Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

9:41 chiều – 16/12/2024

7

“Hoàng thượng, có gì xin cứ nói thẳng.”

Ta nặn ra một nụ cười vô hồn.

Nụ cười trong mắt Tiêu Mặc Nhiễm càng đậm hơn.

Ta bất chợt nhớ lại vài năm trước, tại Quốc Tử Giám, khi bị phu tử hà khắc trách tội oan, hắn cũng bày ra vẻ mặt như thế này. Chẳng mấy ngày sau, vị phu tử đó rơi ngựa, gãy chân.

Mỗi lần Tiêu Mặc Nhiễm toan tính một ai đó, hắn đều cười như vậy.

“Tĩnh Vương đã rời kinh thành được vài ngày, nhưng trong triều vẫn còn không ít người ủng hộ hắn. Trẫm cần ngươi đứng ra, giả vờ vẫn ủng hộ Tĩnh Vương, âm thầm liên lạc với thế lực của hắn trong triều, đặc biệt là Tô Thừa tướng. Trẫm muốn một lưới bắt hết bọn chúng.”

Ta: “……”

Toàn thân ta lạnh buốt.

Tên khốn Tiêu Mặc Nhiễm muốn lợi dụng ta để tóm gọn toàn bộ thế lực phản đối trong triều.

Nhưng…

Khi hắn tiêu diệt hoàn toàn phe cánh của Tĩnh Vương, liệu có tha cho ta không?

Ta không dám chắc.

Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, bởi vì bắn từng nói thẳng với ta:

“Nếu không nhổ tận gốc, chỉ cần gió xuân thổi qua, cỏ dại lại mọc.”

Trước đây, mỗi lần đối phó kẻ thù, hắn đều ra tay nhanh, chuẩn và tàn nhẫn. Giờ đây, ta lại đang suy nghĩ, nên chọn cái chết nào để nhẹ nhàng nhất.

Thậm chí còn nghĩ, hay là đi thử một lần ghé qua nam phong quán, ít nhất trước khi chết cũng đã từng được tận hưởng chút phong lưu với mỹ nam?

Tiêu Mặc Nhiễm dường như nhận ra khó xử trong lòng ta, nói:

“Ái khanh yên tâm, trẫm đã nói, trẫm không nỡ trực tiếp giết ngươi.”

Ta: “……”

Vì sao ta cảm thấy câu nói này còn đáng sợ hơn cả cái chết vậy?

Rời cung, đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng vui vẻ bước đến, trao cho ta một chiếc hộp gấm, cười đến nhăn cả mặt:

“Thôi Thế tử, đây là dược bổ thận Hoàng thượng đặc biệt ngự ban. Hoàng thượng nói, bảo Thế tử đừng nản lòng, chịu khó bồi bổ, vẫn có thể cao lớn lên.”

Ta nhận lấy hộp gấm, phất tay áo tức giận rời khỏi cung.

Ta không cần thể diện nữa sao?!

8

Về đến Hầu phủ, ta nghiến răng suy nghĩ, đi qua đi lại trong phòng. Cuối cùng, giữa việc giữ mạng và giữ thể diện, ta chọn giữ mạng.

Tiêu Mặc Nhiễm giờ đã là đế vương, ta tất nhiên không ngu dại mà chống lại hắn. Vì vậy, nhiệm vụ hắn giao, ta chỉ có thể cố gắng hoàn thành.

Ta không muốn phản bội biểu ca Tĩnh Vương, nhưng… ta có thể hạ gục Tô Thừa tướng.

Tô Thừa tướng là lão thần ba triều, đã giữ triều cương nhiều năm, là một con cáo già gian xảo.

Hắn trước nay vốn là người thuộc phe trung lập, vì thế trong cuộc tranh đoạt ngôi vị lần này, hắn không đắc tội với tân đế.

Nhưng thế lực của Tô Thừa tướng bám rễ sâu xa, Tiêu Mặc Nhiễm tuyệt nhiên không phải kẻ hôn quân vô năng như tiên đế, hắn sẽ không để Tô Thừa tướng tiếp tục chiếm ghế mà ăn không ngồi rồi.

Quả là một tên họ Tiêu khốn kiếp!

Hắn muốn mượn đao giết người!

