Kẻ thù không đội trời chung của ta đăng cơ lên ngôi Hoàng đế.
Tin tức này vừa lọt vào tai đã khiến ta sợ hãi đến run rẩy.
Ngày hôm ấy, ta bị truyền triệu vào cung, tân đế nửa cười nửa không nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ nham hiểm:
“Thôi Thế tử, ngươi cùng trẫm đối đầu đã nhiều năm. Đến ngày hôm nay, trẫm chợt nhận ra bản thân đã không thể rời xa ngươi được nữa. Hay là, trẫm thiến ngươi làm thái giám, để ngươi có thể mãi mãi ở bên trẫm.”
Ta: “…”
Nhưng ta vốn là nữ cải nam trang, làm sao mà thiến được!
1
Từ khi tân đế đăng cơ, ta ăn không ngon, ngủ không yên, lo sợ ngày mình không còn sống được bao lâu.
Nhắc đến ân oán giữa ta và tân đế, phải kể từ thuở ấu thơ.
Khi đó, Tiêu Mặc Nhiễm chỉ là một hoàng tử bị ghẻ lạnh, phải nương nhờ ở phủ tướng quân bên cạnh.
Hắn không được sủng ái, không có thế lực mẫu tộc chống lưng, giống như ta, đều là những con “gà trắng”.
Ta ức hiếp hắn, nhục mạ hắn, lừa gạt hắn, đánh đập hắn… chỉ để chứng minh mình mạnh hơn hắn một chút.
Tội trạng của ta, thực sự là không bút mực nào tả xiết.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định sớm sắp xếp hậu sự cho mình.
Ta gọi mẫu thân đến, gục đầu vào gối bà, uất ức mà giao lại di chúc:
“Mẫu thân, phụ thân mất sớm, người vì muốn giữ tước vị hầu phủ mà từ nhỏ đã bắt nữ nhi phải giả trai. Nhưng nữ nhi cuối cùng cũng phụ lòng người rồi. Bấy nhiêu năm chẳng thể lập công danh, còn đứng nhầm phe trong cuộc tranh đoạt ngôi vị.”
“Nữ nhi e rằng sẽ liên lụy đến mẫu thân. Hay là… nữ nhi sẽ tự nhận tội rồi tự sát trước, may ra có thể giữ lại danh tiết cho người và hầu phủ. Sau này, mẫu thân nhận một đứa trẻ trong tộc về kế tự là được.”
Mẫu thân nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp:
“A Sơ, hoàng thượng cùng con lớn lên, dù khi nhỏ các con thường xung đột, nhưng lý ra hoàng thượng sẽ không báo thù con. Con hãy nghĩ thoáng lên một chút.”
Ta: “…”
Mẫu thân chẳng hề hiểu Tiêu Mặc Nhiễm.
Tên đó chính là kẻ siêu nhỏ mọn, thù dai đến đáng sợ!
Gần đây trong triều, gian thần hoặc chết, hoặc bị lưu đày. Hắn tuyệt đối không tha cho bất kỳ kẻ địch nào.
Ta đang nghĩ xem nên chọn cái chết nào nhẹ nhàng nhất thì thánh chỉ trong cung đã tới, thị vệ thân cận của hoàng thượng đích thân đến mời ta.
Chắc chắn là Tiêu Mặc Nhiễm sợ ta trốn mất.
Hắn quả nhiên sẽ không buông tha ta.
“Mẫu thân, người nhớ đến nhặt xác con, con không muốn chôn dưới đất đâu, con sợ côn trùng.”
Ta là kẻ ham ăn lười làm, chẳng có điểm gì tốt, là loại cá ươn trong thiên hạ.
Mẫu thân muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt xót xa nhìn ta, chỉ căn dặn:
“A Sơ, nhớ xin hoàng thượng tha thứ, người sẽ bỏ qua cho con. Hoàng thượng từ nhỏ đã nhường nhịn con, người là quân tử, không như con.”
Ta: “…”
Được rồi, hoàng thượng là quân tử, còn ta là tiểu nhân.
Còn nữa, người nghĩ rằng chỉ cần xin tha là đủ sao?
Tiêu Mặc Nhiễm rõ ràng không dễ mềm lòng như vậy!
