Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại TINH HÀ DUY NHẤT Chương 2 TINH HÀ DUY NHẤT

Chương 2 TINH HÀ DUY NHẤT

3:04 chiều – 17/12/2024

4.

Hôm Phó Tu về phủ, ta cũng thu xếp hành lý, dọn đến đó luôn.

Vừa đặt hành lý xuống, ta liền vội vã chạy vào phòng hắn. Vừa hay đụng phải hạ nhân đi ra:

“Bạch tiểu thư, dược dục đã được chuẩn bị theo ý ngài, Phó đại nhân đang ngâm mình.”

Ta xua tay: “Tốt, tốt, các ngươi lui cả đi.”

Trong phòng hơi nước lượn lờ, Phó Tu quay lưng về phía ta, ngồi trong thùng gỗ.

Ta liền bước tới, đặt tay lên tấm lưng rắn chắc của hắn mà vuốt một cái: “Bất ngờ chưa, thú vị không!”

Phó Tu giật mình, lặng lẽ dịch người về phía trước: “Ai bị vuốt lưng trong lúc tắm mà không bất ngờ chứ.”

“Ha ha.” Ta đổi vị trí, ngồi đối diện hắn: “Là ta đây, 877.”

Phó Tu lặng lẽ khép chân lại, thản nhiên đáp: “Ta biết, Bạch tiểu thư Bạch Khê Khê, chỉ là ngươi nói chuyện có hơi… nặng giọng.”

Nặng giọng cái gì chứ!

Hóa ra hắn không biết ta là hệ thống à? Thế tại sao hôm trước lại kích động như vậy trong Thái y viện?

Khi ta thẳng thắn nói mình chính là hệ thống 877, vẻ mặt Phó Tu lập tức thay đổi, từ sững sờ đến như hiểu ra điều gì, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, rồi trượt thẳng xuống thùng nước.

Năm giây.

Mười giây.

Hai mươi giây.

Chết tiệt! Ta vội nhảy vào, tóm lấy cánh tay hắn kéo lên.

Tốt lắm, từ bỏ mặc sang tự tử luôn rồi.

Nếu hệ thống có thể giết ký chủ, ta nhất định sẽ ra tay ngay lập tức, không chút do dự.

Đợi hắn hoàn hồn, ta lắc đầu hắn hỏi: “Việc ta là 877 lại khiến ngươi đả kích lớn đến vậy sao?”

Phó Tu gật đầu: “Lần đầu nhìn thấy ngươi, ta nghĩ mình đã gặp được định mệnh đời ta.”

Ta lập tức đáp: “Bây giờ ngươi vẫn có thể nghĩ vậy mà!”

Phó Tu nhìn ta hai lần, ánh mắt đầy chán nản, rồi chuyển sang hướng khác:

“Ngươi có nhiệt độ cơ thể không? Có nhịp tim không? Đã từng ngửi mùi hoa thơm chưa? Đã từng nhìn thấy màu sắc của bầu trời chưa? Đã từng rơi lệ chưa…”

Lời chưa dứt, ta nhịn không được, bóp cổ hắn: “Nếu còn diễn nữa, ta sẽ khiến ngươi rơi lệ ngay bây giờ!”

Phó Tu không phản kháng, tiếp tục lười biếng, bỏ mặc mọi thứ.

Khi quản gia bước vào, hắn nhìn thấy cảnh tượng này:

Phó Tu không một mảnh vải che thân, ta thì ướt sũng toàn thân, cùng ngồi trong thùng gỗ, còn đặt tay lên cổ hắn.

Quản gia lập tức quay lưng, lắp bắp: “Đại… đại nhân, phủ công chúa gửi thiệp mời.”

Phó Tu: “Biết rồi.”

Chờ quản gia rời đi, hắn im lặng vài giây rồi hỏi: “Ta có một câu hỏi.”

Ta: “Câu gì?”

Phó Tu: “Ngươi không sợ bị điện giật à?”

Ta: “…”

5.

Chuyện về rượu độc điều tra đến cuối, manh mối đứt tại một thái giám, nhưng công chúa Tân Hoa vẫn nhớ ơn cứu mạng của Phó Tu, nên gửi thiệp mời hắn nửa tháng sau đến bờ hồ tụ hội.

Điều này nói lên điều gì?

Nói lên rằng công chúa đã bắt đầu có hứng thú với Phó Tu rồi!

Dưới sự lải nhải không ngừng của ta mấy ngày liền, Phó Tu miễn cưỡng đồng ý đến dự buổi yến tiệc.

Công chúa thiết yến, mời không chỉ mình Phó Tu.

Để tránh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta cũng lấy danh nghĩa nữ y đi theo hầu.