Hắn lợi dụng ta để tiếp cận Tô Thừa tướng, kích động Tô Thừa tướng tạo phản mưu nghịch.

Một khi Tô Thừa tướng quyết định toàn lực ủng hộ Tĩnh Vương, Tiêu Mặc Nhiễm liền có thể nhân cơ hội diệt sạch phe Tĩnh Vương cùng toàn bộ tay sai dưới trướng Tô Thừa tướng.

Mà ta chính là con dao hắn đang sử dụng.

Hôm đó, ta dẫn theo vài người bảo vệ, đi đến phủ của các vị trọng thần trong triều.

Những người này đều thuộc phe Tô Thừa tướng, thấy ta đến đều giữ thái độ đề phòng. Nhưng may thay, Tĩnh Vương là biểu ca của ta, họ tất nhiên biết rõ ta từng thân thiết với Tĩnh Vương.

Ta bày tỏ lòng thành với từng vị đại nhân, còn không quên vận dụng khổ nhục kế một cách khéo léo. Đặc biệt khi đối diện với Tô Thừa tướng, ta còn rơi lệ đầy bi thương:

“Tướng gia! Những ngày tháng của vi thần thật chẳng sống nổi nữa! Hoàng thượng đã không chỉ một lần đòi thiến vi thần!”

“Nhà họ Thôi chỉ còn lại một mình vi thần, nếu vi thần xảy ra chuyện gì, nhà họ Thôi sẽ tuyệt hậu! Đến khi trăm năm sau, vi thần biết làm sao đối diện với liệt tổ liệt tông?!”

“Tướng gia, ngài là nhất phẩm triều thần, quyền cao chức trọng. Hiện nay tân đế vừa đăng cơ đã xử lý không ít tâm phúc của ngài, chẳng lẽ ngài có thể nhẫn nhịn?”

“Tĩnh Vương là huynh trưởng của tân đế, theo quy chế tổ tông, Tĩnh Vương mới là người xứng đáng kế thừa đại thống!”

“Tướng gia, ngài là đứng đầu bách quan, nếu ngài không dẫn đầu đón Tĩnh Vương hồi kinh thì còn ai có tư cách đứng ra nữa?”

“Chỉ có đón Tĩnh Vương trở về, tân đế mới có thể thu liễm quyền thế!”

Tô Thừa tướng bị ta chạm đến nỗi đau trong lòng.

Hắn đã nạp mười một phòng thiếp thất, dày công chăm sóc hậu viện, nhưng chỉ có chính thất phu nhân sinh hạ được một nữ nhi.

Hắn còn để tâm đến hương hỏa hơn cả ta.

Hơn nữa, Tiêu Mặc Nhiễm quả thật đang từng bước gạt bỏ quyền lực của hắn. Lâu dần, Tô Thừa tướng sẽ không thể trụ vững trong triều.

Ta đoán, Tiêu Mặc Nhiễm đang cố tình ép Tô Thừa tướng tạo phản.

Dù sao thì chó cùng rứt giậu. 

Tô Thừa tướng, lão hồ ly này tất nhiên không dễ dàng tin tưởng ta. Hắn còn đang quan sát, qua loa đáp:

“Thôi Thế tử, lão phu cũng chỉ lực bất tòng tâm trước hoàn cảnh của ngươi. Hôm nay đến đây thôi, Thế tử có thể trở về!”

Tô Thừa tướng thẳng thừng tiễn khách.

Quả không hổ là cáo già, lúc nào cũng biết giữ mình an toàn.

9

Những ngày qua tuy bận rộn chạy đôn chạy đáo, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô ích. Ít nhất ta đã nhìn ra được thái độ của phe Tô Thừa tướng.

Quả nhiên…

Họ đều có lòng dị tâm.

Hiện nay, tạm thời phục tùng tân đế chẳng qua chỉ là sách lược nhất thời.

Nhưng Tiêu Mặc Nhiễm không bao giờ để thế gia vươn lên vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Quyền lực hoàng gia trong tay hắn, tất nhiên sẽ đe dọa đến sự tồn tại của rất nhiều thế gia.

Những thế lực này nhất định sẽ tìm cách ủng hộ một vị vua mới để đối đầu với Tiêu Mặc Nhiễm.

