Giang Tấu không giữ lời hứa.
Đây là lần đầu tiên hắn thất tín với ta.
Lũ lão thần trong triều dâng tấu không thành, thấy ta một mình độc chiếm ân sủng, liền bày mưu tính kế, không biết bằng cách nào mà khiến Tây Vực tiến cống một mỹ nhân vào cung.
Mỹ nhân nhập cung, Giang Tấu đã năm ngày chưa từng bước đến tẩm cung của ta.
Hệ thống sốt ruột đến xoay vòng vòng:
“Chủ nhân! Hôm nay Giang Tấu lại giết một cung nhân, giá trị hắc hóa lại tăng rồi!”
Trước đây, Giang Tấu ngày ngày đến chỗ ta, việc ngăn hắn hắc hóa dễ như trở bàn tay, chẳng để cái hệ thống chó má này phải nhọc lòng bao giờ.
Nhưng nay mỹ nhân kia không biết từ đâu nghe được rằng Giang Tấu thích nữ tử kiều mỵ kiêu căng, liền không ngừng tìm cách bắt lỗi hạ nhân, thị uy hậu cung.
Chỉ trong mấy ngày, số cung nhân bị khiêng ra khỏi tẩm cung của ả đã không dưới mười người.
Mà ta… cũng chỉ mới “nghỉ làm” năm ngày, giá trị hắc hóa của Giang Tấu liền điên cuồng tăng vọt.
Hệ thống trong đầu ta lải nhải không ngớt, khiến ta phiền chán không thôi.
Cái màn xuyên không chó má này… còn mệt hơn đi làm quan!
Ta nhíu mày trở mình:
“Vậy phải làm thế nào?”
Hệ thống vội vàng đáp:
“Người đi tranh sủng đi! Cướp Giang Tấu về từ tay mỹ nhân kia, như vậy mới có thể tiếp tục cứu vớt hắn!”
Ta khẽ cười lạnh:
“Vì cứu vớt Giang Tấu mà tranh sủng?”
“Ta chưa từng làm loại chuyện này.”
Hệ thống sốt ruột, đến mức nói năng lộn xộn:
“Nhưng trước đây…!”
Trước đây?
Trước đây ta cũng đâu có tranh!
“Trước đây là do Giang Tấu thích nhan sắc của ta, nên mới sủng ái ta. Giờ đây mỹ nhân Tây Vực kia trẻ hơn ta, giỏi ca múa hơn ta, ta lấy gì mà tranh?”
Hệ thống lập tức câm lặng.
Nó không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ thở dài trong đầu ta, từng tiếng nặng nề.
Hai canh giờ sau, ta bị nó làm phiền đến mức chẳng thể yên giấc, rốt cuộc cũng đáp ứng nó rằng đêm nay sẽ lẻn ra ngoài cung, bám theo Giang Tấu và mỹ nhân kia, tìm cơ hội hành động.
Đêm hội pháo hoa, ta nhìn Giang Tấu dắt tay Từ mỹ nhân, cùng nàng đi dạo phố phường.
Ngày trước, khi còn sủng ái ta, hắn cũng từng dắt ta ra ngoài mua hồ lô đường.
Ta thích vị chua, mỗi lần cắn viên đầu tiên đều sẽ thất vọng bĩu môi:
“Không chua bằng lần trước.”
Giang Tấu mỗi lần nghe vậy đều nhíu mày, cúi đầu cắn thử một miếng.
Kết quả, hắn luôn bị chua đến nheo mắt nhăn mặt.
Mà lần nào cũng vậy, lần nào hắn cũng mắc lừa.
Lúc đó, có lẽ hắn cũng từng động lòng với ta.
Hiện tại, ta đứng trong bóng tối, nhìn hắn và Từ mỹ nhân sóng vai mà đi.
Ngay lúc pháo hoa rực sáng trên bầu trời, một chiếc xe nhỏ bán hồ lô đường đẩy qua bên cạnh họ.
