Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại KẾ THẤT MẠNH GIA Chương 3 KẾ THẤT MẠNH GIA

Chương 3 KẾ THẤT MẠNH GIA

3:24 chiều – 28/12/2024

06

Không chỉ Mạnh Thiên Hành, ngay cả gốc gác của Cố Vãn Ninh, đại tỷ cũng đã thay ta tra xét kỹ càng.

Người sinh ra nàng – Cố di nương – vốn rất được sủng ái trong Cố gia, lại thêm thủ đoạn lợi hại.

Sau khi chủ mẫu Cố gia qua đời, bà ta liền thâu tóm toàn bộ Cố gia, kiên quyết không để lão gia cưới kế thất.

Cố Vãn Ninh lớn lên dưới sự giáo dưỡng của một di nương như thế, tâm tính khó tránh khỏi hẹp hòi.

Nàng chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, chưa từng đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.

Nào hay, thể diện của một gia tộc lớn, còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Ta mượn cớ thân thể mệt mỏi, muốn tránh đi, để sự việc lắng xuống.

Nhưng nàng cố chấp không buông, lại nhân lúc Mạnh Thiên Hành đang nổi giận, bám riết không tha:

“Ngươi còn định trốn tránh? Hôm nay ta nhất định phải lột da mặt ngươi, để lộ ra chân tướng ngươi cho mọi người thấy!”

Mạnh Thiên Hành giữ lấy nắp trà, không nói một lời.

Ta chỉ biết thở dài bất lực, đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, đóng cửa viện lại, mới tiến lên đối diện hắn:

“Chắc Cố muội muội hiểu lầm thiếp, đã như vậy, xin hầu gia làm chứng phân xử rõ ràng.”

“Hiểu lầm?”

Cố Vãn Ninh vung tay đầy tự tin, sai người mang đến sổ sách tìm được trong phòng ta.

“Tháng này phân lệ chậm trễ không phát, thiếp sai người đi hỏi, thì nói là mấy trang viên đang túng thiếu, sổ sách thâm hụt, phải đợi sang tháng mới bù được.

“Hầu gia cũng biết, bao năm nay thiếp quản lý gia sự, phủ Định Nam hầu dù không giàu có nhưng cũng chưa bao giờ thiếu bạc để người ta sống không nổi.

“Vậy mà đến lượt Xá Văn Tích quản gia, lại trống rỗng đến mức một đồng cũng không có.

“Chắc chắn là nàng ta tham ô, coi  hầu phủ là kẻ ngốc, lấy bạc chuyển vào cung giúp tỷ tỷ nàng ta mở đường!”

Sợ Mạnh Thiên Hành không tin, nàng mở sổ, chỉ ra từng khoản chi tiêu lớn.

Trùng hợp thay, đều là trong mấy ngày ta vào cung.

Sau đó, nàng lại gọi người gác cổng và gia đinh đến làm chứng:

“Chúng đều thấy rõ ràng, mỗi lần vào cung, Xá Văn Tích đều mang theo một chiếc rương lớn.

“Bên trong, chắc hẳn chất đầy tang vật!”

Chỉ trong vài câu ngắn gọn, Mạnh Thiên Hành đã bị nàng dẫn dắt.

Ngón tay hắn buông lỏng, nắp trà rơi xuống bàn, phát ra âm thanh nặng nề.

Ánh mắt hắn nhìn ta ánh lên sự sắc lạnh, tàn nhẫn.

Hắn bất ngờ đập bàn, giận dữ quát tháo, rõ ràng đã nghĩ rằng những ngày qua sự ngoan ngoãn của ta đều chỉ là giả vờ để khiến hắn lơi lỏng.

“Nàng còn gì để nói?”

Ta chậm rãi cúi mình, bình thản đáp:

“Chuyện thâm hụt, thiếp thân không có gì để chối cãi.”

Lời còn chưa dứt, Cố Vãn Ninh đã không giấu nổi niềm vui, mày nhướn cao, mắt lấp lánh.

Nhưng nàng vẫn cố ép ra vài giọt lệ, bước đến gần Mạnh Thiên Hành, vẻ yếu đuối kể lể:

“Hầu gia, thiếp đã sớm nói, một nữ nhân như nàng ta ngay cả xách giày cho tỷ tỷ của thiếp cũng không xứng.

“Thế mà vừa rồi, trước mặt bao nhiêu người, hầu gia lại lớn tiếng mắng thiếp!”

Ta chẳng bận tâm, khẽ cười, vẻ mặt điềm nhiên.

Nhân lúc cơn giận của Mạnh Thiên Hành sắp đạt đến đỉnh điểm, khi hắn sắp trừng phạt ta, ta đi trước một bước, sai Lữ ma ma mang đến một loạt sổ sách khác.

“Nhưng chuyện tham ô, quả thật không phải thiếp thân làm, xin hầu gia phân minh.”

Tiếng khóc thút thít của Cố Vãn Ninh lập tức im bặt.

