Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại TA GẢ CHO TRẤN BẮC HẦU HUNG HÃN Chương 2 TA GẢ CHO TRẤN BẮC HẦU HUNG HÃN

Chương 2 TA GẢ CHO TRẤN BẮC HẦU HUNG HÃN

3:03 chiều – 10/01/2025

6

“Ngươi…ngươi….ngươi là Tạ Lĩnh?”

“Sao? Không giống à?”

Đường đường là Trấn Bắc Hầu, nửa đêm xông vào khách điếm cướp tân nương.

Ta tin làm sao được.

Tạ Lĩnh vác ta trên vai, chạy một mạch không nghỉ. Phải nói, thể lực của hắn đúng là không chê vào đâu được.

Đồng hoang vắng vẻ, đêm khuya tĩnh lặng.

Ta im bặt, ngậm miệng lại, ngoan ngoãn như gà.

Chỉ thấy hắn huýt sáo một tiếng, một con ngựa đen tuyền phi tới.

Tạ Lĩnh nhấc ta lên ngựa, phi thẳng vào rừng sâu.

Đường đi gập ghềnh, ta ngồi sau hắn, bị xóc đến nghiêng ngả.

Hắn thì vẫn vững như bàn thạch.

Khổ thân ta, vừa sợ vừa mệt, lại bị giằng co chẳng yên.

Tạ Lĩnh hai tay khẽ vòng lấy eo ta, trầm giọng nhắc:

“Ngồi cho vững.”

Ta thật không hiểu nổi.

Đoàn đưa dâu đã rời khỏi thành, hắn có cần gấp gáp như thế không? Nửa đêm nhất định phải đưa ta đi sao?

Không nhịn được, ta hỏi:

“Ngài nửa đêm mang ta ra ngoài, chẳng lẽ là để khoe kỹ thuật cưỡi ngựa của ngài?”

“Về doanh trại.”

Cưỡi ngựa về doanh trại, ngựa chưa chết, ta đã muốn chết trước.

Bỏ chiếc xe ngựa rộng rãi, êm ái không để ta đi, lại bắt ta cưỡi ngựa chịu khổ trên đường nhỏ.

Thủ đoạn quả nhiên tàn nhẫn!

“Tạ… Tạ Lĩnh, ta với ngài có thù oán gì sao?” Ta u oán hỏi.

Hắn chậm rãi đáp:

“Đoàn xe không an toàn.

“Dọc đường người đông mắt tạp, muốn lấy mạng nàng dễ như trở bàn tay.”

Ai lại muốn hại mạng ta chứ?

Những người đi cùng ta, ngoài nha hoàn thân cận Bảo Châu, còn lại đều là cung nữ và tùy tùng Thánh Thượng ban cho.

“Không xong rồi! Bảo Châu!

“Nếu ngài biết có nguy hiểm, tại sao không đưa Bảo Châu ra theo?”

Tạ Lĩnh lại hừ lạnh một tiếng.

“Nàng ta là nha hoàn, từ ngày mai sẽ thay nàng ngồi kiệu. Nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng cũng xem như lấy thân bảo vệ chủ, chết cũng có giá trị.”

Phi! Nói cái quái gì vậy!

Bảo Châu lớn lên cùng ta, tình như tỷ muội! Ai cần nàng phải chết vì cái danh hão này!

“Ta muốn về khách điếm!”

Hắn không đáp, vẫn thúc ngựa đi tiếp.

Ta lười nói lý với hắn, bèn đưa tay giật dây cương khỏi tay hắn.

Tạ Lĩnh buông tay, ta cứ ngỡ hắn đồng ý.

Ai ngờ ngay sau đó, hắn túm lấy eo ta, nhẹ nhàng nhấc lên, xoay người ta lại.

Hắn khẽ quát, con ngựa lập tức tăng tốc.

Ta nhào vào lòng hắn, tốc độ quá nhanh khiến ta theo bản năng ôm chặt lấy eo hắn.

“Thả ta xuống! Ta muốn về khách điếm mang theo Bảo Châu!”

Ta hét lên với hắn, hắn làm ngơ, khiến ta tức giận vặn mạnh da thịt nơi eo hắn.

Cả người Tạ Lĩnh cứng lại, ngay sau đó, một cái vỗ vang dội giáng xuống mông ta.

7

Người có thể giết, nhưng không thể nhục.

Đêm khuya tĩnh lặng, ta cắn chặt môi, cố nhịn không để mình bật khóc.

Tạ Lĩnh thở dài: “Nàng ta sẽ không sao, người của ta sẽ chăm sóc Bảo Châu.”

Nghe vậy, lòng ta cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Ngồi trên lưng ngựa xóc nảy liên hồi, ta chẳng biết hắn còn định đi bao lâu nữa.

Mí mắt ta dần trĩu xuống.

Tạ Lĩnh khẽ đẩy đầu ta tựa vào ngực hắn.

“Ngủ đi.”