2
Vượt qua từng lớp cửa cung, ta bị dẫn đến ngự thư phòng.
Người đón ta là thị vệ trước kia từng là thuộc hạ của Tiêu Mặc Nhiễm, ta sớm quen hắn từ lâu.
Hắn nhắc nhở ta:
“Thôi Thế tử, ngàn vạn lần không được nhắc đến Tĩnh Vương trước mặt hoàng thượng.”
Ta gật đầu lia lịa, tự biết thân mình hiện giờ là kẻ yếu hèn, không thể không nhún nhường:
“A Phong, đa tạ ngươi.”
Trình Phong hơi ngẩn ra, ánh mắt tránh né:
“Thế tử Thôi không cần khách sáo, ngài cứ gọi ta là Trình thị vệ.”
Ta đang thất thần, nghĩ mãi xem Tiêu Mặc Nhiễm sẽ hành hạ ta thế nào:
“Ồ, ta biết rồi, A Phong.”
Trình Phong bước chậm lại một chút, nhưng cuối cùng không nói thêm gì.
Bước vào ngự thư phòng, ta vừa nhìn liền thấy Tiêu Mặc Nhiễm đang ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ.
Hắn không còn là con “gà trắng” năm xưa nữa.
Thuở nhỏ, ta và hắn cao ngang nhau, đều trắng trắng gầy gầy. Nhưng chỉ vài năm sau, hắn đã vượt ta một cái đầu.
Giờ đây, ta vẫn là con “gà trắng”, còn Tiêu Mặc Nhiễm lại thân hình cao lớn cường tráng, giống như một con báo săn đang chờ đợi lao ra.
Mấy năm trước, trong một lần vô tình thấy hắn tắm ở hồ nước nóng tại thư viện, ta… phải công nhận, quả thực rất hùng vĩ!
Ý nghĩ trở lại, ta phịch một tiếng quỳ xuống.
“Vi thần bái kiến Hoàng thượng, nguyện Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Ta cung kính hành đại lễ, không dám tỏ ra vô lễ chút nào.
“Ngẩng đầu lên.”
Tiêu Mặc Nhiễm ngước mắt nhìn ta, đặt xuống bút lông sói bạc trong tay, ánh mắt chứa đầy ý cười mà chẳng cười, lại nói:
“Ngươi cùng trẫm đối đầu đã bao năm, trẫm chợt nhận ra không thể rời xa ngươi. Hay là, trẫm thiến ngươi, cho ngươi làm thái giám, để ngươi mãi mãi ở bên trẫm.”
Ta: “……”
Thiến thế nào nhỉ?
Nhưng ta vốn là nữ cải nam trang, làm sao mà thiến được!
Chuyện này tuyệt đối không thể để Tiêu Mặc Nhiễm biết. Nếu không, ta e rằng sẽ có thêm một kiểu chết thê thảm hơn được ghi vào lịch sử.
Ta gượng cười đáp:
“Hoàng thượng thật biết đùa. Vi thần từ đời tổ tiên đến nay đều là công thần chinh chiến sa trường, vi thần là dòng độc đinh ba đời của nhà họ Thôi. Hoàng thượng kính trọng anh hùng, há lại để công thần tuyệt tự?”
Dứt lời, ta cố nặn ra một nụ cười ngây ngô.
Tiêu Mặc Nhiễm nhướng nhẹ đôi mày kiếm, hắn cười phong lưu, tựa đa tình mà lại phóng đãng:
“Vậy được, trẫm trước tiên sẽ ban cho ngươi hai thị nữ mỹ lệ, đợi đến khi bọn họ mang thai, nối dõi cho họ Thôi của ngươi, rồi trẫm sẽ thiến ngươi.”
Ta: “……”
Ngày tháng thế này thật không thể sống nổi nữa rồi, chi bằng cho ta một đao, nhanh gọn mà kết thúc luôn đi!
3
Ta bị lưu lại trong cung dùng bữa trưa.
Chuyện thiến tạm thời gác lại.
Ta ăn uống chẳng thấy ngon miệng, tay cầm đũa khẽ run rẩy.
Cảm nhận ánh mắt của Tiêu Mặc Nhiễm, ta dứt khoát ngẩng lên nhìn thẳng hắn:
“Hoàng thượng sao không ăn? Chẳng lẽ không hợp khẩu vị?”