Vị trí của Phó Tu được sắp xếp ở bên phải công chúa Tân Hoa, ghế đầu tiên, đủ thấy mức độ coi trọng của nàng đối với hắn.

Điều này suýt khiến ta nảy sinh ảo giác rằng nhiệm vụ đã sắp hoàn thành.

Đúng vậy, chỉ là ảo giác mà thôi.

Công chúa Tân Hoa hỏi: “Phó đại nhân, gần đây thân thể thế nào?”

Phó Tu đáp: “Rất tốt.”

Công chúa lại hỏi: “Nếu không nhờ Phó đại nhân trong cung yến đổi chén rượu với ta, mạng ta giờ đã không còn. Ta muốn hỏi, phải chăng đại nhân sớm đã biết điều gì, mới làm ra hành động đó?”

Phó Tu đáp: “Không biết.”

Công chúa: “Đại nhân không muốn nói chuyện với ta sao?”

Phó Tu: “Sao dám.”

Bất kể công chúa nói gì, Phó Tu cũng chỉ đáp đúng hai chữ.

Cho đến khi công chúa hỏi đến bài vở của Thái tử đệ, Phó Tu liền thảo luận với nàng suốt một canh giờ về quốc kế dân sinh.

Ta cảm thấy, Phó Tu tuyệt đối cố ý.

Mỗi lần ta nổi giận, hắn liền lôi chính sự ra giảng, khiến ta buồn ngủ đến mức ngủ gục.

Đợi đến khi ta tỉnh lại, đã ngồi trên xe ngựa trở về phủ.

Ta bị xóc nảy mà giật mình tỉnh, mới phát hiện đầu mình gối lên chân Phó Tu.

Ta lau khóe miệng, ngồi bật dậy, dáng vẻ không chút ngượng ngùng.

Ánh sáng trong xe ngựa mờ ảo, chỉ thấy Phó Tu tựa đầu, ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Chẳng lẽ ta ngủ say lại làm gì kỳ quái?

Ta lập tức ra tay trước: “Ký chủ, phiền ngài thu lại ánh mắt, giữ vững thái độ. Người cần ngài hấp dẫn là công chúa, không phải hệ thống của ngài, cảm ơn.”

Phó Tu đáp: “Vừa rồi nhìn ngươi, ta bỗng nhớ tới một người.”

Ta sờ lên mặt mình, lòng đầy tò mò: “Mối tình đầu sao?”

Phó Tu thản nhiên nói: “Kẻ thù.”

Ta: “…”

Bên ngoài có thị vệ đến gần: “Đại nhân, vừa rồi thị nữ của công chúa đuổi theo đưa thêm một tấm thiệp, hẹn ba ngày sau đến Thượng Thanh Tự nghe kinh.”

Ánh mắt Phó Tu lướt qua gương mặt đầy mong chờ của ta, rồi thoáng đổi tư thế: “Ngươi muốn ta kết giao với công chúa?”

Ta gật đầu như gà mổ thóc: “Chỉ cần ngài đi! Ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngài!”

Phó Tu khẽ gõ gõ chân mình: “Ngồi lên đây.”

?

Ta có nghe nhầm gì không?

6.

Là Phó Tu điên rồi, hay ta điên rồi?

Ta lặng lẽ chọc vào 005: “Lão đại, ta có một thắc mắc.”

005: “Chuyện gì?”

Ta: “Ký chủ phát điên, ta có thể giết hắn không?”

005: “… Vi phạm quy định.”

Ta cười gượng nhìn Phó Tu: “Ha ha, vừa rồi tai ta có chút trục trặc, ngài nói lại lần nữa xem?”

Phó Tu lười biếng tựa lưng vào xe, thật sự làm ra vẻ chờ được bế: “Ngươi không nghe nhầm, ta bảo ngươi ngồi lên chân ta. Ngươi qua đây, ta sẽ đi.”

Sắc mặt ta không đổi, rút từ hòm thuốc ra một cây kim.

Phó Tu hơi ngửa đầu, để lộ chiếc cổ như ngọc.

Chết tiệt, thật khiến người ta tức giận.

Hắn nắm chắc rằng ta không thể giết hắn, lại phải thuận theo hắn.

Một kẻ một lòng cầu chết thật sự không có bất kỳ điểm yếu nào.

Ta cắn răng, chậm rãi đứng lên, nhắm mắt, siết tay, cứng ngắc ngồi xuống đùi của Phó Tu.

Hu hu hu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn ta sẽ bị cả giới hệ thống chế nhạo.

Chỉ số kích động +20.

Hu hu hu, đồ biến thái, ngươi kích động cái gì chứ!

Giọng Phó Tu càng thêm trầm thấp, mang chút khàn khàn: “Ôm lấy ta.”