Kinh nguyệt vừa dứt, ta ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, nhắm mắt suy ngẫm về cục diện triều đình.

Càng nghĩ càng thêm đau đầu.

Tĩnh Vương biểu ca hiện giờ chẳng rõ đang ở đâu.

Biểu ca từ nhỏ đã là người ôn hòa nhã nhặn, tính tình khiêm cung. Nếu hắn làm vua, ta nhất định có thể sống những ngày tháng an nhàn, vô lo vô nghĩ.

Nhưng Tiêu Mặc Nhiễm thì hoàn toàn ngược lại.

Hắn âm trầm nhẫn nhịn, giống như con thú dữ ẩn mình trong bóng tối, một khi có cơ hội, chắc chắn sẽ phản công tàn khốc mọi đối thủ.

Đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động.

“Hoàng thượng vạn tuế!”

“Hoàng thượng! Thế tử nhà chúng thần đang tắm, Hoàng thượng không thể vào!”

Ta giật mình mở to mắt.

Tên họ Tiêu khốn kiếp kia sao lại tìm đến tận đây?!

Ta lập tức bật dậy, bước khỏi thùng tắm, đưa tay chộp lấy y phục trên bình phong, nhanh chóng quấn chặt lấy mình.

Bên ngoài, Tiêu Mặc Nhiễm quát lớn:

“Vô lễ! Trẫm với Thôi ái khanh nào phải người ngoài? Ngày trước ở thư viện, trẫm và ái khanh thường xuyên chung giường chung gối, giờ trẫm vào phòng hắn thì có gì không được?”

Ta: “……”

Tên khốn này, quả nhiên là đoạn tụ!

Thật đáng thương cho những mỹ nhân như hoa như ngọc sắp vào cung.

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng hắt vào, ta nhìn thấy Tiêu Mặc Nhiễm từng bước chậm rãi tiến vào.

Hôm nay hắn vận trường bào gấm màu huyền, tóc buộc gọn bằng ngọc quan đen tuyền, đôi mày kiếm, mắt như sao, hoàn toàn là dáng vẻ của một “quân tử giả tạo.”

Hắn nheo mắt nhìn ta, rồi lại liếc xuống nước đọng dưới chân:

“Thôi ái khanh mới tắm xong, sao không lau khô người mà đã ra đây rồi?”

10

Trong khoảnh khắc này, trong đầu ta thoáng hiện lên vô số ký ức ngày xưa.

Ta ngàn vạn lần hối hận.

Sớm biết hôm nay thế này, năm đó ta hà tất làm vậy. Ta không nên ức hiếp Tiêu Mặc Nhiễm, càng không nên để vây cánh của hắn lớn mạnh.

Cả hai việc “giết chết hắn” và “thu phục hắn,” ta đều chẳng làm được.

Cánh cửa phòng khép lại, ta nhìn Tiêu Mặc Nhiễm từng bước tiến đến, ánh sáng ngược chiếu vào khuôn mặt hắn, trong mắt hắn như có ánh sáng lấp lánh tựa lưu ly.

Hắn giờ đây đã không còn là thiếu niên ngày trước nữa, mà là một kẻ nguy hiểm, thâm độc. Dưới lớp vỏ bọc quân tử nho nhã, là sự tính toán tỉ mỉ của bậc đế vương.

Nhìn hắn từng bước tiến gần, ta lẽ ra nên lùi lại, nhưng để tránh để lộ sơ hở, ta đứng yên, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh:

“Hoàng thượng sao lại đến đây? Vi thần vẫn chưa chỉnh trang y phục, sợ trước mặt Hoàng thượng thất lễ. Kính mong Hoàng thượng cho vi thần một chút thời gian để sửa soạn.”

Tiêu Mặc Nhiễm chẳng buồn để ý lời ta, hắn đứng yên trước mặt ta, ánh mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ, tựa như hắn đang mưu tính điều gì đó. Nhưng nhất thời, ta không tài nào đoán được.

Tiêu Mặc Nhiễm, hắn chính là một con sói hung ác!

Chỉ trách ta mắt mù, trước đây coi hắn là một con chó trung thành biết nghe lời.