Tiêu Mặc Nhiễm vốn không phải kẻ kén ăn, hắn từng sống trong hoàn cảnh chật vật, những ngày tháng còn chẳng thoải mái bằng một thế tử của Hầu phủ như ta.
Hắn từng nhiều lần được ta trợ giúp, nhưng ta chẳng phải người tốt đẹp gì, mỗi lần giúp hắn đều là dựa vào ơn đó để đòi báo đáp.
Những lúc ta đi kỹ viện hay gây họa, đều là hắn thay ta gánh tội.
Tiêu Mặc Nhiễm dùng đôi tay thon dài, đẹp đẽ của mình, gắp cho ta một cái đùi gà lớn:
“Thôi Thời Sơ, ngươi chỉ nhỏ hơn trẫm hai tuổi, nay đã gần đến tuổi đội mũ (20 tuổi), sao lại không lớn nổi vậy?”
“Trẫm sau này còn muốn giao cho ngươi trọng trách to lớn nữa kia, ngươi nên ăn nhiều hơn một chút.”
Đồ Hoàng thượng ban cho, ta nào dám không ăn.
Ta cắn lấy đùi gà, nhưng trong miệng chỉ cảm thấy như nhai rơm. Đang ăn được nửa chừng, Tiêu Mặc Nhiễm bỗng nói thẳng:
“Thôi Thời Sơ, trẫm cần ngươi.”
Toàn thân ta cứng đờ, suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.
Tiêu Mặc Nhiễm bước đến gần, đặt tay lên vai ta, cúi đầu thì thầm bên tai:
“Trẫm biết thế lực của ngươi. Trẫm có thể bỏ qua tất cả những chuyện trước đây, nhưng từ nay trở đi, ngươi phải tuyệt đối trung thành với trẫm.”
“Thế lực của ngươi, đảng phái của ngươi, và cả thân tâm của ngươi, tất cả đều phải thuộc về trẫm.”
Gì cơ?!
Ta kinh ngạc tột độ, toàn bộ chú ý đều tập trung vào câu nói cuối cùng, lập tức bật dậy:
“Hoàng thượng, vi thần không có sở thích đoạn tụ!”
Đối phương trầm mặc một lát, tim ta đã đập loạn như trống dồn.
Thảo nào Tiêu Mặc Nhiễm không trực tiếp xử lý ta, thì ra là vì hắn để ý ta?
Bỗng nhiên, tiếng cười vang dội của nam nhân như nổ tung trên đầu ta.
“Ha ha ha ha! Thôi Thời Sơ, ngươi vẫn ngốc nghếch như xưa.”
Ta để mặc Tiêu Mặc Nhiễm cười nhạo ta không chút thương xót.
Hắn cười xong, lại cho ta một đòn:
“Hôn sự giữa ngươi và tiểu thư Tô gia hãy hủy đi. Tô gia thuộc phe cánh của tiền Thủ phụ, từ trước đến nay đã gây bất lợi lớn cho trẫm. Trẫm không tận diệt bọn họ đã là nhân từ lắm rồi.”
Tiêu Mặc Nhiễm vậy mà dám đoạn tuyệt nhân duyên của ta!
Tiểu thư Tô gia là một đại mỹ nhân tinh thông cầm kỳ thi họa, nổi danh kinh thành kia mà.
Trong lòng ta trăm mối đau buồn, chẳng thể nguôi ngoai. Nhưng nghĩ đến thân phận nữ nhi của mình sẽ chẳng thể mang lại hạnh phúc cho nàng, lòng mới an ủi được chút ít.
Tiêu Mặc Nhiễm lại giao cho ta một nhiệm vụ:
“Trẫm vừa đăng cơ, hậu cung không thể để trống, ngươi giúp trẫm chọn một vị hoàng hậu từ các tiểu thư thế gia.”
Ta vội vàng kính cẩn thưa:
“Nhưng vi thần không rõ Hoàng thượng thích loại nữ tử thế nào?”
