Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại TINH HÀ DUY NHẤT Chương 3 TINH HÀ DUY NHẤT

Chương 3 TINH HÀ DUY NHẤT

3:04 chiều – 17/12/2024

8.

Hắn đưa ngón tay lên môi, ra hiệu ta im lặng, một tay ôm lấy vai ta, cả hai cùng nấp dưới tảng đá lớn.

Nghe tiếng “hừ hừ ha ha” tiếp tục vang lên, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống như chúng ta cũng có quy tắc văn minh, khi làm việc gặp cảnh không văn minh sẽ tự động làm mờ.

Nhưng từ khi trở thành Bạch Khê Khê, đôi mắt này của ta lại không còn chức năng đó nữa.

Cảnh tượng vừa thấy khiến ta vừa chấn động vừa hiếu kỳ.

Ta lén ghé sát tai Phó Tu, thì thầm: “Chuyện này thật sự thú vị đến thế sao?”

Phó Tu thoáng sững sờ, yết hầu khẽ động, giọng trầm khàn: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Ta đáp: “Ồ…”

Phó Tu đúng là nhỏ nhen, hiếm lắm ta mới gặp chuyện không biết, vậy mà hắn còn che giấu.

Động tĩnh bên hồ dần lắng lại, chỉ còn nghe tiếng hai người đối thoại.

Giọng nữ mềm mại yêu kiều:

“Điện hạ không phải nói sẽ dụ công chúa Đại Vân triều đến sao? Vậy mà vẫn cùng ta quấn quýt như thế, không sợ bị người khác bắt gặp sao?”

Tiêu Vân Kỷ cười nhạt:

“Kế hoạch thay đổi, vẫn chưa tìm được tung tích công chúa. Dù sao giảng kinh kéo dài bảy ngày, sau tính cũng không muộn.”

Phó Tu lặng lẽ kéo ta rời khỏi bờ hồ, không phát ra tiếng động.

Khi đến nơi vắng vẻ, hắn mới buông tay: “Còn định đi dụ dỗ không?”

Ta lắc đầu: “Không dụ nữa.”

Phó Tu hỏi: “Vì sao?”

Ta đáp: “Ta là một hệ thống có nguyên tắc.”

Phó Tu trầm mặc nhìn ta.

Ta cúi đầu, lí nhí nói: “Trong lòng hắn có mỹ nhân đẹp hơn ta, lại biết cách quyến rũ hơn. Nàng vừa rồi trong hồ nước còn…”

Phó Tu đột nhiên đưa tay bịt miệng ta: “Đủ rồi.”

Không biết có phải ta nhìn nhầm không, nhưng hắn dường như không dám đối diện ánh mắt ta, thậm chí hai tai còn hơi đỏ.

Chỉ số cảm xúc: +10.

Có nhầm không vậy! “Cảm xúc không xác định” là cái quái gì chứ!

9.

Tiêu Vân Kỷ đến kinh thành vốn không phải bí mật, chỉ là để tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ công chúa Tân Hoa mà đến sớm hơn.

Đã không thành công, cũng chẳng cần giấu giếm hành tung.

Hôm sau, trong cung liền cử người đến Thượng Thanh Tự bày yến tiệc chay thịnh soạn để chiêu đãi Tiêu Vân Kỷ.

Không ngờ công chúa Tân Hoa và đại hoàng tử đại diện cho hoàng thất đều đến, vậy mà Tiêu Vân Kỷ lại chưa xuất hiện.

Ta ngồi cạnh Phó Tu, nhỏ giọng hỏi: “Hắn vì sao đến trễ?”

Phó Tu đáp: “Ra vẻ.”

Lý do thật ngắn gọn nhưng đầy sức thuyết phục.

Ta lặng lẽ gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Hệ thống không thể ăn uống, nhưng hiện tại có thể, phải biết trân trọng từng cơ hội.

Khi ta xơi xong ba đĩa thịt bò và hai chiếc đùi gà, Tiêu Vân Kỷ cuối cùng cũng xuất hiện.

Hắn mặc áo gấm màu xanh đen, trước ngực và tay áo đều thêu đầy họa tiết tinh xảo.

Gương mặt tuấn tú hiện chút áy náy:

“Nhớ nhầm thời gian nên đến muộn, mong các vị thứ lỗi.”

Các vị quan khách liền khách sáo qua lại với hắn.

Ta khẽ chạm vai Phó Tu, nói nhỏ: “Không thể phủ nhận, hắn mặc áo vào trông đúng là có dáng vẻ của kẻ ‘mặc áo mà như thú’.”

Phó Tu không đáp.