“Chờ một chút.”
Giang Tấu giơ tay cản tiểu thương, chọn lấy xâu lớn nhất.
Từ mỹ nhân cười tươi nhận lấy, cắn thử một viên.
Chỉ trong nháy mắt, ta thấy nước mắt nàng ta rưng rưng, chân mày nhíu lại, đôi mắt long lanh như nước thu.
Giữa khoảng trống của những chùm pháo hoa nở rộ, ta nghe thấy nàng ta nói—
“Giang công tử, ta không thích chua.”
Giang Tấu khựng lại.
Hắn ngơ ngẩn, rồi buông tay Từ mỹ nhân, cầm lại xâu hồ lô.
Hắn cũng cắn một miếng.
Sau đó, lông mày hắn khẽ nhíu.
Ta đứng cách đó không xa, chứng kiến tất cả, khẽ bật cười.
“Ngươi có biết hắn đang nghĩ gì không?”
Hệ thống dường như không hiểu nhân tình thế thái, ngây ngô đáp:
“Không biết. Hắn đang nghĩ gì?”
Ta khẽ cong môi, giọng nói khẽ khàng mà chắc chắn—
“Hắn đang nghĩ đến ta.”
“Làm sao có thể? Bên cạnh hắn vẫn còn Từ mỹ nhân cơ mà.”
Ta cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
“Đúng vậy, cũng bởi vì bên cạnh có Từ mỹ nhân, nên hắn mới nhớ đến ta đấy.”
Hệ thống nghe không hiểu thâm ý trong lời ta, ngây ngốc nói:
“Nếu hắn nhớ ngươi, vậy sao không nhân cơ hội này đi cứu rỗi hắn? Đây chẳng phải là lúc thuận nước đẩy thuyền tốt nhất sao?”
Ta vờ như không hiểu, bĩu môi, giọng điệu đầy vẻ bỡn cợt:
“Ồ, hệ thống ngươi cũng biết dùng thành ngữ bốn chữ cơ đấy.”
Hệ thống tức giận đến lắp bắp, lẩm bẩm mãi bên tai ta.
Ta bị làm phiền đến mức bực bội, khẽ lắc đầu. Nhưng ngay lúc đó, ta bắt gặp ánh mắt Giang Tấu.
Hắn cũng vừa quay đầu nhìn ta.
Hắn trông thấy ta.
Xâu hồ lô đường trong tay hắn rơi xuống đất.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đỏ hoe đôi mắt, hất tay Từ mỹ nhân ra, nghịch dòng người mà bước về phía ta.
Gót giày viền vàng giẫm nát viên hồ lô vừa lăn xuống đất.
Pháo hoa nổ tung, tiếng huyên náo lấp đầy khoảng không.
Ta nhìn vào mắt hắn, khóe môi cong lên thành một đường nét đầy bi thương:
“Ta cứu rỗi mẹ ngươi ấy!”
Giang Tấu bỏ mặc Từ mỹ nhân, một đường đuổi theo ta về cung.
Ta đứng tựa vào cửa, lấy thân mình chặn hắn bên ngoài.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành:
“Tri Chi, khi nãy nàng nói gì? Tiếng pháo hoa quá lớn, trẫm không nghe rõ.”
Ta bảo hệ thống dời một chiếc bàn đến chắn cửa, rồi tự mình ngồi lên bàn, giọng điệu đầy vẻ bi ai:
“Thần thiếp nói, nếu bệ hạ đã thực lòng yêu thích Từ muội muội, chỉ cần nói rõ với thần thiếp là được. Hà tất phải để thần thiếp khổ sở lẻn ra khỏi cung, rồi tận mắt chứng kiến bệ hạ cùng mỹ nhân ân ái mặn nồng?”
“Tri Chi, trẫm không phải…”
“Bệ hạ, Từ mỹ nhân khi về đã trật chân, khóc lóc om sòm đòi gặp ngài.”