Tiêu Mặc Nhiễm kề sát tai ta, động tác thân mật khiến người ta lạnh sống lưng, thì thầm:
“Trẫm thích loại da trắng, dung mạo mỹ lệ, eo thon, thân thể có hương thơm… Ví dụ như, giống hệt Thôi Thế tử ngươi vậy.”
Toàn thân ta cứng đờ, linh hồn như rời khỏi xác.
4
Ta hiểu quá rõ Tiêu Mặc Nhiễm, vậy nên cũng biết rằng mấy năm qua hắn không gần nữ sắc.
Trở về nhà, ta chợt bừng tỉnh, nhận ra một điều kinh khủng:
Tiêu Mặc Nhiễm chính là một kẻ tuyệt đối đoạn tụ! Nếu để hắn phát hiện ta là nữ nhi, liệu hắn có lăng trì ta không?!
Ta lập tức gọi quản gia:
“Mau thu thập hết vàng bạc trong nhà, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn!”
Quản gia lau mồ hôi liên tục, ý thức được sự tình đã nghiêm trọng.
Mẫu thân nghe tin vội đến:
“A Sơ, con không xin Hoàng thượng tha thứ à?”
“Hoàng thượng cùng con luyện võ, học hành, còn từng cứu con khỏi hang sói. Con cũng từng cứu hắn, dù trước đây con đứng về phe Tĩnh Vương, nhưng con nào có hại gì Hoàng thượng?”
Ta uất ức đến phát khóc, chỉ nghẹn ngào nói ngắn gọn:
“Mẫu thân, cái tên khốn Tiêu Mặc Nhiễm ấy, hắn thích nam nhân!”
Mẫu thân ngây người, rồi từ đầu đến chân đánh giá ta, rất nhanh kết luận:
“Vậy chẳng phải quá tốt sao? Con không thể vì vinh hoa của gia tộc chúng ta mà hy sinh một chút à?”
Ta tối sầm mặt mày, suýt ngất.
Mẫu thân có lẽ đã quên mất, ta là con gái!
Từ hôm đó, ta cáo bệnh không ra ngoài, thực tế là gấp rút lên kế hoạch bỏ trốn. Nhưng mới qua hai ngày, Hầu phủ đã có khách không mời mà tới.
Người đến không ai khác, chính là thị vệ thân cận của Hoàng thượng, Trình Phong.
Hắn mặt lạnh như tiền, truyền đạt lời của tân đế:
“Thôi Thế tử, Hoàng thượng bảo, nếu ngươi dám bỏ trốn, Hoàng thượng sẽ tru di cửu tộc của ngươi.”
Ta: “……”
Trình Phong trước khi đi còn khuyên nhủ:
“Thôi Thế tử, chi bằng giao nộp tung tích của Tĩnh Vương, có lẽ có thể lấy công chuộc tội.”
Ta giận dữ, đập nát chén trà trong tay.
Tĩnh Vương là biểu ca của ta, là con trai duy nhất của cô mẫu.
Phụ thân ta mất sớm ngoài chiến trường, ta luôn thấy bóng dáng phụ thân thời trẻ nơi biểu ca, vậy nên quan hệ giữa ta và Tĩnh Vương vô cùng thân thiết.
Hiện tại, cô mẫu vẫn còn bị giam giữ trong cung. Kế hoạch trốn chạy đành tạm gác lại.
Một đêm mất ngủ nữa, ta trằn trọc trên giường, cuối cùng thiếp đi, lại mơ thấy bị Tiêu Mặc Nhiễm trói chặt trên long sàng…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ta ê ẩm, bụng dưới còn đau nhức không thôi, sau đó kinh nguyệt ồ ạt tràn ra.
Tệ hơn nữa là cái tên khốn Tiêu Mặc Nhiễm ấy lại phái người đến triệu ta vào cung.
Ta: “……”
Chuyện này rốt cuộc còn kéo dài đến bao giờ đây?!
5
Ta đeo cặp mắt gấu mèo vào cung.
Chỉ sợ Tiêu Mặc Nhiễm lại đến gần, ngay cả mặt cũng chẳng buồn rửa.
Tân đế vừa bãi triều, từ hành lang dài bước tới, tà áo phấp phới, từng cử chỉ, từng động tác đều toát ra khí khái đế vương, dù mới đăng cơ chẳng bao lâu.