Thấy lạ, ta quay sang nhìn, chỉ thấy hắn thần sắc ngơ ngác, mắt dán vào một chỗ, hoàn toàn không để ý ta đang nói gì.

Trong ấn tượng của ta, Phó Tu chưa từng để tâm đến điều gì.

Càng chưa từng thấy trên gương mặt hắn biểu cảm thất thố như vậy.

Ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy phía sau Tiêu Vân Kỷ có một thị nữ mặt tròn.

Thị nữ đó có chút nhan sắc, ngẩng đầu đúng lúc chạm ánh mắt Phó Tu, ngẩn người, rồi khẽ nở nụ cười thẹn thùng.

Ta khá bất ngờ, vì thị nữ kia có ba phần giống gương mặt của ta.

Cả buổi yến tiệc, Phó Tu đều thất thần.

Ta tự hỏi, chẳng lẽ thị nữ này còn giống kẻ thù của Phó Tu hơn cả ta?

Tối đó, ta định đến phòng của Phó Tu để bàn về kế hoạch tiếp theo.

Vừa đến góc rẽ, liền thấy Tiêu Vân Kỷ dẫn theo thị nữ kia đang nói chuyện với hắn:

“Ban ngày ta thấy Phó đại nhân dường như rất yêu thích tiểu tỳ này. Nước Cường ta luôn 

chú trọng thành toàn cho người khác, nay tặng thị nữ Tịch Nô này cho đại nhân, chỉ mong kết giao được một người bạn.”

Ồ, Tiêu Vân Kỷ quả nhiên rất biết nhìn thời thế.

Đây là bắt đầu mở rộng quan hệ rồi sao?

Chỉ là, Phó Tu không phải người dễ rơi vào bẫy này…

Rồi ta mở mắt nhìn trân trối, Tiêu Vân Kỷ rời đi một mình.

Ta: “…”

Phó Tu đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng cũng dẫn Tịch Nô vào phòng.

Ta đứng ngoài, ngước nhìn bầu trời, lòng đầy mâu thuẫn.

Quả nhiên, lột bỏ vẻ lạnh lùng bên ngoài, hắn vẫn là một tên biến thái.

Phó Tu, ngươi thật giỏi.

10.

Ta ngồi ngoài cửa phòng của Phó Tu ngắm trăng.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phía sau bỗng kêu “kẹt” một tiếng mở ra.

Ta quay phắt lại: “Phó Tu, ngươi quả nhiên không kiềm chế được…”

Ơ? Quần áo vẫn chỉnh tề, ngay cả tóc cũng không rối.

Không giống với thứ ta tưởng tượng chút nào.

Ta đang định nói thêm gì đó, lại bắt gặp ánh mắt của hắn, lời nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.

Phó Tu hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”

Ta không biết nên mô tả ánh mắt hắn thế nào, chỉ giống như một ao nước chết, không chút sinh khí.

Ta buột miệng: “Ngắm trăng, bên ngoài lạnh quá, sắp chết rét rồi.”

Phó Tu nhìn ta từ xa, lạnh nhạt nói: “Ngươi là hệ thống, ngươi cũng biết lạnh sao?”

Ta không đáp.

Vì ánh mắt của hắn, thực sự giống như đang nhìn một cỗ máy.

Một cỗ máy băng giá, không có tình cảm.

Ta không biết tối hôm ấy hắn đã nói gì với Tịch Nô.

Chỉ biết từ hôm đó, Phó Tu liền thay đổi.

Nếu trước kia hắn chỉ là người bỏ mặc mọi thứ, thì nay, hắn như một cái xác không hồn, ngay cả chút thần thái ít ỏi trước đây cũng hoàn toàn biến mất.

Ba ngày sau, chúng ta khởi hành về kinh thành.

Chuyến đi Thượng Thanh Tự lần này tuy không tác hợp được công chúa và Phó Tu, nhưng cũng không để nàng và Tiêu Vân Kỷ có nhiều cơ hội phát sinh tình cảm, tạm coi không quá tệ.

Chỉ là…

Ta nhìn về phía Phó Tu đang ngồi bên kia xe ngựa, hắn nhắm mắt, đến cả hơi thở cũng rất khẽ.

Hắn cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng, liệu có còn muốn tiếp tục nhiệm vụ không?

Không hiểu sao, ta liền ghé lại gần, đưa tay dò hơi thở nơi mũi hắn.

Đừng nói là chết rồi nhé…

Bất chợt, xe ngựa xóc mạnh, ta đứng không vững liền ngã thẳng vào lòng Phó Tu.

“A!”

Phó Tu mở mắt, một tay vững vàng đỡ lấy ta.

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.

“Có thích khách!”

“Mau! Đi gọi người từ doanh tuần tra ngoài thành!”