Ánh mắt nàng dán chặt vào những quyển sổ sách, cắn môi đầy lo lắng.

Có lẽ nàng đang suy tính, làm sao mà kế hoạch nàng dày công sắp đặt lại gặp trục trặc ngay lúc này.

Ban đầu, nàng sai người làm giả sổ sách, lén đưa vào phòng ta, sau đó tiêu hủy sổ sách thật, lại sai quản sự các trang viên đến đòi bạc, để đổ hết tội lỗi lên đầu ta.

Nhưng không ngờ, nàng đã tính sai một nước cờ: hạ nhân cũng là người, ai cũng có bản năng tìm lợi tránh hại.

Còn ta, lấy danh nghĩa đại tỷ để gây áp lực và dụ dỗ, há lại để Cố gia một tiểu quan ngũ phẩm chi phối được?

“Không, không đúng, hầu gia! Những sổ sách này là giả, chỉ có sổ trong phòng nàng ta mới là thật!”

Quẫn trí, nàng cố gắng lẫn lộn thật giả trên sổ sách.

Ta chẳng buồn tranh cãi, chỉ lấy hai quyển, đặt trước mặt Mạnh Thiên Hành:

“Cả hai đều là sổ sách ba năm trước.

Một bên mực đã cũ, một bên lại mới, thậm chí còn có dấu mực chưa khô. Thật giả thế nào, hầu gia xem là rõ.”

“”Về phần khoản thâm hụt, quả thật có tồn tại.”

Lữ ma ma từ lâu đã chuẩn bị kỹ, không cần ta ra hiệu, bà dẫn nhóm quản sự vào làm chứng.

Hai người đầu còn úp mở không dám nói rõ, nhưng cũng đủ để chỉ ra chính Cố Vãn Ninh đã ép họ đến hầu phủ đời bạc, sau đó khấu trừ sổ sách ở các điền trang, chuyển về cho nhà họ Cố

Người cuối cùng, vì nữ nhi bị thứ tử của Cố di nương bắt ép làm tiểu thiếp, liền nói thẳng mọi chuyện.

Thậm chí, hắn còn khai thêm nhiều tội trạng khác, khiến người nghe cũng phải lạnh gáy.

Ta vội ngăn hắn, trao cho họ ít bạc:

“Đều là những người quen việc trong phủ, chẳng hay các ngươi chịu ủy khuất đến vậy.

“Mong các vị nể tình tiên tổ Mạnh gia, bỏ qua chuyện cũ, sau này đồng lòng với ta, cùng hầu gia vượt qua khó khăn.”

Nói xong, ta lấy lễ nghi của chủ mẫu, nhẹ nhàng cúi mình trước họ.

Thể diện lớn lao này, khiến họ đồng loạt quỳ xuống, cam đoan từ nay một lòng làm việc, giữ kín chuyện này.

Ánh mắt Mạnh Thiên Hành nhìn ta, lập tức chuyển từ mờ tối sang sáng rõ, xen lẫn vài phần cảm xúc khó tả.

Nhưng ta không bận tâm.

Ta chỉ để tâm rằng, từ nay về sau, cả nội viện này, sẽ chỉ còn ta là chủ mẫu.

Ta mới chính là nữ chủ nhân duy nhất của phủ Định Nam Hầu.

07

Vừa định bước qua khỏi viện, ta liền nghe trong phòng chỉ còn Mạnh Thiên Hành và Cố Vãn Ninh, truyền ra tiếng vỡ của một chiếc chén.

Lữ ma ma giận dữ thay ta:

“Một thiếp thất mà dám ngang ngược như thế, chẳng xem chủ mẫu ra gì.

Cô nương đã khó khăn lắm mới dồn nàng ta vào thế bí, cớ sao không nhân cơ hội phát tác, trị dứt điểm cái gai trong mắt này?

“Dẫu sao náo loạn cũng là do nàng ta, nếu cô nương dùng chính cách của nàng trả lại, hầu gia cũng không thể nói được điều gì!”

Ta chỉ cười, không đáp lời.

Còn chưa kịp mở miệng, một bóng đen bất ngờ từ góc khuất lao ra, xô lệch cả người ta.

“Ngươi quả nhiên là kẻ ác độc!”

Mạnh Thừa Dận, mặt đỏ bừng vì giận, trừng mắt căm hận nhìn ta, rồi quay đầu chạy thẳng vào nội viện.

Ta nhìn bóng lưng non nớt mà ngang ngạnh như nghé con của hắn, ngăn lại tay Lữ ma ma đang định kiểm tra ta có bị thương không:

“Ma ma e đã quên, nhà họ Cố vẫn còn một vị thế tử.

“Không kể đến tình cũ, chỉ cần hắn còn đó, Cố Vãn Ninh dù phạm phải lỗi lớn cỡ nào, cũng chỉ như chạm nhẹ vào mặt nước mà thôi.

“Ta hà tất phải tự rước bực mình?”