Nhìn Tiêu Mặc Nhiễm càng lúc càng đến gần, ta cúi đầu, mọi bất mãn trong lòng phút chốc tan biến.
Ta nhát gan.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Hiện tại, ta chính là kẻ bại trận.
Chẳng bao lâu, trước mắt ta hiện lên một đôi giày thêu họa tiết mây lành. Thanh âm trầm thấp, đầy từ tính của Tiêu Mặc Nhiễm vang lên trên đầu ta:
“Thôi Thời Sơ, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có chỗ nào không khỏe sao?”
Ta chịu đựng cơn đau bụng, ngoan ngoãn như chim cút, biết cúi đầu thì cứ cúi đầu, ta đây chẳng có nguyên tắc gì, giữ mạng mới là thượng sách:
“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, vi thần không có gì đáng ngại.”
Bàn tay “ma quỷ” của Tiêu Mặc Nhiễm đặt lên vai ta.
Ta luôn có cảm giác, hắn cố ý ấn xuống khiến ta cảm thấy áp lực.
“Ái khanh không sao là tốt. À, nhiệm vụ trẫm giao cho ngươi, ngươi đã làm xong chưa?”
Ta gồng mình đáp:
“Hồi Hoàng thượng, vi thần đã thống kê các tiểu thư thế gia trong hai ngày qua, phát hiện có hàng chục vị quý nữ phù hợp để tiến cung. Chỉ cần Hoàng thượng hạ chỉ, lập tức có thể tổ chức tuyển chọn.”
Tiêu Mặc Nhiễm lại siết nhẹ vai ta, cách lớp áo, ta vẫn cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay hắn.
“Thật sao? Không hổ là ái khanh của trẫm, làm việc thật khiến trẫm yên tâm. Vậy, việc chọn người vào hậu cung của trẫm, làm phiền ngươi lo liệu. Nhớ kỹ, trẫm chỉ thích những người da trắng, eo thon.”
Ta: “……”
Cảm giác như Tiêu Mặc Nhiễm đang có ý đồ bất chính với ta, nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng.
Tên khốn này hôm nay không biết nổi lòng tốt gì, đột nhiên để ta đi gặp cô mẫu.
Cô mẫu là mẫu phi của Tĩnh Vương. Người ở trong cung cũng không bị bạc đãi gì, vẫn ở lại cung Phượng Trạch như trước, chi phí sinh hoạt không đổi, ngay cả người hầu trong cung cũng giữ nguyên.
“Cô mẫu, người vẫn khỏe chứ? Hoàng thượng không làm khó người chứ?”
Cô mẫu nhìn ta, mắt hơi đỏ lên, bất ngờ nói:
“A Sơ, Hoàng thượng vẫn chưa phát hiện ra ngươi là nữ nhi sao? Hay là… ngươi khôi phục lại thân phận nữ nhi đi, như vậy cũng có thể dỗ dành Hoàng thượng, sớm thả biểu ca của ngươi về kinh. Ngươi và Hoàng thượng lớn lên cùng nhau mà…”
Ta lập tức không đồng ý:
“Cô mẫu, xin người cẩn thận lời nói! Chuyện này không thể nói lần thứ hai! Nhà họ Thôi sẽ bị tội khi quân!”
Cô mẫu chỉ biết thở dài bất lực, oán thán vài câu trước mặt ta. Nhưng ta lại cảm thấy, dường như ngày tháng của bà vẫn khá sung túc.
“Hoàng thượng mất mẫu thân từ sớm, lại từng được nuôi dưỡng dưới gối người, lý ra Hoàng thượng sẽ không làm khó người.”
Ta trấn an cô mẫu một câu. Ánh mắt cô mẫu nhìn ta càng thêm phức tạp, bà đổi chủ đề:
“Nhưng mà, A Sơ… giấy không gói được lửa, sớm muộn Hoàng thượng cũng sẽ biết bí mật của ngươi.”
Ta: “……”
Ta biết chứ, nhưng cố sống thêm ngày nào hay ngày đó vậy.
6
Để tránh Tiêu Mặc Nhiễm sinh lòng tà ý với ta, ta lập tức chọn ra hơn mười vị quý nữ. Đều là những người da trắng, eo thon, dung mạo kiều diễm. Trong đó còn có cả vị hôn thê cũ của Tĩnh Vương.