“Bảo vệ đại hoàng tử và công chúa điện hạ!”

“…”

Qua khe rèm, thấp thoáng có thể thấy ánh đao lóe lên, tiếng kêu rên vang dội không dứt.

Ta còn chưa kịp phản ứng, ngựa đã hoảng loạn lao đi, ta vừa ngồi dậy đã bị quăng thẳng vào lòng Phó Tu.

Trời đất quay cuồng, ta hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

11.

Bên ngoài, phu xe kinh hãi hét lớn:

“Hỏng rồi! Ngựa điên rồi! Phía trước là vách núi! Đại nhân mau nhảy xuống xe!”

Nói xong liền im bặt, chắc hẳn đã nhảy xuống trước.

Ta vội vã kéo Phó Tu, nhưng thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, lộ ra nét cười như thể cuối cùng cũng được giải thoát.

Ta sững người, lạnh lẽo như rắn độc bò dọc cổ ta.

Người này…

Thật sự không muốn sống nữa sao.

Không được! Ta là một hệ thống ích kỷ, dù chết, hắn cũng phải làm xong nhiệm vụ cho ta rồi mới được chết!

Ta nghiến răng, dùng toàn bộ sức lực nắm chặt cánh tay Phó Tu, trong khoảnh khắc xe ngựa rơi xuống vực liền chật vật nhảy xuống.

Va chạm mạnh khiến ta nằm trên mặt đất rất lâu không nhúc nhích.

Ngay sau đó, ta nghe thấy tiếng động ở không xa phía sau.

Cố gắng nuốt ngược máu xuống, ta kéo Phó Tu vào một bụi cỏ gần đó.

Chỉ thấy hai người đàn ông đứng bên vách đá nơi xe ngựa rơi, đang tranh cãi:

“Điện hạ chỉ bảo chúng ta giả vờ ám sát công chúa Tân Hoa, tạo cơ hội cho ngài ấy anh hùng cứu mỹ nhân. Còn Phó Tu, điện hạ đã nói không được giết, thậm chí còn định kết giao với hắn. Sao ngươi lại ra tay mạnh như vậy?”

“…”

Tốt lắm, cách Tiêu Vân Kỷ kết thân với người khác quả nhiên thô bạo.

Ta nín thở, cẩn thận ẩn mình trong bụi cỏ cho đến khi hai người kia đi xa mới khẽ ôm lấy vết thương, hít vào một hơi lạnh.

Làm hệ thống thật tốt biết bao, chỉ cần đứng xem kịch là đủ. Nhưng để giữ vững thành tích, ta nào dễ dàng gì.

Thương thế của Phó Tu nặng hơn ta.

Ta tìm một hang động gần đó, dùng nước suối rửa sạch vết thương cho hắn. Không lâu sau, Phó Tu dần tỉnh lại.

Hắn nhìn ta, ánh mắt đờ đẫn: “Vì sao ngươi cứu ta? Ngươi chỉ là một hệ thống mà thôi…”

Lại là câu này, thật đáng chết, không bao giờ dứt được sao!

Ta nổi giận, túm lấy cổ áo hắn, lớn tiếng mắng: “Ta là hệ thống, nhưng trong thế giới này, chỉ có ta và ngươi cùng chung một chiếc thuyền. Ngươi có thể không cần mạng, nhưng ngươi chết rồi, thành tích của ta cũng mất!”

Phó Tu khẽ nhíu mày: “Thành tích của ngươi quan trọng đến vậy sao?”

Ta sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.

Có lẽ rất quan trọng.

Vì tất cả hệ thống, bao gồm cả ta, đều ra sức tích lũy điểm thành tích, như thể đó là mệnh lệnh được ghi vào mã nguồn của chúng ta.

Ta chỉ biết tích điểm rất quan trọng, nhưng để làm gì, lại chẳng thể nhớ ra.

Thấy ta không trả lời, Phó Tu lại hỏi: “Thất bại nhiệm vụ, thật sự sẽ chết sao?”

Ta gật đầu: “Phải.”

Hắn tiếp lời: “Sẽ biến mất hoàn toàn?”

Ta lại im lặng.

Có lẽ là vậy.

Ta đã quên mình làm hệ thống bao lâu rồi.

Từ khi ta có ký ức, lão đại đã cử ta đến thế giới này, chứng kiến Tân Hoa và Tiêu Vân Kỷ 

lặp đi lặp lại câu chuyện tình bi thương, nhìn vô số ký chủ thành công hoặc thất bại.

Ta luôn nói với mọi ký chủ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, vì thất bại sẽ chết.

Nhưng ta không biết tại sao Phó Tu lại hỏi như vậy. Nếu thất bại không chết, thì hình phạt là gì?