Sáng hôm sau, ta vẫn ngủ ngon lành trong lòng Tạ Lĩnh.

Hắn khẽ đẩy vai ta, bảo ta xuống ngựa.

Phía trước có một chiếc xe ngựa, xa phu vừa thấy Tạ Lĩnh liền quỳ xuống hành lễ.

Tạ Lĩnh nói hắn sẽ đi trước, bảo ta ngồi xe ngựa mà về.

Khi thúc ngựa rời đi, hắn quay đầu nhìn ta thật sâu.

Ánh mắt ấy khiến ta lạnh cả sống lưng.

Hắn sợ ta chạy trốn sao?

Suốt đường đi, ta chịu cảnh gió sương dãi dầu.

Khách điếm tốt thì không nghỉ, chỉ mua chút lương khô rồi lại lên đường.

Ta kháng nghị cũng vô dụng, mã phu như hóa điếc câm.

Thôi thì, nên ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ.

Đáng lẽ hành trình một tháng, lại bị ép mười ngày là tới nơi.

May mà ta dễ thích nghi, ở đâu cũng có thể quen.

Nếu là a tỷ đến…

Nhắc tới a tỷ, ta lại muốn rơi nước mắt.

May mà là ta đi.

Khổ này, ta chịu được, nhưng a tỷ thì không.

Lúc ta tới, Tạ Lĩnh không có ở đây.

Người dưới trướng hắn nói phía Bắc có địch quân tập kích, tướng quân đã đi mấy ngày rồi, bảo ta đến thì nghỉ ngơi cho tốt.

Soái trướng của Tạ Lĩnh rất rộng, cũng có thể vì trong đó đồ đạc ít đến đáng thương.

Cả đoạn đường xóc nảy, xương cốt ta như muốn rã rời, vừa nằm xuống giường, lập tức ngủ say như chết.

Khi tỉnh lại, trời đã khuya.

Tạ Lĩnh trở về, đang ngồi trước án xử lý quân vụ.

Dưới ánh nến bập bùng, gương mặt không đeo mặt nạ của hắn thanh tú, chẳng giống một tướng quân chinh chiến, mà tựa như một thư sinh.

Hắn nghe thấy động, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay vào ta.

“Tỉnh rồi?

“Ta bảo người mang chút đồ ăn, qua đây dùng chung đi.”

Giọng hắn thản nhiên, không chút bận tâm chuyện ta vừa lén nhìn hắn.

Ngược lại, ta có phần chột dạ.

“Khụ… ta không đói, ngài ăn đi.”

Vừa dứt lời, bụng ta lại không nể mặt kêu lên hai tiếng.

Ta liếc nhìn hắn, quả nhiên, hắn cúi đầu cười nhẹ.

“Bảo Châu có gửi thư, lại đây vừa ăn vừa nói.”

Ta: “……”

Thôi được, vì Bảo Châu, vừa nói vừa ăn vậy.

8

Thư Bảo Châu nói nàng rất an toàn, hỏi ta có ổn không, dặn dò ta khi nàng không ở bên phải tự chăm sóc tốt bản thân, ban đêm đừng đá chăn.

Lời dông dài, chữ viết như gà bới, đúng là do nàng tự tay viết.

Đọc xong thư, ta cẩn thận nhét vào trong lòng.

Cúi đầu nhìn xuống, trước mặt ta đã có vài miếng thịt dê nướng chất đầy trong bát nhỏ.

“Đa tạ tướng quân.”

Thịt dê này không biết làm kiểu gì, chẳng có chút mùi hôi, trông thôi đã khiến người ta thèm thuồng.

Nhưng ta chưa từng dùng bữa cùng nam nhân, trong lòng có chút không tự nhiên…

Tạ Lĩnh chỉ ăn vài miếng đã buông đũa, nói có việc cần ra ngoài một chuyến.

Hắn vừa đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ăn vừa uống, chẳng mấy chốc đã lấp đầy cái bụng.

Có lẽ vì quá đói, bữa này ta ăn rất ngon, rất thỏa mãn.

Vừa ăn xong, Tạ Lĩnh đã quay lại, đứng ngay sau lưng ta.

“Đi thôi, dẫn nàng ra xem ánh trăng ở Tây Bắc có giống nhà nàng không.”

Mặt ta bỗng nóng ran.

Nhớ lại đêm ấy lẩm bẩm một mình, lại bị hắn nghe thấy hết.

Ta cúi đầu đi theo hắn ra khỏi doanh trướng, dọc đường các binh sĩ tuần đêm liên tục hành lễ với chúng ta, từng tiếng “Phu nhân” vang lên khiến ta chỉ muốn độn thổ.

“Ánh trăng đẹp thế này, chẳng ngẩng đầu lên nhìn một chút sao?”

Giọng Tạ Lĩnh bất chợt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Miệng ta như bị khóa lại, không dám lời qua tiếng lại với hắn.

Hắn dừng bước, chỉ tay về phía chiếc lều trông còn rất mới trước mặt.

“Gần đây không yên ổn, nàng tạm ở cùng ta. Đợi Bảo Châu đến rồi, hãy trở về lều này.”

Ta cúi đầu nhìn vạt váy, trong lòng thấp thỏm.

Cùng ở?

Tạ Lĩnh nói tiếp:

“Nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.”

Ta không kìm được, lại len lén liếc nhìn Tạ Lĩnh.

Dưới ánh trăng, dáng hắn cao lớn, gương mặt lạnh lùng, vẻ uy nghiêm không giận mà cũng khiến người sợ.

Hóa ra, hắn không giống lời đồn hung thần ác sát.

Ta nhỏ giọng cảm ơn.

Hắn chỉ đáp một tiếng “Ừm,” rồi dẫn ta đi lại con đường về trướng của hắn thêm một lần nữa.

“Ta còn việc, nàng cứ nghỉ trước.”

Về đến nơi, ta mới phát hiện, hắn đã dặn người chuẩn bị sẵn nước ấm.

Nằm trên giường hắn, hít mùi xà phòng thoang thoảng trên gối, lòng ta ngổn ngang trăm mối.

Bao nhiêu suy nghĩ trước hôn nhân giờ đều chẳng dùng được.

Những lần tiếp xúc này, ta phát hiện Tạ Lĩnh không đáng sợ chút nào.

Ngược lại, hắn còn khá dịu dàng.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Lĩnh trở về.

Hắn khoác áo ngoài, tóc còn nhỏ nước, dáng vẻ thanh nhã làm ta nhìn đến ngây người.

“Tướng quân, ngài về rồi?”

Tạ Lĩnh “Ừ” một tiếng, không nhìn ta.

Hắn ôm chăn, chuẩn bị trải ra sàn.

Ta vội bước tới.

“Để ta giúp ngài!”

Hắn bảo không cần, chỉ vài động tác nhanh gọn đã trải xong.

Sau đó bắt đầu cởi áo.

Ta lại bước tới gần.

“Ta giúp ngài cởi áo!”

Hắn quay đầu lại, trên gương mặt anh tuấn thoáng chút bối rối:

“Nàng chắc chứ?”

.9..

Mặt ta lập tức nóng bừng như lửa đốt.

Trời ơi.

Ta vừa nói ra lời càn rỡ gì vậy?

“Ơ… không, không chắc…”

Ta lùi lại mấy bước, xấu hổ nhìn chằm chằm xuống đất.

Ước gì có cái hố để ta chui xuống.

Tạ Lĩnh hình như khẽ cười, nhưng rất nhanh trở lại vẻ lạnh nhạt.

Hắn thổi tắt nến, khẽ nói:

“Ngủ sớm đi.”

Ta đắp chăn của hắn, nằm trên giường của hắn.

Để đường đường Trấn Bắc Hầu ngủ dưới đất.

Thế này… thật chẳng ra làm sao cả.

Không được, ta không tài nào ngủ nổi.

“Tướng quân, hay ngài lên giường nằm đi, để ta xuống đất ngủ?”

Ta đợi hồi lâu, chẳng ai trả lời.

Nhìn lại, Tạ Lĩnh quay lưng về phía ta, hơi thở đều đặn.

Hắn đã ngủ mất rồi?!

Đêm đó, ta cứ trằn trọc nhìn bóng lưng hắn, chẳng biết khi nào mới chợp mắt.

Đến khi thức dậy, trong trướng đã vắng vẻ.

Ta hỏi vị tướng ngoài lều.

Hắn nói địch quân tập kích ban đêm, tướng quân dặn không được đánh thức phu nhân.

Mặt ta nóng bừng, vội kéo màn che xuống.

Quả nhiên hành quân đánh trận rất nguy hiểm.

Sau này ta tuyệt đối không thể ngủ say như chết nữa.

Nếu có thích khách, ta mà ngủ như vậy thì chỉ còn đường chết.

Ta vỗ ngực trấn an, lại thầm cảm thấy may mắn vì là ta gả đến đây. Nếu là a tỷ, nàng sống trong lo sợ thế này, ta ở kinh thành cũng lo đến chết.

Rảnh rỗi chẳng có việc gì, ta mượn án thư của Tạ Lĩnh viết một lá thư gửi a tỷ.

Dù không mong thư đến tay nàng, viết ra cũng vơi bớt nỗi nhớ quê nhà.

Thư còn viết chưa xong.

Ngoài kia có một nhóm người vội vàng chạy vào.

“Mau mau! Gọi quân y tới!”

Ta nép vào góc lều, qua khe hở thấy có người bị thương.

Máu nhỏ thành vệt dài trên đất.

Lòng ta lập tức thắt lại.

Lạy trời, đừng có ai chết!

Rất nhanh, quân y đến, đám người vây quanh lập tức tản ra.

Ta thoáng thấy người nằm giữa đám đông.

Thì ra là Tạ Lĩnh.