Chuyện đã đến nước này, ta cũng đành buông xuôi, trực tiếp đưa tay quàng lấy cổ hắn.

Mùi hương thoang thoảng của gỗ tùng trên người hắn vây quanh đầu mũi, khiến ta thoáng mất trí. Lạ thay, ta bỗng cảm giác như mình cũng có nhịp tim.

“Đại nhân, đến nơi rồi.”

Xe ngựa bất ngờ dừng lại, có người vén rèm bước vào.

Ta hoảng hốt, bật dậy như cá chép, “bịch” một tiếng quỳ xuống sàn xe, trợn trừng mắt nhìn thị vệ vén rèm.

Thị vệ: “… Bạch tiểu thư đánh rơi thứ gì sao?”

Ta cúi đầu mò mẫm dưới đất: “Ừm, tiết tháo.”

Không chỉ rơi, mà còn vỡ tan tành.

7.

Ba ngày sau, Phó Tu càng được đà lấn tới.

Hắn bắt ta bồi hắn ăn cơm, đưa đón hắn mỗi khi hắn thượng triều, thậm chí còn sai ta nấu mì cho hắn.

Hắn không chỉ đối xử với ta như nha hoàn, mà còn yêu cầu ta phải luôn tươi cười, cam tâm tình nguyện.

Hắn nói ta khiến hắn nhớ đến kẻ thù của mình.

Đệch, có kẻ nào bình thường lại để kẻ thù ngồi lên đùi, làm những chuyện thân mật như thế không?

Quả nhiên là biến thái!

Ngày đến Thượng Thanh Tự nghe kinh, ta khoác lên mình bộ váy áo rực rỡ, khiến Phó Tu nhìn ta chằm chằm, trầm ngâm không nói: “Chúng ta đi nghe kinh, không phải đi nghe hát.”

Ta chỉnh lại búi tóc, thản nhiên đáp: “Tâm tư của hệ thống, ngươi đừng đoán.”

Rồi ta chỉnh trang lại y phục nhẹ nhàng, vặn eo bước lên xe ngựa.

Chưa kịp đi xa, Phó Tu đã bất ngờ nắm lấy cổ tay ta, nhíu mày hỏi: “Ngươi chẳng lẽ…”

“Ồ, đoán được rồi sao?”

Đúng vậy, trong cốt truyện gốc, Tân Hoa đã gặp Tam hoàng tử Tiêu Vân Kỷ của nước Cường tại Thượng Thanh Tự, từ đó đem lòng yêu hắn.

Đây chính là bước ngoặt quan trọng nhất của thế giới này.

Ta ghé sát tai Phó Tu, cười khẩy: “Nếu ngươi không chiếm được lòng Tân Hoa, vậy để ta đi dụ dỗ Tiêu Vân Kỷ. Phá thế nào chẳng là phá, ngươi nói đúng không?”

Nhìn biểu cảm ngày càng phức tạp của Phó Tu, tâm trạng ta càng thêm hứng khởi.

Ha ha ha, Phó Tu, ngươi cứ tiếp tục bỏ mặc đi!

Hệ thống ta sẽ tự mình bắt đầu dẫn dắt cốt truyện!

Đến Thượng Thanh Tự, ta đẩy Phó Tu đến bên công chúa Tân Hoa, rồi vội vã chạy đến nơi mà theo cốt truyện, Tân Hoa và Tiêu Vân Kỷ sẽ lần đầu gặp gỡ.

Hậu sơn ôn tuyền.

Hôm nay là ngày đầu tiên cao tăng trong chùa giảng kinh, bất luận quan to hay dân thường đều tụ họp tại tiền điện, khiến hậu sơn trở nên vắng vẻ.

Ta vừa leo núi vừa nghĩ cách xuất hiện sao cho ấn tượng nhất.

Theo kinh nghiệm làm việc, anh hùng cứu mỹ nhân vẫn là cách tốt nhất để phát triển tình cảm.

Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng người nói chuyện, lập tức phấn khởi.

Ôi, Tam hoàng tử kính yêu, ta đến đây!

Ta vén váy leo lên tảng đá lớn cạnh ôn tuyền, cúi xuống nhìn, nụ cười bỗng cứng đờ trên môi.

Giữa làn sương mờ mịt, một nam một nữ quấn lấy nhau trong nước, bọt nước tung tóe, những âm thanh không thể miêu tả liên tiếp tác động mạnh vào “chương trình” của ta.

A, đôi mắt của ta…

“Ai đó!”

Tiêu Vân Kỷ trong nước bất ngờ quay đầu lại, còn ta chưa kịp định thần, đột nhiên bị một bàn tay kéo xuống.

Là Phó Tu.