Mây đen che khuất ánh trăng, sấm rền u ám, xem chừng trời sắp đổ cơn mưa lớn.

Ta vội rảo bước về viện của mình:

“Huống chi, ta gả vào phủ  Định Nam hầu này, chưa từng vì cầu lấy sủng ái của phu quân, càng không định lún sâu vào nội đấu trong phủ.

“Chẳng phải làm vậy chính là bỏ gốc lấy ngọn sao?”

Hôm nay trong cung, không chỉ tỷ tỷ được phong phi, mà ca ca cũng thắng trận trở về.

Hoàng thượng phá lệ thăng ca ca ta làm lang tướng, lại giao hẳn một đội thân quân cho huynh ấy nắm giữ.

Những lần trước ca ca thăng quan tiến tước, tỷ tỷ dẫu có thổi gió bên gối đến mấy, đến phút cuối, vẫn bị nội đình do các thế gia trọng thần kiểm soát phản đối.

Là bởi công trạng huynh trưởng chưa đủ?

Không, chỉ bởi Xá gia chúng ta, đã suy bại, nhỏ bé, chẳng được họ xem trọng.

Giờ đây, ta dựa vào danh nghĩa phủ Định Nam hầu mà bước chân vào giới danh gia vọng tộc, thật sự đã đem lại lợi ích thiết thực cho đại tỷ và huynh trưởng.

Vậy là đủ rồi.

Những hạt mưa lớn ồ ạt rơi xuống.

Giữa cơn mưa nặng hạt, Mạnh Thiên Hành, cả người ướt sũng, gõ cửa phòng ta.

Ta cố tình ra vẻ ngạc nhiên sững sờ, chậm rãi tránh qua để hắn vào phòng.

Ánh mắt hắn sắc bén, bất ngờ giữ chặt tay ta khi ta đang lau mặt giúp hắn:

“Nàng còn chưa giải thích, mỗi ngày đem vào cung cái rương lớn ấy, bên trong là gì?”

Ta hoảng hốt rụt tay lại.

Ngón tay run rẩy, khẽ quay người đi nửa bước.

Hắn kiên quyết giữ chặt ta, nghiêm giọng:

“Hỏi nàng, là thứ gì!”

Không còn cách nào, ta đành bảo Lữ ma ma mang chiếc rương đến.

Trước mặt hắn, ta đổ hết mọi thứ bên trong ra:

“Hầu gia yên tâm, những trâm vòng này, tuy là thiếp thân xin từ Xá tần nương nương, nhưng trong cung không ghi sổ sách, để hạ nhân đem cầm đi, sẽ không ai để ý.”

Hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm, ánh mắt khó phân rõ là giận hay vui.

Ta run rẩy giải thích thêm:

“Hầu phủ nuôi nhiều người, ngày ngày đều phải ăn uống, khoản thâm hụt quá lớn, toàn bộ hồi môn của thiếp thân lấp vào cũng không đủ.

“Vậy nên mới nghĩ ra cách này.

“Hầu gia yên tâm, thiếp thân chỉ nói với nương nương là muốn mua thêm điền sản, chưa từng tiết lộ việc trong phủ, vậy nên sẽ không ai…”

Phần sau, ta không thể nói tiếp được.

Là bởi Mạnh Thiên Hành bất ngờ ôm chặt lấy ta, không một lời báo trước.

Vòng tay của hắn mạnh mẽ và quyết liệt, ép ta đến mức khó thở, suýt nữa không thể hít nổi khí.

Rất lâu sau.

Hắn thở ra một hơi dài, trầm nặng và mệt mỏi, khẽ thì thầm bên tai ta:

“Nàng là chủ mẫu của hầu phủ, muốn xử lý thế nào, đều tùy nàng.”

08

Mưa rơi suốt cả đêm.

Nhìn gương mặt an nhiên khi ngủ của Mạnh Thiên Hành, ta một đêm không chợp mắt.

Rõ ràng chẳng có gì khác lạ, nhưng trong lòng lại dấy lên một góc mềm mại, kèm theo sự ngượng ngùng của lần đầu nếm trải chuyện đời, khiến ta không kịp thích ứng.

Hôm sau, Lữ ma ma tới thu khăn, vẻ mặt đầy vui mừng.

Đúng lúc ấy, Mạnh Thiên Hành đề nghị cùng ta vào cung, bù lại lễ hồi môn.

Nhân lúc hắn đi trước vào cung tâu trình chuyện tuần doanh với bệ hạ, Lữ ma ma vội đóng cửa viện, cấp tốc báo tin vui này cho đại tỷ.

Đại tỷ mỉm cười hiền hòa, ăn thêm hai miếng bánh – điều mà từ ngày nghén nặng nàng hiếm khi làm được.

Nàng lại nhắc tới chuyện lập thái tử ở tiền triều:

“Đám lão thần đó sốt ruột không chịu nổi, viện đủ mọi lý lẽ về quốc sách triều cương để khuyên nhủ hoàng thượng sớm lập thái tử“.