7
Khi Cẩn Nhi chào đời, liền bị bế đi ngay.
Lục Chấp ngồi bên giường ta, giọng ôn hòa nói:
“Kim Triêu, Lê Uyển học vấn tốt, lại có người giúp đỡ việc dạy dỗ, chi bằng để con ở dưới gối nàng, thế nào?”
Lê Uyển thân thể yếu, không thể mang thai. Thế là ta trở thành công cụ sinh con cho Lục gia.
Ta không khóc, cũng không mắng mỏ, chỉ khẽ gật đầu, đáp:
“Được.”
Họ xem thường ta, sợ ta làm hỏng tương lai của Lục gia. Còn Lê Uyển, sau lưng nàng có Lê gia, ít ra cũng không đến nỗi bạc đãi Cẩn Nhi.
Theo ta, chưa chắc đã tốt.
Ta có thể nói gì đây?
Chẳng thể nói gì cả.
“Kim Triêu, chúng ta rồi sẽ có thêm con nữa.” Lục Chấp cầm tay ta, siết chặt, giọng như an ủi.
Ta không kìm được mà bật cười lạnh lẽo, rút tay ra bằng hết sức mình, quay lưng về phía hắn, không thèm để ý.
Từ lúc ấy, ta hoàn toàn thất vọng với tất cả mọi thứ ở Lục phủ, cũng không bước chân ra khỏi Thanh Phong viện nữa.
Đông Hỉ ở bên ta, nàng thường bày trò chọc ta cười, như thuở ban đầu, mong ta vui trở lại, nhưng ta chẳng thể nào cười nổi.
Nhớ Cẩn Nhi quá nhiều nên ta chỉ còn biết chép kinh, cầu Bồ Tát phù hộ cho con bình an trưởng thành.
Lê Uyển không muốn ta gặp con.
“Tỷ tỷ à, việc giáo dưỡng trẻ rất quan trọng.”
Nàng xinh đẹp, ngay cả khi nói lời cay nghiệt cũng vẫn xinh đẹp.
Lòng ta tràn ngập khổ sở, chỉ biết âm thầm rơi lệ.
Không ai có thể giúp ta.
Năm thứ sáu sau khi thành thân, Cẩn Nhi tròn bốn tuổi.
Hôm sinh nhật con, ta tự tay xuống bếp làm một bàn thức ăn, dù chỉ có ta và Đông Hỉ cùng ăn, lòng cũng xem như được an ủi đôi phần.
Lục Chấp xuất hiện vào lúc ấy.
Hắn thản nhiên ngồi xuống, bảo Đông Hỉ mang bát đũa ra, rồi tự mình dùng bữa.
“Kim Triêu, tài nấu nướng của nàng thụt lùi rồi.”
Ánh mắt hắn mang theo ý cười, giọng điệu đùa cợt, nhưng tay nắm chặt đôi đũa lại lộ rõ vẻ căng thẳng.
Đã lâu lắm rồi, ta và hắn không ở cùng một không gian như thế này.
Những lần trước, khi hắn đến, Đông Hỉ sẽ chặn hắn ngoài viện, nói rằng ta đã ngủ, không thích bị làm phiền, nhưng rõ ràng trong phòng vẫn sáng đèn.
Đông Hỉ nói dối, Lục Chấp biết, nhưng hắn im lặng quay lưng rời đi.
Còn lần này, hắn xông thẳng vào.
Lục đại nhân xưa nay luôn giữ lễ tiết, nay lại học được cách hành xử ngang ngược.
Chỉ tiếc, cảnh vật vẫn thế nhưng lòng người đổi thay. Ta sớm chẳng còn là Chúc Kim Triêu từng vui mừng yêu thương hắn thuở ban đầu nữa.
“Ăn xong thì đi đi, ta muốn nghỉ ngơi rồi.”
Ta bình thản nói, trong lòng không hề gợn sóng.
Sắc mặt Lục Chấp đột nhiên trầm xuống. Những năm vào quan trường đã khiến ánh mắt hắn thêm phần sắc bén và uy nghiêm.
Đông Hỉ bị hắn dọa sợ, không dám cất tiếng.
“Nàng còn muốn làm loạn đến bao giờ?”
Lục Chấp lạnh giọng hỏi, lời lẽ sắc bén, rõ ràng là giận đến cực độ.
Ta rất kinh ngạc, rõ ràng ta đã im lặng đến thế, vậy mà hắn vẫn thấy không thuận mắt sao?
Lòng ta lạnh như băng, đứng dậy, rồi quỳ xuống nhận lỗi:
“Là thiếp sai rồi.”
Lục Chấp đột nhiên nổi giận, hất tung hết bát đĩa trên bàn, tiếng vỡ loảng xoảng vang lên khắp phòng.
Một mảnh vỡ rơi xuống đất rồi bật lên, sượt qua má phải ta, máu nhanh chóng thấm ra ngoài.
May mắn là vết thương không sâu.
Ta không nhìn gương mặt tái nhợt của Lục Chấp, cũng không để ý đến bàn tay hắn đưa ra muốn đỡ ta, chỉ lặng lẽ lấy hộp thuốc, ngồi trước gương đồng tự mình xử lý vết thương.
Đông Hỉ rơi nước mắt.
Dường như lúc này, Lục Chấp cuối cùng cũng nhận ra một sự thật mà hắn luôn cố tình phớt lờ nhưng giờ đây không thể phủ nhận.
Đó là, ta đã không còn chút tình ý nào dành cho hắn nữa.
Đôi tay từng quen cầm bút múa mực của hắn khẽ run, gương mặt khó coi đến đáng sợ, nhưng trong mắt lại đầy vẻ hoảng hốt.
“Kim Triêu, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, ta đưa nàng đi xem đèn hoa được không?”
Hắn hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi.
Ta cười chua xót, muốn nói với hắn rằng ta đã sớm không còn hứng thú với những nơi đông vui náo nhiệt, nhưng nghĩ lại, cũng chẳng cần thiết phải nói với hắn, liền lắc đầu:
“Không, ta không thích xem đèn hoa. Ngài đưa Lê Uyển đi thì hơn.”
Bị ta hết lần này đến lần khác chống đối, nhất là từ một kẻ xuất thân thấp hèn như ta, chắc hẳn Lục Chấp giận đến phát điên.
Hắn lạnh lùng quát Đông Hỉ cút ra ngoài rồi sải bước đến gần, mặc kệ sự chống cự của ta, thô bạo ném ta lên giường, đè xuống.
Đêm đó, ta lại khóc, khóc đến khô cả mắt, giọng nói khàn đặc. Chỉ cảm thấy người trước mắt thật đáng ghê tởm, không thể chịu nổi.
Lục Chấp chưa bao giờ thấy ta đau khổ và tuyệt vọng đến vậy.
Sáng sớm hôm sau, hắn rời đi, từ đó không bao giờ đặt chân vào Thanh Phong viện nữa.
Một năm sau, ta sinh được một bé gái, nghe nói tên là Tuệ Nhi, được đưa đến bên mẹ hắn nuôi dưỡng.
Lòng ta, cũng chết hẳn từ lúc đó.
8
Hồi tưởng lại quá khứ, ta chợt nhận ra, cả cuộc đời này ta cứ mơ mơ hồ hồ mà bước đến tận cuối cùng.
Việc thành thân với ta, dù là gả cho cháu trai của mẹ kế hay cho Lục Chấp, cuối cùng cũng là khác đường nhưng chung kết cục.
Ngoài sân vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ta biết một trong số đó là Đông Hỉ.
Nàng là kẻ cố chấp, ta từng bảo nàng rời đi, nàng cũng không chịu.
Nghĩ lại, sau khi ta đi, với tính cách mạnh mẽ của nàng, nhất định sẽ tìm được một nơi tốt để nương tựa.
Thân thể ngày càng mệt mỏi, kiệt sức. Việc đứng dậy mở cửa sổ, thực ra, đã là khoảnh khắc hồi quang phản chiếu.
Ta chậm rãi quay người, trở lại giường nằm xuống. Nhẹ nhàng khép mắt lại, trong đầu như đèn kéo quân, từng hình ảnh thời thiếu nữ hiện lên.
Khi ấy, Chúc Kim Triêu can đảm, lạc quan, tin rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua, sống như một mặt trời nhỏ.
Nhưng ta đã để một Chúc Kim Triêu như vậy lụi tàn mất.
Thật muốn nói với nàng, nếu lần nữa gặp được người mình thích, đừng quá si mê, hắn không thích ngươi, hãy nhớ quay đầu. Bằng không, sẽ chịu muôn vàn khổ đau.
Tai dường như nghe thấy tiếng Lục Chấp hoảng hốt, bàn tay ta bị siết chặt. Có người ôm lấy ta, nói sẽ đi tìm đại phu.
Ta quá mệt mỏi, không sao mở nổi mắt, ý thức cũng dần tan biến.
Trong cơn mơ hồ, một thiếu niên che ô đứng nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là bị dọa sợ.
Ta nhận ra, đó chính là Lục Chấp của đêm mưa năm nào.
Hắn đang đợi ta, đợi ta đến để từ hôn. Ta suy nghĩ một chút, rồi cất tiếng hét lớn:
“Lục Chấp, ngươi yên tâm, đời này, kiếp sau, và cả kiếp sau nữa, ta cũng không gả cho ngươi!”
Tuyết mùa đông cuối cùng cũng ngừng rơi.
Chúc Kim Triêu, cuối cùng đã được giải thoát.
9
Cơn mưa như trút nước rào rào đổ xuống, đập vào đầu khiến ta đau nhói.
Ta cố gắng mở mắt, khi nhìn thấy con đường lát đá xanh tối đen, liền sững sờ tại chỗ.
Đây! Đây! Đây là đâu?!
“Chẳng lẽ gặp ma rồi?”
Ta nuốt nước miếng, không hiểu sao bật ra tiếng.
Không ai đáp lại.
Trời đã tối đen, quần áo trên người ướt sũng, nước đang nhỏ tí tách. Cuối con đường bỗng xuất hiện một bóng dáng mặc trường sam lụa trắng, dáng người cao gầy, khí chất cao quý.
Hình bóng ấy chầm chậm hòa vào ký ức của ta.
Ta ngơ ngác nhìn thiếu niên Lục Chấp che ô, sắc mặt tái nhợt, dừng trước mặt ta, cúi mắt nhìn xuống.
“Trời mưa, vì sao không đi?”
Môi hắn khẽ mấp máy, giọng nhàn nhạt hỏi.
Lời nói giống hệt kiếp trước, mang theo hơi lạnh khiến ta rùng mình.
Cuối cùng, ta ý thức được một sự thật đáng sợ.
Đó là ta… hình như đã trọng sinh rồi!
Ta đưa tay lên, mạnh mẽ véo một cái vào Lục Chấp. Hắn nhíu mày, mím môi hất tay ta ra, vẻ mặt đầy tức giận:
“Ngươi làm gì vậy?”
Hóa ra không phải là mơ.
Ta cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác mệt mỏi.
Trước ngực, một tờ giấy ướt sũng dán sát vào da, có lẽ đã nhòe không thể đọc được nữa. Nhưng ta vẫn rút nó ra, lớn tiếng nói:
“Lục Chấp… Lục thiếu gia, ta đến để từ hôn.”
Mặc cho mưa đổ xối xả xuống người, ta vẫn đứng thẳng. Chiếc ô của Lục Chấp không hề nghiêng về phía ta dù chỉ một chút.
Ta đáng ra nên sớm nhận ra hắn không thích mình.
Nghe vậy, hàng mi của Lục Chấp khẽ run, đôi mắt không thể tin nổi nhìn ta, đồng tử co lại.
“Ngươi… ngươi vừa nói gì?” Hắn run giọng hỏi.
Ta đưa tay lau nước trên trán, cố gắng mở mắt, từng lời rõ ràng cất lên:
“Ta nói!”
Ta hét lớn:
“Ta đồng ý từ hôn, từ nay về sau, ngươi nam ta nữ, ai lấy đường nấy, không còn liên quan gì đến nhau!”
Đôi môi mỏng của Lục Chấp mím chặt, không tin nổi, hỏi lại:
“Ngươi còn muốn giở trò gì nữa?”
Giờ đây, những lời ấy chẳng còn khiến ta đau lòng.
Ta biết, trong mắt họ, bất kể ta làm gì cũng đều là có ý đồ. Giải thích vốn là vô ích.
Ta khẽ cười, giọng điệu thờ ơ:
“Nếu ngươi không muốn bị người đời bàn tán, thì đưa ta ít bạc đi. Như vậy, xem như đã báo đáp ân tình.”
Vừa hay, ta đang thiếu tiền.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, Lục Chấp dần nhận ra, ta thật sự muốn cùng hắn từ hôn.
Do dự vài giây, ta thấy hắn từ từ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận lấy hôn thư.
“Được, ta sẽ sai người mang tiền đến cho ngươi.”
Nói xong, hắn quay người rời đi. Ta vội vàng đưa tay kéo hắn lại. Ánh mắt Lục Chấp lập tức hiện vẻ không vui, hẳn nghĩ rằng ta đổi ý.
Ta vội rụt tay, nói:
“Lục thiếu gia, ngày mai có thể mang tiền đến không? Ta có thể chờ ở đây.”
“Ngài sai người đưa đến cũng được.”
Nếu gửi về nhà, e rằng ta chẳng giữ nổi một xu.
Lục Chấp không muốn tiếp tục dây dưa với ta, khẽ gật đầu, đáp nhẹ:
“Được.”
Sau đó, hắn không chút do dự mà rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng kiên quyết của hắn, không hiểu vì sao, sống mũi lại cay cay, nước mắt rơi khỏi khóe mắt.
Ta giơ tay lên, mạnh mẽ vẫy, lớn tiếng gọi với theo:
“Lục thiếu gia, tạm biệt!”
“Từ nay không gặp lại nữa!”
Hắn không ngoảnh đầu lại một lần nào.