưng mà sư tỷ, trong lòng ngươi, hận luôn kéo dài hơn yêu rất nhiều.”
“Ta cũng không muốn cùng ngươi chấm dứt mọi thứ.”
Hắn kéo tay ta xuống, buộc ta đối diện với hắn.
“Làm sao đây, bây giờ ngươi hoàn toàn không thể uy hiếp ta được nữa.”
Ánh mắt hắn khóa chặt lấy ta, không chừa bất cứ đường lui nào.
Ta im lặng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng hạ mắt, thả lỏng tấm lưng đang căng cứng.
Nhìn như là đã chấp nhận thỏa hiệp.
“Chuyện này kết thúc, ngươi sẽ giúp ta khôi phục tiên lực, thực hiện cược ước chứ?”
Đôi mắt Khương Lục sâu thẳm, trong đó dày đặc dục vọng không chút che giấu.
“Sẽ.”
“Ta không tin ngươi, ngươi phải thề trước thiên đạo.”
“Thề trước thiên đạo, chi bằng để ta thề trước ngươi còn hơn.”
Khương Lục cười yêu tà, nhưng vẫn thuận theo, khép ba ngón tay lại, đối diện thiên đạo phát thệ.
Vừa dứt lời, hắn liền không nhịn được mà kéo tay ta đặt lên bụng hắn, nơi cơ bắp nóng rực dưới làn da căng mịn.
“Ngươi không hỏi xem, cược ước của ta, rốt cuộc muốn ngươi làm gì sao?”
Mặt ta đỏ bừng, đôi mắt phủ một tầng hơi nước, ánh nhìn mông lung đến mê hoặc.
Khương Lục nhìn đến thất thần, không chịu nổi mà cúi đầu, cắn mút đôi môi ta.
Ta dồn sức đẩy mạnh hắn ra.
“Nếu như… nguyện vọng của ta… là muốn ngươi tự trở về phong ấn thì sao?”
Khương Lục đờ người, tựa như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt hắn lại bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt.
Thân ảnh hắn phủ xuống, tựa một bức tường kín không khe hở, hoàn toàn che khuất mọi đường thở của ta.
Đêm ấy, dài đằng đẵng, khiến người ta vừa thống khổ, vừa mê loạn.
Nỗi đau và khoái lạc đan xen, từng chút từng chút cướp đoạt lấy thần trí.
Cuối cùng, ta vẫn trầm luân trong cuồng phong bạo vũ.
xv
Địa cung phong ấn Khương Lục nằm dưới lớp băng tuyết của Bắc Hoang.
Phải chém mở tầng băng lạnh lẽo, mới có thể lộ ra lối vào, tái phong ấn hắn.
Một đêm trôi qua, tiên lực của ta đã khôi phục.
Nhưng toàn thân rã rời, đến cả vận dụng pháp lực cũng chỉ miễn cưỡng được đôi phần.
Tốn rất nhiều thời gian, ta vẫn không thể phá vỡ tầng băng này.
Lúc ta dốc hết sức lực thực hiện mọi thứ, Khương Lục chỉ im lặng đứng phía sau ta.
Không nói một lời, không chớp mắt nhìn ta.
Đến khi ta thử hết mọi cách đều vô ích, chán nản quay đầu lại, hắn lại quay mặt đi, như thể không muốn nhìn ta thêm dù chỉ một chút.
“Ta phá không được, ngươi tự làm đi…”
Lời này vừa thốt ra, chính ta cũng cảm thấy chột dạ.
Khương Lục khẽ cười khẩy.
“Chẳng lẽ Thiên Giới các ngươi bây giờ phong ấn ma vật, đều phải để ma vật tự ra tay hay sao?”
“Chém không vỡ đâu phải chuyện của ta, ta chỉ hứa không phản kháng mà thôi.”
Hắn rõ ràng có ý định kéo dài thêm bao nhiêu ngày thì kéo dài bấy nhiêu.
Đang lúc giằng co, phía chân trời đột nhiên mây đen cuồn cuộn, sấm chớp vang rền.
Dường như có không ít người kéo tới.
Hoa Thần: “Nữ quân! Chúng ta tới cứu ngài rồi!”
Nguyệt Tiên: “Ma đầu! Mau buông Quân Thượng của bọn ta ra!”
Chiến Thần: “Ma đầu! Chịu chết đi!”
Ta: “…”
Sao không đợi ta chết hẳn rồi hãy tới cứu?
xvi
Chúng tiên vây quanh ta chặt chẽ.
Bộ dáng chẳng khác nào đàn gà con cuối cùng cũng tìm được gà mẹ.
Hoa Thần nhìn chằm chằm vào vết cắn trên cổ ta, giọng đầy xót xa:
“Nữ quân, sao trên người ngài lại đầy vết thương thế này!”
“Rõ ràng tối qua ta còn nhìn thấy ngài trong miếu, lúc đó vẫn chưa thế này mà!”
Nguyệt Tiên tức đến mức siết chặt sợi tơ hồng, hận không thể lập tức bóp chết Khương Lục.
“Đồ ma đầu chết tiệt! Ngươi dám ra tay nặng nề với Quân Thượng của bọn ta đến vậy sao!”
Khương Lục đứng xa xa, lặng lẽ nhìn ta bị đám người vây kín.
Ngón tay hắn siết chặt đến trắng bệch.
Thế nhưng trên mặt lại chẳng chút vui buồn.
“Nếu muốn đánh, vậy cùng xông lên đi.”
Lời hắn vừa lạnh lẽo vừa ngang ngược, khiến cả đám tiên im bặt.
Ai nấy đều co rụt lại, nấp sau lưng ta như lũ chim cút.
“Nhát gan.”
Trong mắt Khương Lục tràn đầy khinh thường.
Hôm nay, hắn không dùng Lăng Lục làm dải buộc tóc, chỉ là một dải lụa đỏ bình thường.
Còn Lăng Lục ngoan ngoãn quấn trên cổ tay hắn, chỉ nhẹ nhàng vung tay, đã lao qua đám người, quấn chặt lấy eo ta, kéo ta trở lại bên hắn.
Đám tiên đối diện lập tức hoảng loạn.
Ta vừa giãy giụa, vừa trấn an bọn họ, bảo tất cả ở yên tại chỗ, không ai được ra tay.
Chỉ cần có kẻ động thủ, ta sợ rằng sẽ chọc giận Khương Lục, khiến nơi đây biến thành biển máu.
“Sư tỷ tốt nhất nên đứng gần ta một chút.”
Giọng nói của Khương Lục vang lên sau lưng, lạnh như băng.
“Nếu ngươi dám đi xa hơn, ta sẽ nhịn không được mà giết sạch bọn họ.”
“Nhiều người như vậy, cùng chôn cùng ta cũng không tệ.”
“Ít ra còn hơn là để bọn chúng ở bên cạnh ngươi.”
Sắc mặt ta đại biến, vội vàng đè lại bàn tay hắn cùng dải Lăng Lục đang manh động.
“Ngươi đã phát thệ rồi, nếu vi phạm, thiên đạo sẽ không ngừng suy yếu ngươi.”
“Đến lúc đó, ta sẽ tự mình phong ấn ngươi.”
Khương Lục, cũng giống ta, đều là linh thể sinh ra từ thiên địa.
Bất tử bất diệt.
Năm đó, sư huynh đã tiêu hao toàn bộ tính mạng, cộng thêm toàn bộ tiên lực của ta, mới miễn cưỡng phong ấn được hắn.
“Sư tỷ, có phải ngươi vẫn luôn nghĩ rằng, lần trước ta bị phong ấn là vì có hắn giúp sức?”
Khương Lục nhẹ lắc đầu, cười thê lương.
“Không phải vì hắn!”
“Chỉ là vì người ra tay đánh ta vào địa cung năm đó… chính là ngươi.”
“Ta mới không có né tránh.”
Hắn trầm mặc nhìn ta, đôi mắt sâu không thấy đáy.
“Sư tỷ, ngươi có biết không, dưới đó tối lắm, cũng rất lạnh.”
“Một vạn năm, ngươi chưa từng đến thăm ta lần nào.”
“Một lần… cũng không có.”
“Ta đã mất trăm năm mới nghĩ thông, rằng ngươi sẽ không bao giờ đến nữa.”
“Về sau, trong vô số tháng năm, ta liều mạng tu luyện, chỉ vì muốn phá vỡ phong ấn, muốn tìm ngươi hỏi cho rõ ràng…”
Giọng Khương Lục ngày càng nghẹn lại.
Đôi mắt đỏ hoe, ẩn chứa uất ức cùng tủi hờn, từng câu từng chữ đều là lời trách móc đầy bi thương.
Nhưng cuối cùng, câu nói ấy lại dừng lại giữa chừng.
“Thôi đi… Dù sao ngươi cũng đang nóng lòng nhốt ta lại.”
“Câu hỏi này, ta không cần hỏi nữa, cũng đã có đáp án rồi.”
“Ngươi cứ bảo bọn họ ra tay đi, phá băng mở lối, ta tự mình quay về.”
“Từ nay về sau, vĩnh viễn… không bao giờ xuất hiện nữa…”
xvii
Chúng tiên vừa nghe Khương Lục nói sẽ tự quay về phong ấn, đều đồng loạt lộ ra ánh mắt kỳ quái.
Trong đáy mắt vốn tràn đầy hận ý, lúc này chỉ còn lại thương hại.
Thế nhưng, động tác phá băng lại không chậm trễ một khắc nào.
Chỉ e hắn đột nhiên đổi ý, lại gây ra một hồi thảm sát.
Không đến một khắc sau, con đường dẫn xuống địa cung đã lộ ra dưới ánh trời.
Khương Lục nhìn ta lần cuối, không hề do dự, bước thẳng vào bóng tối.
Mỗi bước hắn đi, cơn đau trong tim ta lại dữ dội thêm một phần.
“Ngăn hắn lại.”
Ý niệm đột ngột xuất hiện trong đầu, như lửa lan rộng thiêu đốt toàn bộ lý trí.
Trong thức hải, đôi Kim Linh bất ngờ rung lên dữ dội, phá tan gông xiềng, lao thẳng ra ngoài, chắn trước mặt Khương Lục.
Chúng tiên kinh ngạc đến mức không thể thốt nên lời, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Pháp khí của Nữ Quân xưa nay chưa từng thân cận ngoại nhân.”
“Sao hôm nay lại vì tên ma đầu kia mà…”
Đôi chuông vàng kia quấn quanh cổ Khương Lục, cọ cọ vào da thịt hắn như làm nũng, nhất quyết không để hắn bước tiếp.
Khương Lục quay đầu, trong mắt hiện lên một tia cười đầy bi thương.
“Sư tỷ, ngay cả ta cũng từng nghĩ, liệu có phải nó đang thay ngươi giữ ta lại hay không.”
“Chỉ tiếc, nó không phải là ngươi.”
Hắn vung tay triệu hồi Lăng Lục, cuốn lấy đôi chuông, trả lại bên cạnh ta.
“Sư tỷ, lần này nhớ giữ cho cẩn thận.”
“Đừng để kẻ nào khác đoạt đi nữa.”
Lời hắn vừa dứt, ta bỗng nhớ lại đêm hắn phá giải phong ấn.
Khi đó, ta đang vận dụng Kim Linh điều tức nội tức, thì một bóng đen lao vào điện.
Cướp đi Kim Linh, áp ta xuống ngọc sàng, hơi thở run rẩy.
Lúc ấy, câu đầu tiên hắn nói với ta…
Không phải ‘Ta hận ngươi.’
Mà là—
“Sư tỷ, ta nhớ ngươi đến phát điên.”
Mà ta khi đó, vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lẽo đáp lại hắn một câu:
“Ngươi là ai?”
Ký ức vỡ òa, ta bỗng cảm thấy đau đớn tột cùng.
Nỗi đau mãnh liệt như có trăm ngàn mũi kiếm xuyên thấu lục phủ ngũ tạng, khiến ta quỳ sụp xuống đất.
Một ngụm huyết đen cuồn cuộn trào ra từ miệng.
Trước mắt mơ hồ, cả thế giới dần chìm vào bóng tối.
Ngay lúc đó, ta mơ hồ trông thấy Khương Lục bỗng nhiên hoảng hốt, như điên dại lao về phía ta.
Từng giọt nước mắt từ trong mắt hắn ào ạt rơi xuống, tan biến trong gió.
Giống như rất nhiều năm trước, khi hắn luyện kiếm trẹo chân, loạng choạng nhào vào lòng ta, vừa khóc vừa kêu đau.
Giống như lúc hắn đạt hạng nhất trong Thiên Giới Vũ Thí, chỉ để giành về một vò Ngọc Luyện Tiên Tửu tặng ta.
Giống như khi hắn mè nheo kêu lạnh, vô cùng ương ngạnh đòi ngủ chung giường với ta.
Rất nhiều, rất nhiều dáng vẻ của hắn…
Tất cả chồng chất lên nhau, hòa thành dáng vẻ hiện tại—
Hắn ôm chặt lấy ta, vô vọng mà bật khóc.
“Khụ khụ… Ta còn chưa chết đâu, sao ngươi đã khóc như tang vậy rồi…”
Ta run rẩy giơ tay, khẽ vuốt lên gò má hắn.
Lạnh lẽo, nhưng lại rất mềm mại.
“Ta nhớ ra rồi, Khương Lục, ta nhớ ra tất cả rồi…”
“Chúng ta từng có những ngày tháng tốt đẹp.”
“Chúng ta đã từng có, rất rất nhiều… rất nhiều… những ngày tháng tốt đẹp…”