Ta cố tình sắp xếp như vậy để chứng tỏ lòng trung thành của mình.
Thấy không, ta còn đưa cả “biểu tẩu” tương lai cho Hoàng thượng, chẳng phải nên hết nghi ngờ ta rồi sao?
Ta như kẻ xu nịnh, dâng lên danh sách các quý nữ, ân cần giới thiệu từng người:
“Hoàng thượng, vi thần đã tuyển chọn ra những quý nữ phù hợp nhất để tiến cung.”
“Vị này là cháu gái của Thượng thư Bộ Binh, giỏi múa, eo lại rất thon.”
“Còn vị này, chính là đệ nhất mỹ nhân kinh đô, đôi mắt đào hoa như biết phóng mị nhãn.”
“Đại tiểu thư họ Trương, vốn là vị hôn thê của Tĩnh Vương, da trắng, dung mạo mỹ lệ, chắc Hoàng thượng còn ấn tượng sâu sắc với nàng.”
Ta vừa định lật sang trang tiếp theo của danh sách thì “ma trảo” của Tiêu Mặc Nhiễm đã đè lên tay ta. Ta chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị đóng băng tại chỗ.
Làm ơn nói chuyện cho đàng hoàng! Động tay động chân thì ra dáng quân tử nỗi gì?
“Ái khanh, ngươi không cao lên thì thôi, tại sao tay cũng không lớn được vậy? Vậy nơi khác của ngươi lớn không? Trẫm rất tò mò.”
Nơi khác?
Ý là nơi nào chứ?!
Tiêu Mặc Nhiễm nhướng đôi mày kiếm, thần sắc đầy vẻ bỡn cợt.
Ánh mắt ta chạm vào đôi con ngươi sâu thẳm của hắn, bất chợt hiểu ra hàm ý trong lời nói đó.
Tên họ Tiêu khốn kiếp này, mặt dày không ai bằng, từ nhỏ đã thích so đo với ta.
Lớn thì hay ho lắm sao?! Ta chẳng lẽ lại ganh tị với hắn?
Ta mạnh mẽ rút tay về, để hai bên sườn, dùng ống tay áo lau đi như thể vừa chạm vào thứ ô uế:
“Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, tất nhiên anh vũ phi phàm, sự cường tráng của Hoàng thượng chắc chắn không ai bì kịp.”
“Vi thần từ nhỏ thân thể yếu ớt, chẳng nơi nào sánh bằng Hoàng thượng, kính mong Hoàng thượng đừng chế giễu vi thần nữa. Vi thần đã cảm thấy không còn mặt mũi nào rồi.”
Ta cố gắng bày ra dáng vẻ ủy khuất, chỉ mong tên họ Tiêu khốn kiếp kia có chút nhân tính.
Tiêu Mặc Nhiễm cười nhạt một tiếng, không nhìn ta nữa, tự mình lật giở danh sách các quý nữ. Chẳng mấy chốc, hắn nhìn đến tên cuối cùng.
Hắn lại ngước nhìn ta, ánh mắt cùng khóe miệng như mang theo ý cười phong lưu:
“Trẫm nhìn ra được, ái khanh một lòng vì trẫm mà suy nghĩ. Những quý nữ trong danh sách này, gia tộc phía sau họ đều là trụ cột triều đình.”
Hừ, tên khốn, ngươi biết được thì là tốt!
Trong lòng ta tưởng tượng đang đấm đá Tiêu Mặc Nhiễm tơi bời, nhưng bề ngoài vẫn giữ dáng vẻ cung kính như một chú chó trung thành:
“Được vì Hoàng thượng mà cống hiến, là vinh dự của vi thần.”
Tiêu Mặc Nhiễm lại khẽ cười, tiếp lời:
“Ái khanh làm việc, trẫm tất nhiên yên tâm. Gần đây trẫm còn một việc khó xử, không bằng ái khanh thay trẫm lo liệu nhé.”
Lại chuyện gì nữa đây?
Ta theo bản năng cảm thấy chẳng lành.
Tên khốn Tiêu Mặc Nhiễm chắc chắn sẽ không để ta sống yên ổn.