12.
Phó Tu tựa vào tảng đá, thần sắc mơ hồ: “Các ngươi thật nham hiểm. Phái ngươi đến đây chưa đủ, lại còn tạo ra Tịch Nô.”
Hắn cười nhạt: “Đều là giả dối cả. Các ngươi không ai là nàng.”
Ta không hiểu hắn nói gì.
Để đề phòng hắn lại tìm đường chết, ta đành túc trực bên cạnh, canh hắn từ đêm đen đến bình minh.
Khi tia sáng đầu tiên rọi vào hang động, Phó Tu khẽ nói: “Đi thôi.”
Ta: “Cái gì?”
Phó Tu: “Nếu điểm tích lũy đối với ngươi quan trọng như vậy, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”
13.
Sau hai ngày nghỉ ngơi trong thành, Phó Tu chủ động gửi thiệp mời đến phủ công chúa, từ đó ngày nào cũng sớm đi tối về.
Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ đành theo dõi trạng thái của Phó Tu để giết thời gian.
Đáng tiếc, hắn thực sự khiến người ta thất vọng. Cảm xúc chẳng khác nào một vũng nước chết, nếu không phải mỗi tối vẫn thấy hắn về, ta thật sự nghi ngờ hắn đã chết rồi.
Phó Tu lặng lẽ thực hiện kế hoạch trong suốt một tháng.
Một ngày, khi ta đang lang thang trên phố, tình cờ thấy hắn và công chúa Tân Hoa đang uống trà trên tầng cao nhất của một trà lâu.
Ta nghĩ, có lẽ tiến độ của họ đến mức nước chảy thành sông rồi nhỉ.
Thế là, như có ma xui quỷ khiến, ta ngồi ở tòa nhà đối diện, cách một con phố, nhìn họ cả một buổi chiều.
Theo lý mà nói, ký chủ bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ là chuyện đại hỷ, nhưng nhìn cảnh hai người họ trò chuyện vui vẻ, ta lại thấy nghèn nghẹn trong lòng.
Không biết đã qua bao lâu.
Công chúa đội mũ che mặt, trước khi rời đi còn khẽ hành lễ với Phó Tu, phong thái như một học trò cúi chào thầy giáo.
…
Cảm giác này, thật không đúng chút nào.
Về đến nhà, ta liền đi thẳng vào thư phòng của Phó Tu: “Gần đây ngươi đang dạy gì cho công chúa vậy?”
Phó Tu đang vẽ hoa lan, đầu không ngẩng lên: “Cũng không khác mấy với việc dạy Thái tử.”
“Hả?”
Ta ngẩn ra: “Dạy kiến thức? Ngươi nói không khác mấy, khác ở điểm nào?”
Phó Tu chậm rãi đáp: “Ta đem toàn bộ kiến thức trị quốc một đời của ta dốc lòng truyền dạy.
Từ cách đào tạo thái tử, đến lúc đăng cơ làm vua, rồi cách củng cố triều đại mới, giải quyết nội ưu ngoại hoạn, tất cả đều đã truyền thụ cho nàng.”
Những lời này khiến ta sững sờ tại chỗ.
Ta biết, ở một thế giới nào đó, Phó Tu từng làm hoàng đế.
Vì trước khi tiếp nhận hắn, ta đã làm nghiên cứu. Đồng nghiệp nói rằng Phó Tu là một trong những ký chủ xuất sắc nhất mà họ từng gặp. Nhiệm vụ ở mỗi thế giới hắn đều đạt điểm tuyệt đối.
Lần làm hoàng đế, hắn đã trị quốc an dân, thống nhất thiên hạ, không gì không làm được.