Tiêu Mặc Nhiễm khẽ cười:

“Thôi ái khanh, giữa trẫm và ngươi, hà tất phải câu nệ lễ nghi? Đây là phòng ngủ của ngươi, cũng chẳng phải nơi nghị sự trong triều.”

Ta cố nhịn, nhịn đến mức muốn bốc hỏa, siết chặt thêm lớp áo khoác bên ngoài.

Tên khốn này không để ý đến liêm sỉ, nhưng ta thì có!

“Hoàng thượng hôm nay vi phục vi hành, chẳng hay có việc gì muốn phân phó? Nếu có, xin cứ sai Trình Phong đến truyền lời, vi thần nhất định không dám chậm trễ.”

Ta giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trái tim trong lồng ngực đập như trống trận.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Tiêu Mặc Nhiễm chắc chắn đã bị ta xử trảm hàng ngàn lần rồi.

Hắn đang quan sát ta…

Nhìn cái gì mà nhìn?! Có chữ nào viết trên người ta sao?

Tiêu Mặc Nhiễm nhếch môi cười nhạt:

“Trình Phong… Ngươi gọi thân thiết như vậy nhỉ. Sau này đừng gọi thế nữa, Trình Phong là thị vệ thân cận của trẫm.”

Ta: “……”

Tên khốn hoàng đế, ngay cả Trình Phong hắn cũng không tha sao?

Tên đoạn tụ chết tiệt này!

“Hắt xì——”

Ta bất giác hắt xì một cái, do nước trên người chưa kịp lau khô, cộng thêm sự căng thẳng tột độ khiến ta cảm thấy không được thoải mái.

Tiêu Mặc Nhiễm hôm nay đích thân đến, thật sự khiến người khác đoán không ra ý định. Hắn càng không nói rõ, ta lại càng cảm thấy bất an.

“Thôi ái khanh dạo này đi lại khá gần với phe Tô Thừa tướng nhỉ.”

Tiêu Mặc Nhiễm cất lời với giọng điệu khó chịu.

Trong lòng ta muốn đảo mắt khinh bỉ, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ trung thành, đáp lại ngay:

“Hồi Hoàng thượng, vi thần đang thăm dò ý tứ của các vị đại nhân, đồng thời cũng làm theo chỉ thị của Hoàng thượng, ngỏ ý muốn đón Tĩnh Vương hồi kinh. Nhưng các vị đại nhân vẫn đang do dự. Vi thần cho rằng, muốn dụ rắn ra khỏi hang, cần phải thêm áp lực.”

Tiêu Mặc Nhiễm tiến thêm một bước, đôi giày da đen của hắn suýt đè lên chân ta.

Ta vừa định lùi lại thì Tiêu Mặc Nhiễm đã vòng tay qua eo ta, bàn tay to lớn bóp mạnh một cái:

“Thật thon… Sao ngươi vẫn chỉ là một con gà trắng yếu nhớt vậy? Bình thường không ăn cơm à? Dược bổ trẫm ban cho ngươi, ngươi đã dùng chưa?”

Ta lập tức đặt tay lên ngực Tiêu Mặc Nhiễm, dùng sức đẩy hắn ra.

Tiêu Mặc Nhiễm không chút tức giận, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay mình, như thể đang đo lường điều gì.

“Thôi ái khanh, những phi tần ngươi chọn vào cung, tất cả đều phải eo thon như liễu, bằng không, trẫm sẽ trả lại hàng.”

Ta: “……”

Hôn quân!

Tiêu Mặc Nhiễm mồ côi mẹ từ sớm, không có thế lực mẫu tộc, việc hậu cung dường như thật sự không ai dám can thiệp, hắn muốn làm gì cũng chẳng ai ngăn cản.

11

Sau khi Tiêu Mặc Nhiễm rời đi, ta nhiễm phong hàn.

Đại phu nói ta bị kinh hãi quá độ, tổn thương nguyên khí, cần phải tĩnh dưỡng.

Ta vốn tưởng Tiêu Mặc Nhiễm chỉ vi phục tư gia, ai ngờ chân hắn vừa bước khỏi, đám quan viên thuộc phe Tô Thừa tướng đã đến phủ ta dò la tin tức.

Các phe cánh trong triều đều đang tìm cách tối đa hóa lợi ích của mình. Tân đế vừa đăng cơ chưa lâu, mọi người đều quan sát hướng gió.

Ta bị quấy rầy đến mức phiền não, liền lệnh đóng chặt cổng không gặp ai, cũng không vào cung yết kiến.

Ba ngày sau, mỹ nhân tiến cống từ ngoại bang được đưa vào cung, ta cũng bị hoàng đế triệu kiến.

Trước khi nhập cung, ta cố ý quấn thêm một lớp vải bó ngực.

Trong ngự hoa viên, cảnh sắc rực rỡ, tràn ngập sức sống. Cỏ xanh mơn mởn, danh hoa tranh nhau khoe sắc. Tiêu Mặc Nhiễm đứng trước bàn vẽ, tay cầm bút lông vẽ tranh.

Khi ta tiến lại gần, nhìn thấy trên giấy là một bụi phù dung rực rỡ, giữa hoa có một mỹ nhân uyển chuyển đứng đó. Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng chưa được vẽ gương mặt.

Ta cúi đầu hành lễ:

“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng, nguyện Hoàng thượng vạn tuế.”

Tiêu Mặc Nhiễm cất lời ngay:

“Đến đúng lúc, trẫm đang thiếu một mỹ nhân. Thôi ái khanh dung mạo kỳ lệ, dáng vẻ như nữ nhi, trẫm mượn khuôn mặt ngươi dùng một lát, ngẩng đầu lên.”

Ta: “……”

Đây có được tính là sỉ nhục không?

Ta vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Mặc Nhiễm mang theo nụ cười không có ý tốt nhìn chằm chằm vào mặt ta, rồi tiếp tục hạ bút.

Chẳng bao lâu, một bức họa mỹ nhân hiện lên trên giấy.

Nhìn thấy dáng vẻ mình trong trang phục nữ nhi, nửa phần là sỉ nhục, nửa phần là kinh sợ.

Tiêu Mặc Nhiễm dường như rất hài lòng với tác phẩm của mình, hắn ngắm nghía một lúc, rồi nhìn ta cười nói:

“Thôi ái khanh, không biết khi ngươi mặc nữ trang, liệu có đẹp như người trong tranh không?”

Ta mặt không còn chút sức sống:

“Hoàng thượng quá khen.”

Tiêu Mặc Nhiễm nhìn ta thêm vài lần, bỗng nhiên búng tay một cái:

“Người đâu! Đưa mỹ nhân tiến cống vào đây, trẫm muốn ban cho Thôi ái khanh.”

Ta chỉ muốn chết ngay tại chỗ cho rồi.

Mỹ nhân Hoàng thượng ban, ta rốt cuộc là nhận hay không nhận đây?

Ban mỹ nhân chỉ là giả, thử lòng ta mới là thật.

Tiêu Mặc Nhiễm thúc giục:

“Thôi ái khanh, sao còn không tạ ơn? Chẳng lẽ ngươi muốn từ chối ý tốt của trẫm?”

Ta cúi đầu tạ ơn, như quả cà bị dập, chỉ muốn tên khốn họ Tiêu kia cho ta một nhát mà thôi:

“Vi thần tạ Hoàng thượng long ân.”

Hai mỹ nhân eo thon được đưa đến trước mặt ta, ta liếc nhìn một chút, thấy được  hai nàng rõ ràng chẳng muốn đi theo ta.

Ngoại bang dâng họ để lấy lòng tân đế, nếu hai nàng theo ta rời đi liền mất đi giá trị. Ngoại bang cũng vì thế mà cắt đứt mọi quan hệ với họ, hai nàng xem như đã thành quân cờ vô dụng.

12

“Thôi ái khanh, đi dạo trong ngự hoa viên cùng trẫm.”

Tiêu Mặc Nhiễm cuộn tranh lại, giao cho thái giám bên cạnh:

“Treo bức họa này trong tẩm điện của trẫm.”

Ta chứng kiến mọi chuyện, bỗng rất muốn biết Tiêu Mặc Nhiễm sẽ làm gì với bức tranh đó.

Chỉ nghĩ đến bức họa là hình ảnh ta mặc nữ trang, ta không thể ngừng tưởng tượng Tiêu Mặc Nhiễm sẽ có hành động gì với nó.

Ta đi theo Tiêu Mặc Nhiễm, im lặng không nói một lời.

Hắn lại không buông tha cho ta, hết lần này đến lần khác khơi chuyện cũ, nhắc đến chuyện vài năm trước tập võ tại phủ tướng quân.

“Thôi ái khanh, nay ngươi trầm mặc hẳn. Ngày trước ở phủ tướng quân tập võ, chẳng phải ngươi là người nói nhiều nhất sao?”

Ta chẳng biết đáp thế nào.

Ngày xưa là chuyện ngày xưa, hôm nay đã là hôm nay.

Ngày nay đã khác xưa. Thuở ấy, ta nào cần phải run sợ trước mặt Tiêu Mặc Nhiễm?

Tiêu Mặc Nhiễm bất ngờ dừng bước, gọi tên ta:

“Thôi Thời Sơ.”

Ta thoáng khựng lại:

“Vi thần có mặt.”

Tiêu Mặc Nhiễm đặt tay lên vai ta, nói:

“Lệ Tiểu tướng quân, Tĩnh Vương, ngươi, và trẫm, đều cùng nhau lớn lên. Trẫm nay đã đăng cơ, cũng không định đuổi tận giết tuyệt Tĩnh Vương và Lệ tiểu tướng quân. Ngươi giúp trẫm gọi hai người bọn họ hồi kinh, được chứ?”

Ký ức những ngày ấu thơ như hiện rõ trước mắt. Nhưng con người rồi cũng thay đổi. 

Tình nghĩa năm xưa là thật, nhưng cuộc tranh giành quyền lực cũng tàn nhẫn vô cùng. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua chỉ có con đường chết.

Lệ Trường Sơn hộ tống Tĩnh Vương rời khỏi kinh thành, dù Tiêu Mặc Nhiễm có thể tha cho Tĩnh Vương, nhưng liệu hắn có tha cho Lệ Trường Sơn không?

Ta không dám chắc.

Cổ họng ta khô khốc, giọng nói hơi khàn:

“Hoàng thượng, nhà họ Lệ trăm năm trung thành, tổ tiên đều là đại tướng quân lập nhiều chiến công. Lệ Trường Sơn từ nhỏ đã giống vi thần, đều không có cha. Phụ thân và huynh trưởng của hắn đều sớm tử trận…”

Ta nghẹn ngào, không sao kìm nén được, lời nói cũng trở nên lộn xộn.

Ta chỉ muốn cầu xin Tiêu Mặc Nhiễm tha cho Lệ Trường Sơn. Nhưng trước quyền lực của hoàng quyền, những lời cầu khẩn yếu ớt chẳng hề có chút tác dụng.

Vai ta đột nhiên đau nhói, thần sắc Tiêu Mặc Nhiễm lạnh đi:

“Thôi Thời Sơ, trong lòng ngươi, trẫm thực sự là kẻ tàn nhẫn vô tình đến thế sao? Ngươi chớ quên, nếu trẫm muốn giết Tĩnh Vương, ngày trước đã chẳng cứu hắn ra khỏi hang sói!”

Ta không thể đáp lại được lời nào.

Mấy năm trước, ta, Lệ Trường Sơn, Tiêu Mặc Nhiễm và Tĩnh Vương từng gặp bầy sói trong một lần đi săn.

Bốn người chống lại hơn chục con sói suốt một ngày một đêm, ngoại trừ ta ra thì cả ba đều bị thương.

Tĩnh Vương chính là do Tiêu Mặc Nhiễm cõng ra khỏi khu săn.

Khi ta còn đang ngẩn người, bàn tay Tiêu Mặc Nhiễm bất ngờ di chuyển xuống trước ngực ta, còn cố ý ấn mấy lần.

Ta đứng yên, không nhúc nhích.

Nhìn thấy đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, ánh mắt đầy phức tạp, ta lặng lẽ thở ra một hơi:

“Hoàng thượng, những gì vi thần có, Hoàng thượng cũng có.”

May là ta đã chuẩn bị trước, nếu không thì đã bị phát hiện rồi!

Tiêu Mặc Nhiễm thu tay lại, khóe miệng mang theo nụ cười đầy ẩn ý:

“Thật sao? Cơ ngực của Thôi ái khanh cũng rắn chắc thật.”

13

Ta cười gượng:

“Hoàng thượng lại quá khen.”

Nói đến đây, ta liền bổ sung:

“Cơ ngực của Hoàng thượng mới là vô cùng rắn chắc.”

Tiêu Mặc Nhiễm nhếch nhẹ khóe môi.

Lại là nụ cười đầy toan tính đó!

Ta đoán rằng, hắn nhất định đang tìm kiếm tung tích của Tĩnh Vương. Hắn giữ lại ta và cô mẫu, rõ ràng là để uy hiếp Tĩnh Vương. Có lẽ, ngay từ thời niên thiếu, Tiêu Mặc Nhiễm đã bắt đầu mưu đồ sâu xa.

Đột nhiên, một luồng kiếm phong xé qua. Ta bị Tiêu Mặc Nhiễm kéo lấy khuỷu tay, mạnh mẽ đẩy ra sau lưng hắn.

Ngay sau đó, vài mỹ nhân rút trâm cài tóc, biến chúng thành lưỡi dao sắc bén, nhanh như chớp lao về phía Tiêu Mặc Nhiễm.

Ta bị hắn quăng vào bụi hoa, ngã sấp xuống như chó cạp đất, trên mặt đầy đất và hoa cỏ.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Mặc Nhiễm đang giao đấu với những mỹ nhân kia.

Những mỹ nhân này mặc trang phục dị tộc, chính là những người được ngoại bang tiến cống.

Trong đầu ta một mảnh hỗn loạn.

Ngoại bang hành động như vậy, là muốn khai chiến hay bị người khác sai khiến?

Nhưng Tiêu Mặc Nhiễm là kẻ xảo quyệt như thế, lẽ nào hắn không biết ngoại bang sẽ ám sát mình?

Không đúng…

Chắc chắn có chỗ nào đó không ổn!

“Người đâu! Hộ giá!”

Trình Phong nghe lệnh liền tức tốc đến. Tiêu Mặc Nhiễm ra lệnh:

“Để sống, không được giết.”

Thị vệ nhanh chóng khống chế các mỹ nhân.

Xem ra ta cũng không cần phải đưa hai mỹ nhân mà Tiêu Mặc Nhiễm ban cho về nữa.

Mọi thứ dần trở lại yên tĩnh, Tiêu Mặc Nhiễm vung tay áo rộng:

“Bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải tra rõ chân tướng cho trẫm.”

Trình Phong nhận lệnh:

“Tuân chỉ, vi thần sẽ làm ngay.”

Điều này có nghĩa là sẽ không tiếc bất kỳ giá nào, kể cả sử dụng hình phạt tàn nhẫn.

Tiêu Mặc Nhiễm quay lại nhìn ta:

“Thôi ái khanh, ngươi có sợ không?”

Lời này quả thật khiến người ta khó hiểu.

Tiêu Mặc Nhiễm vẫn không thả ta ra khỏi cung, giữ ta lại trong ngự thư phòng để mài mực.

Hắn cầm bút lông viết liên tục, nét bút nhanh như gió. Ta len lén liếc nhìn, nhưng hắn như có mắt phía sau đầu, bất ngờ lên tiếng:

“Thôi ái khanh, gan ngươi cũng lớn nhỉ.”

Ta giật mình, nhanh chóng hoàn hồn.

Tiêu Mặc Nhiễm giờ đây không còn là Lục hoàng tử ngày xưa nữa!

Ta lập tức quỳ xuống:

“Vi thần không dám, mong Hoàng thượng thứ tội!”

Hắn không để ý đến lời ta, vẫn tiếp tục viết.

Vừa rồi, ta chỉ kịp nhìn thoáng qua hai chữ “tuyên chiến.”

Hắn muốn khai chiến sao?

Khoan đã!

Đại Tề hiện có năm lộ binh mã, trong tay Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn đã có tới hai mươi vạn quân. Hơn nữa, hàng chục vạn binh lính khác đang đóng ở các biên ải trọng yếu phía Đông, Nam, Tây, Bắc.

Quân đội biên cương tuyệt đối không thể điều động.

Nếu muốn khai chiến, chỉ có cách buộc Lệ Trường Sơn và Tĩnh Vương quay về phục tùng triều đình.

Hắn vẫn đang muốn ép Tĩnh Vương trở về!