Ngoài cửa, giọng của cung nhân vang lên.
Âm thanh gõ cửa biến mất.
Giang Tấu thở dài, hồi lâu sau mới lên tiếng:
“Tri Chi, nàng thân là quý phi, lẽ ra nên hiểu chuyện một chút. Ngày mai trẫm sẽ lại đến thăm nàng.”
Ta lặng lẽ ngồi trên bàn, lắng nghe tiếng bước chân của hắn xa dần.
Hệ thống bỗng nhiên vui vẻ reo lên:
“Ta đã bảo mà! Giang Tấu trong lòng vẫn có ngươi, hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn trong gang tấc thôi!”
Trước kia, ta chỉ nghĩ hệ thống này không hiểu lòng người. Giờ mới biết, nó thực ra có bệnh trong đầu.
Giang Tấu trong lòng có ta, vậy mà còn bảo ta “nên hiểu chuyện một chút”?
Trước đây, lúc cùng ta triền miên trên long sàng, sao không thấy hắn bảo ta hiểu chuyện chứ?
Ta buồn bực nhảy xuống bàn, hỏi:
“Ngươi nói trước đây, chỉ cần ta cứu rỗi Giang Tấu là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Vậy phần thưởng của ta là gì?”
“Phần thưởng là ngươi có thể về nhà, quay lại thế giới thực.”
Ta nhíu mày, không tin vào tai mình:
“Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi.”
Giang Tấu đối với Từ mỹ nhân vô cùng sủng ái, những lời công kích nhắm vào ta trong triều cũng dần ít đi.
Nhưng bá quan triều đình dần nhận ra, dù không còn ta, Giang Tấu vẫn không đoái hoài đến chính sự, cũng chẳng quan tâm đến xã tắc giang sơn.
Lúc này, bọn họ mới thật sự hoảng sợ, không ngừng dâng sớ khuyên can.
Nhưng lần này, bọn họ không may mắn như trước nữa.
Không có ta bên cạnh xoa dịu, Giang Tấu tức giận, thẳng tay giết không ít người.
Đám quan lại đáng thương kia vẫn ngỡ rằng là ta xúi giục Giang Tấu.
Bọn họ không hiểu, đế vương mà bọn họ phò tá từ đầu đến cuối, vốn dĩ chính là một tên hôn quân ngu xuẩn vô dụng.
Khi tin tức Tể tướng Chu bị giáng chức truyền đến, ta đang đong đưa trên xích đu trong hoa viên.
“Xuân nhi, bản cung cũng muốn chơi xích đu.”
Ta ngước mắt nhìn, thấy Từ mỹ nhân.
Không đúng, bây giờ phải gọi là Từ tần mới đúng. Những ngày qua, ả thăng liền mấy cấp bậc.
“Niên nương, trên xích đu là Quý phi nương nương.”
Từ tần bước đến trước mặt ta, khẽ cười nói:
“Quý phi thì sao? Nay bổn cung mang long thai, chỉ cần bổn cung muốn, bệ hạ thậm chí sẽ bưng cả xích đu đến dâng cho ta.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Ta thật sự không hề biết, nàng ta đã có thai.
Ta chậm rãi đứng dậy, giọng ôn hòa:
“Đã vậy, muội muội cứ ngồi đi.”
Ta bước ra phía sau, tốt bụng giúp nàng ta đẩy nhẹ xích đu.
Chợt ta cười khẽ, ghé sát tai nàng ta, chậm rãi nói:
“Muội muội, muội có biết không… Bệ hạ vốn dĩ… không thể sinh con.”
Người trên xích đu thoáng khựng lại.
Trước đây, ngày nào ta cũng hầu hạ Giang Tấu uống thang thuốc tránh thai.
Không còn cách nào khác, ta không muốn mang thai, cũng không muốn hủy hoại thân thể mình.
Nếu hắn thật sự có thể sinh con, sao đến giờ ta vẫn chưa có mụn con nào?
Ta mỉm cười, ghé sát tai Từ tần, chậm rãi nói:
“Muội nói xem, liệu bệ hạ có biết bản thân không thể sinh dục hay không?”
“Trước đây ta không có thai, hắn từng sai thái y đến chẩn mạch cho ta. Kết quả, thái y nói thân thể ta không có vấn đề gì.”
“Đã vậy, bệ hạ cũng thừa hiểu, vấn đề rốt cuộc là ở ai.”
Từ tần cả kinh, vội muốn đứng dậy, nhưng bị ta ấn mạnh xuống xích đu.
“Đứa bé này, sinh ra chỉ e cũng là tai họa. Không bằng để bản cung giúp muội một tay…”
Lời vừa dứt, ta mạnh tay đẩy xích đu.
Chỉ trong khoảnh khắc, Từ tần tựa như một cánh diều, bị hất văng ra ngoài.
“A—!”
Tiếng thét thảm thiết vang lên.
Từ tần ngã xuống đất, váy áo ướt đẫm sắc đỏ.
Cùng lúc đó, trong đầu ta, hệ thống cũng gào thét liên hồi:
“Ngươi đang làm cái gì vậy! Nhất định phải giết nàng ta sao? Dù sao… dù sao nàng ta cũng không phải người tốt, nhưng ngươi…!”
Thì sao?
Ta cũng đâu phải người tốt.
Từ tần ôm bụng kêu khóc thảm thiết.
Giang Tấu rất nhanh đã có mặt.
Nhìn thấy mỹ nhân ngã trên đất, đồng tử hắn co rút lại.
Ánh mắt hắn lướt qua ta, có một thoáng do dự.
Ta biết, hắn vẫn còn tiếc nuối nhan sắc của ta.
Ta lập tức quỳ sụp xuống, khóc đến lê hoa đái vũ, vẻ mặt đầy khiếp sợ:
“Bệ hạ… Là thần thiếp không tốt… Thần thiếp không biết muội muội đã có thai… Nàng muốn ngồi xích đu, thần thiếp…”
Ta nức nở đến mức khó mà nói tiếp, dường như chỉ cần thêm một hơi nữa là sẽ ngất lịm đi.
“Bệ hạ… Người cứ trục xuất thần thiếp khỏi cung đi!”
Bên cạnh, Từ tần đau đến mặt mày trắng bệch, chỉ biết liên tục cầu xin Giang Tấu làm chủ cho nàng ta.
Một nam nhân, không thể đặt hai nữ nhân ngang hàng.
Bằng không, hắn sẽ giống như một con ruồi mất đầu, chẳng biết nên bay về hướng nào.
Lúc này, Giang Tấu chính là như vậy.
Hắn lưỡng lự tiến về phía ta, nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc của Từ tần, lại đưa tay về phía nàng ta.
Cuối cùng, hắn chẳng chạm vào ai cả.
Chỉ day day ấn đường, chậm rãi nói:
“Người đâu, đưa Từ tần về tẩm cung, hảo hảo điều dưỡng.”
Rồi hắn quay sang ta, chần chừ hồi lâu, mới nói:
“Quý phi… Cấm túc.”
Đương nhiên, Giang Tấu không nỡ phạt ta.
Từ tần nay thân thể không lành lặn, ai có thể hầu hạ hắn đây?
Lúc không ai để ý, ta lặng lẽ liếc nhìn Từ tần.
Ánh sáng trong mắt nàng ta đã vụt tắt.
Ta khẽ cong môi, cười nhạt.
Khiến Giang Tấu uống thuốc tránh thai, ngoài lý do ta không muốn sinh con, còn một nguyên nhân khác—
Hắn chỉ yêu chính mình.
Hắn không quan tâm có hậu duệ hay không.
Còn ta, cũng chỉ yêu chính mình.