Phó Tu tiếp tục nói: “Ngươi muốn ta thay đổi kết cục của nàng, vậy tại sao phải gò bó trong
tình cảm? Vấn đề cốt lõi là gốc rễ của Đại Vân triều không vững, mới có thể sụp đổ vì vài
thủ đoạn hèn mọn của nước Cường. Vì sao không vững? Chính là vì quân vương không đủ
tài đức. Tân Hoa còn tài trị quốc hơn đám huynh đệ của nàng. Chỉ cần nàng bắt đầu theo
đuổi quyền lực, tất nhiên sẽ không còn vướng bận tình cảm, chìm đắm trong ái tình. Sau
này nàng làm hoàng đế, thống nhất Cường quốc, nếu có thích vị hoàng tử chó má kia, chặt
cánh của hắn để làm hậu cung cũng chưa muộn.”
Ta không nhịn được vỗ tay: “Ta đã thấy rất nhiều ký chủ ở thế giới này. Chín mươi chín phần
trăm đều chọn thay đổi mối quan hệ tình cảm giữa Tân Hoa và Tiêu Vân Kỷ. Vì tình cảm là
tuyến chính của thế giới này, thay đổi nó là cách đơn giản và hiệu quả nhất. Nhưng phá vỡ
toàn bộ trật tự như ngươi thì đây là lần đầu tiên ta thấy.”
Phó Tu đáp: “Chỉ có kẻ yếu mới lấy tình cảm làm vũ khí.”
Nói xong, hắn thoáng liếc nhìn ta một cái, ánh mắt như có như không.
…
Ta chợt nhớ đến mấy hôm trước còn nói muốn đi dụ dỗ Tiêu Vân Kỷ.
Tốt lắm, lại bị đá xéo rồi.
Ta hừ lạnh: “Cũng phải, ngươi chỉ đành tìm đường xa, dù sao công chúa Tân Hoa trông cũng chẳng có ý gì với ngươi.”
Phó Tu hờ hững hỏi: “Ngươi làm sao biết nàng không có ý với ta? Tân Hoa tâm tư sâu sắc, dù có ý, cũng sẽ giấu kín.”
“Ngươi không hiểu đâu.”
Ta tiện tay lấy một miếng bánh hoa quế trước mặt hắn, vừa ăn vừa nói với vẻ đắc ý: “Người ta có thể giấu được tất cả, nhưng ánh mắt yêu thương một người là thứ không thể giấu nổi.”
Ngòi bút của Phó Tu đột nhiên trượt dài trên giấy, để lại một vết mực.
Hắn ngẩng lên, nhìn ta sững sờ.
Ánh mắt hắn khiến ta hơi rùng mình: “Sao vậy?”
Phó Tu dường như nghĩ tới điều gì, bất ngờ đứng lên, kích động nắm lấy cổ tay ta, nói một câu khó hiểu:
“Ngươi có từng cảm nhận nhiệt độ cơ thể chưa? Có nhịp tim chưa? Đã từng ngửi thấy hương hoa chưa? Nhìn thấy màu trời chưa? Từng rơi nước mắt chưa…”
“Ngươi lại đọc lời thoại?”
Ta còn chưa nói hết, Phó Tu đã đỏ mắt, tiến sát lại: “Nếu ngươi chỉ là hệ thống của thế giới này, vậy sao ngươi lại biết câu thoại trong một bộ phim của thế giới hiện đại?”
Ta sững sờ.
Đúng vậy.
Là nghe người khác nói qua sao? Hình như cũng không phải. Vậy tại sao ta lại biết?
Đầu ta đau như muốn nứt ra, cứ như thể đang cố tìm kiếm một ký ức bị phong kín.
14.
Chưa đợi ta nghĩ thông suốt, Phó Tu đã rời đi vì có việc gấp.
Biên giới giữa Đại Vân và nước Cường lại sinh loạn.
Trên triều, Tân Hoa tranh luận với quần thần, cuối cùng thuyết phục được hoàng đế xuất binh, để chấm dứt hậu họa.
Tiêu Vân Kỷ sớm nhận được tin tức, để tránh trở thành con tin, hắn đã lén lút bỏ trốn trong đêm.
Kinh thành cử nhiều toán quân tinh nhuệ truy bắt khắp nơi, còn ta lúc đó vẫn nằm ngẩn ngơ trong phòng.
