Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại TINH HÀ DUY NHẤT Chương 1 TINH HÀ DUY NHẤT

Chương 1 TINH HÀ DUY NHẤT

3:03 chiều – 17/12/2024

Ta là một hệ thống, nhưng ký chủ của ta lại bỏ mặc tất cả.

Hắn không chịu theo cốt truyện, ngày ngày tìm đường chết.

Khi thì thử độc dược, khi thì đứng nhiều chuyện xem người ta loạn đấu.

Ta nói: “Ký chủ, nếu ngươi không cố gắng, thật sự sẽ chết đấy.”

Ký chủ thản nhiên đáp: “Vừa hay, ta muốn chết.”

Ta khuyên nhủ: “Ngươi nên lạc quan một chút.”

Hắn đáp lại: “Ta muốn chết một cách an lạc.”

Vì để giữ gìn thành tích, ta quyết định đích thân ra tay, giúp hắn đi theo cốt truyện.

Tin tốt : Ký chủ đã có khát vọng sống.

Tin xấu : Khát vọng sống của hắn lại chính là ta.

1.

Trong buổi cung yến tuyển chọn phò mã của công chúa Tân Hoa, sóng ngầm không ngừng cuộn trào.

Ai ai cũng biết hoàng đế Đại Vân tuy đông con, nhưng chỉ có một vị công chúa duy nhất.

Công chúa là bảo vật của hoàng thất, được cả triều đình nâng niu sủng ái.

Các tài tử độ tuổi lập gia đình đều mong bước vào phủ công chúa, một bước lên cao.

Con trai Thượng thư châm chọc Trạng nguyên thấp bé, Trạng nguyên liền làm một bài thơ mắng hắn xấu xí.

Trong khung cảnh náo nhiệt ấy, có một người lại lười biếng tựa vào góc bàn tiệc, nhấm nháp chén rượu, dáng vẻ không tranh với đời.

Ta cười khúc khích: “Mỹ nhân, ngươi là ai? Ồ!, chẳng phải ngươi là thiếu sư của thái tử, kí chủ mà luôn luôn bỏ mặc ta đây sao?”

Phó Tu không thèm để tâm đến giọng điệu trêu chọc của ta vang lên trong đầu hắn.

Hắn duỗi thẳng đôi chân dài chắn cả lối đi, khiến các quan viên bên cạnh đều ngơ ngác nhìn.

Rất tốt, lại tiếp tục bỏ mặc.

Phó Tu rõ ràng cầm kịch bản nam phụ, nhưng vì cái tính lười biếng, đã tự biến mình thành vai phụ mờ nhạt.

Ta không biết đã khuyên hắn bao nhiêu lần, đến mức môi lưỡi ta sắp bị bào mòn: “Ký chủ, đừng tiếp tục thế này nữa! Đây là cơ hội cuối cùng ngươii!”

“Ngươi là đệ nhất cầm sư của Đại Vân triều, chỉ cần người thể hiện tốt trong tiết mục tài nghệ, công chúa nhất định sẽ chọn ngươi làm phò mã đươnq triều.

Phó Tu lại uống thêm một chén rượu, lười nhác tựa vào cửa sổ, cổ hơi ngửa, ánh mắt khẽ cụp xuống, cả người toát lên hai chữ “mặc kệ.”

Hắn hờ hững đáp: “Biết rồi.”

 Ta tất nhiên sẽ không tin hắn….

Quả nhiên, khi hoàng đế triệu kiến Phó Tu lên hiến cầm nghệ, hắn ôm cây đàn, gảy một bài Ánh sao nhỏ.

Cả sảnh tiệc lặng ngắt như tờ.

Hoàng đế ngẩn người hồi lâu, mới thốt lên: “Thật đúng là.. phản phác quy chân.”

Ta đã đoán trước sẽ thế này, may thay vẫn còn kế sách khác.

Ta vội nói: “Rượu của công chúa có độc, lát nữa ngươi lên kính rượu, chỉ cần vô ý làm đổ chén của nàng, nàng nhất định sẽ chú ý đến ngươi.”

Ánh mắt Phó Tu bỗng sáng lên.

Đến lúc chúc mừng sinh thần công chúa, hắn nâng ly rượu bước lên, vài ba câu đã lừa được công chúa đổi rượu với hắn.

Ta hoảng hốt: “Ngươi định làm gì…?”

Phó Tu cười như gió xuân, nâng ly rượu độc uống cạn, rồi nói với ta: “Hôm nay rượu độc này không ngon bằng lần trước.”

Ta: “…”

“Ký chủ, ngươi thật sự sẽ chết đấy.”

Phó Tu: “Ta cũng muốn chết mà.”

Ta: “Thật sự không thể lạc quan hơn sao?”

Hắn đáp: “Ta chỉ muốn chết một cách an lạc.”

Nói xong, hắn liền miệng phun máu đen, ngã gục xuống đất.

Công chúa Tân Hoa hét lên kinh hoàng, cả bữa tiệc yến náo loạn như ong vỡ tổ.

2.

Phó Tu thật sự rất muốn chết.

Ngay từ khi kết nối với hắn, ta đã nhận ra điều này.

Nghe nói hắn đã trải qua rất nhiều thế giới, đến đây thì chẳng còn mục tiêu để sống.

Hắn từng làm hoàng đế, không màng quyền lực.

Từng là phú thương giàu nhất thiên hạ, không màng vàng bạc.

Làm sát thủ, cũng chẳng sợ cái chết.

Hắn chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì, liền bắt đầu bỏ mặc mọi thứ, cốt truyện càng loạn càng hay.

Còn ta, không may trở thành hệ thống của hắn ở thế giới này, càng không may hơn là, ta rất cần thành tích từ thế giới này.

Nhưng đã một năm trôi qua, mọi chỉ số cảm xúc ta giám sát được từ hắn đều là con số không, so với ta là hệ thống, hắn còn giống máy móc hơn.

Phó Tu vẫn chưa chết.

Hoàng đế thức suốt đêm, triệu toàn bộ thái y trong Thái y viện đến giải độc cho hắn.

Còn công chúa thì nhận ra, nếu không phải Phó Tu, người nằm đó chính là nàng, nên bắt đầu chú tâm theo dõi tình trạng của hắn.

Ở một khía cạnh nào đó, hắn đã thành công thu hút sự chú ý của công chúa.

Ta đáng ra nên vui mừng, nhưng nghĩ đến chuyện sau khi tỉnh lại, hắn sẽ tiếp tục tìm đường chết, ta lại chẳng vui nổi.

Vì vậy, trong lúc Phó Tu còn đang hôn mê, ta đưa ra một quyết định.

Ta đút lót hệ thống cấp trên 005 để tạo cho mình một thân phận giả, bước vào thế giới này.

Ký chủ bỏ mặc, ta đành phải tự mình ra tay dẫn dắt cốt truyện.

Ngươi chờ đó , Phó Tu, lão nương sẽ tự mình ra tay dẫn dắt ngươi đi vào chính đạo ..

Lão nương thực không tin ngươi là một đống bùn mà không đỡ lên nổi!

3.

Ngày thứ hai sau khi Phó Tu trúng độc, con gái của Bạch thái y – người đã hôn mê suốt một năm – đột nhiên tỉnh lại.

Nhìn vào gương, ta thấy một gương mặt trắng nõn, tròn trịa với đôi mắt hạnh đào, dung mạo đáng yêu.

Ha, là một mỹ nhân! 005 quả thực có tâm.

Cả nhà mừng rỡ như điên, phụ thân ta – vị thái y đứng đầu Thái y viện – đặc biệt xin phép nghỉ để về nhà ôm ta khóc một trận.

Ba ngày sau, người trong cung tới báo rằng Phó Tu lại thổ ra một ngụm máu đen, đã tỉnh, liền triệu phụ thân ta vào cung gấp.

Ta nằng nặc đòi đi theo, phụ thân không lay chuyển được, đành để ta đi theo, xách hòm thuốc bên cạnh.

Lần này ta có hai mục đích chính.

Một là chỉnh đốn thái độ làm việc của Phó Tu.

Hai là giúp cốt truyện trở về đúng quỹ đạo. Công chúa Tân Hoa là nhân vật chính của câu chuyện, nửa đầu cuộc đời được nuông chiều sủng ái mà lớn lên.

Nhưng đáng tiếc, nàng yêu phải một hoàng tử của địch quốc, bị hắn lợi dụng để hủy diệt gia quốc, sau đó ép nàng làm phi, cuối cùng nàng chết trong đau khổ.

Nhiệm vụ của Phó Tu là thay đổi kết cục của Tân Hoa, xóa bỏ thù hận trong lòng nàng.

Cách tốt nhất ta nghĩ ra là khiến Tân Hoa, trước khi gặp hoàng tử địch quốc, đem lòng yêu Phó Tu trước.

Với dung mạo của Phó Tu, nhiệm vụ này vốn nên dễ như trở bàn tay.

Nhưng ai mà ngờ được!

Hắn lại bỏ mặc mọi thứ…

Một tay bài đẹp đánh tan tành, càng nghĩ càng thấy mệt mỏi.

Chẳng mấy chốc, chúng ta đã đến hoàng cung.

Từ lúc trúng độc, Phó Tu vẫn nằm điều trị tại Thái y viện, khi chúng ta tới, phòng hắn đã có một vòng người vây quanh.

Từ xa, ta nhìn thấy hắn nằm trên giường, nhíu mày nhìn màn che, dường như có chút khó hiểu.

Ta đoán, hẳn là hắn phát hiện không thấy ta đâu.

Dù giờ đây đã có thân phận, ta vẫn là một hệ thống, có thể giám sát mọi dữ liệu của Phó Tu, bao gồm cảm xúc và tiến độ nhiệm vụ.

Nhưng ta không còn cách nào trao đổi với hắn trong ý thức nữa.

Phụ thân ta tiến lên bắt mạch: “Phó đại nhân tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, trong cơ thể vẫn còn dư độc, cần tĩnh dưỡng, sau này sẽ bài tiết ra ngoài.”

Phó Tu hờ hững hỏi: “Bài tiết bằng cách nào?”

Ta buột miệng đáp: “Lời thừa, không từ trên ra thì là từ dưới ra.”

Lời vừa dứt, cả phòng liền im lặng như tờ.

Ta: “…”

Xong rồi, làm hệ thống quen tiếp lời của Phó Tu.

Ánh mắt Phó Tu khẽ liếc sang, lạnh lùng nhìn ta một cái.

Đột nhiên, chỉ số cảm xúc của hắn bùng lên đến cực hạn, vài giây sau lại hạ xuống.

Chuyện gì đây? Phó Tu kích động như vậy sao?

Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường, ta muốn nhìn thêm chút manh mối, nhưng hắn lại yên tĩnh như mặt nước, chẳng buồn nhìn ta lần thứ hai.

Chắc là tính năng giám sát của ta bị lỗi.

Phụ thân ta vội vàng giải vây: “Tiểu nữ vô lễ, xin Phó đại nhân lượng thứ.”

Công chúa Tân Hoa vẫn luôn đứng bên cạnh, quan sát ta một lúc, rồi khẽ cất lời:

“Nghe nói con gái của Bạch thái y là kỳ tài y học trăm năm khó gặp, đáng tiếc năm ngoái đột nhiên hôn mê không tỉnh. Nay có thể tỉnh lại, quả thật là người được phúc lớn.”

Phụ thân ta liền gật đầu phụ họa, nói cả tràng dài những lời cảm tạ tổ tiên phù hộ.

Khó khăn lắm mới chuyển chủ đề trở lại chuyện của Phó Tu: “Thân thể của Phó đại nhân 

cần phải điều dưỡng cẩn thận, bên người lại không có ai tinh thông y thuật chăm sóc thì thật 

là không ổn. Ngày mai thần sẽ từ Thái y viện chọn một người thông minh, chu đáo đến hầu hạ ngài.”

“Không cần.”

Phó Tu đột nhiên mở miệng, giọng hắn trầm thấp, có chút yếu ớt.

Ánh mắt hàm ý khó đoán nhìn về phía ta:

“Ta thấy Bạch tiểu thư đây, quả là thông minh chu đáo.”

Hệ thống giám sát chỉ số cảm xúc liền báo động.

Chỉ số kích động +10.

Hử?