Chỉ trong chớp mắt, đầu ta bỗng choáng váng, đến khi tỉnh lại, ta đã trở thành một thành viên trong nhóm đào tẩu của Tiêu Vân Kỷ.
Hửm???
Bọn họ trói ta, đẩy đến trước mặt Tiêu Vân Kỷ: “Điện hạ, nàng là y thuật thiên tài nổi danh Đại Vân triều, có nàng ở đây, ngài nhất định không sao.”
Ồ, bị thương rồi sao.
Không gặp mấy tháng, Tiêu Vân Kỷ gầy đi không ít, trên người còn đầy vết thương lớn nhỏ vì trốn tránh truy bắt.
Mạng ta giờ nằm trong tay bọn họ, chẳng còn cách nào khác, ta đành dùng công nghệ cao của hệ thống chữa trị cho hắn.
Sau đó nghiêm giọng căn dặn: “Không được ăn thịt, cũng không được ăn ngũ cốc, rau củ hay hoa quả đều không được.”
Tiêu Vân Kỷ nhíu mày: “Vậy ta ăn gì?”
Ta nhún vai: “Uống nước thôi.”
Nhìn hắn sắp phát cáu, ta lại thêm một câu: “À đúng rồi, tránh xa nữ sắc, thận hư nghiêm trọng rồi đấy.”
Tiêu Vân Kỷ: “…”
Để đảm bảo an toàn, họ kéo ta theo trong hành trình chạy trốn.
Không ngờ Phó Tu lại truy sát nhanh đến vậy, hắn mang theo tinh binh, sát khí đằng đằng áp sát từng bước.
Tiêu Vân Kỷ bị dồn vào đường cùng, tại cổng thành, hắn kéo ta lên tường thành, kiếm kề sát cổ ta: “Phó Tu, vì nàng, ngươi điên đến mức này sao?”
Hắn giơ kiếm, hướng về phía Phó Tu dưới thành hét lớn:
“Ngươi muốn mỹ nhân của mình toàn vẹn trở về, thì mau nhường đường, để chúng ta rời khỏi đây! Chỉ cần rời khỏi thành, ta nhất định thả nàng.”
Phó Tu lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi thả nàng ra, ta sẽ để ngươi đi.”
Lời nói của hắn là thật.
Dù sao thế giới này đã rối loạn đến mức này, mối quan hệ giữa Tân Hoa và Tiêu Vân Kỷ còn chưa bắt đầu đã rơi vào thế đối đầu, kết cục dù phát triển thế nào cũng sẽ thành công.
Vậy nên, Phó Tu không cần phải bận tâm đến việc tranh đấu giữa hai người.
Tiếc rằng Tiêu Vân Kỷ không tin.
Khi ta đang suy nghĩ xem nên nói gì để phá vỡ thế cục bế tắc, trong đầu bỗng vang lên giọng của 005:
“877! Không hay rồi! Hệ thống trung tâm phát hiện ngươi có hành vi vi phạm! Hiện tại đã kích hoạt quyền hạn thu hồi ngươi…”
Cái gì?
Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy linh hồn bị tách khỏi cơ thể.
Khoảnh khắc hoàn toàn mất quyền kiểm soát cơ thể, ta chỉ kịp nhìn Phó Tu lần cuối.
Qua khoảng cách trăm mét, Phó Tu sững sờ, hắn dường như không hiểu ánh mắt cuối cùng của ta có ý gì.
Chỉ thấy cơ thể Bạch Khê Khê bỗng mềm nhũn, cổ họng ngay lập tức bị kiếm của Tiêu Vân Kỷ rạch một đường.
Máu tươi phun lên tường thành, tạo thành ba con số: 886.
Ta: “…”
Điều này hợp lý sao?
005: “Đây không phải ta tặng ngươi một màn tiễn biệt sao?”
Không cần, cảm ơn.
Trước khi hoàn toàn tan biến, ta nhìn thấy Phó Tu loạng choạng lao về phía thi thể ta rơi khỏi tường thành.
Hắn run rẩy đưa tay lên, nhưng không dám chạm vào.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, còn trái tim ta như bị bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi.