6
Xử lý xong Chu bà bà, Hạm Đạm bắt đầu ra tay với Hương Nguyệt. Nàng viện cớ vu vạ Hương Nguyệt tư thông với người khác, định đuổi nàng ấy ra khỏi phủ.
Hương Nguyệt nhảy xuống giếng tự tử, được mẹ chồng phái người cứu lên kịp thời, nhưng những chuyện ồn ào này đã được đồn thổi khắp nơi.
Người không biết rõ sự tình đã báo quan, vụ việc khiến Kinh Triệu Doãn phải vào cuộc, Hạm Đạm và Hương Nguyệt đều bị giải đến công đường.
Sở Vân Hành lúc này đang bận rộn đến quay cuồng tại Lễ bộ, khi nghe tin này, suýt chút nữa tức đến mức thổ huyết. Chàng không kịp thay quan phục, vội vàng chạy đến.
Hạm Đạm mang ra “bằng chứng” Hương Nguyệt tư thông, Kinh Triệu Doãn không nói gì, nhưng sắc mặt Sở Vân Hành tái mét, không có câu nào nghe lọt tai được.
Kinh Triệu Doãn cho lui hết tất cả mọi người xuống xong thì dẫn họ đến hậu viện, rót trà cho Sở Vân Hành:
“Biểu ca, biểu tỷ lúc còn ở khuê phòng đã nổi tiếng, quốc công phu nhân thân thể yếu nhược, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do biểu tỷ quản lý, nàng ấy nổi danh là người giỏi việc nhà.”
Sở Vân Hành cầm chén trà, có chút hổ thẹn:
“Biểu tỷ của ngài, nàng… nàng đi chùa cầu phúc cho huynh trưởng.”
Kinh Triệu Doãn “ồ” lên một tiếng, rồi mỉm cười hỏi:
“Không biết là chùa nào, để thê tử của ta cũng đến làm bạn với biểu tỷ, cùng dâng hương cầu phúc cho các tướng sĩ ở biên cương, xem như chút lòng thành.”
Sở Vân Hành mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.
Ta và mẫu thân đã thông báo cho Hầu phủ rằng chúng ta đi chùa cầu phúc cho phụ thân và huynh trưởng ở biên cương, nhưng không nói rõ là đi chùa nào.
Ngoài thành có hàng ngàn ngôi chùa, những ngôi cổ tự nổi tiếng cũng không dưới trăm ngôi.
Sở Vân Hành không quan tâm đến ta, tự nhiên cũng không để ý đến hành trình của ta.
Phu quân này của ta cũng là một kẻ ngốc, bị biểu đệ hỏi đến mức á khẩu không thốt lên được câu ừ hử gì, mà biểu đệ thì chẳng chịu buông tha cho hắn.
“Biểu ca, biểu tỷ ta lúc ở khuê phòng là bao nhiêu người cầu mong, nàng là đích thứ nữ của Quốc Công phủ, gả cho huynh đã là hạ giá, chẳng lẽ nàng không có lựa chọn nào tốt hơn sao?”
“Nàng chọn gả cho huynh chỉ vì yêu thích huynh thôi. Dù huynh không yêu thích nàng, cũng nên đối đãi với nàng bằng sự tôn trọng của một chính thê. Huynh để một thiếp thất quản gia, còn để xảy ra chuyện lớn như vậy, sắp tới là đại điển kinh sát, chẳng lẽ huynh muốn bị các lão thần ở Lại Bộ dâng sớ buộc tội hay sao?”
Sở Vân Hành ngẩng lên, vẻ mặt ngơ ngác:
“Nàng ấy làm sao có thể yêu thích ta?”
Biểu đệ thở dài:
“Bốn năm trước, trên đường đi lễ chùa, nàng gặp sơn tặc, chính huynh đã cứu chiếc xe ngựa ấy.”
Sở Vân Hành chợt tỉnh:
“Là nàng ấy sao!”
“Biểu ca, huynh nên đối tốt với biểu tỷ ta. Nàng là người hiền thục lương thiện, nếu nàng tuyệt vọng mà hòa ly với huynh, phụ thân ta là Quốc Công gia, ai còn dám gả con gái cho huynh làm kế thất?”
Câu nói này vừa mềm vừa cứng, nhưng Sở Vân Hành không có vẻ khó chịu:
“Ta hiểu rồi.”
Sở Vân Hành rời đi, biểu đệ trở lại, vén rèm lên rồi khoe khoang với ta:
“Biểu tỷ, ta làm thế nào rồi? Có đạt không?”
Ta chân thành khen ngợi: “Rất tốt.”
Sở Vân Hành dẫn theo Hạm Đạm và Hương Nguyệt trở về phủ.
Để trở về Hầu phủ, họ phải đi qua con phố phồn hoa nhất của kinh thành, Thần Vũ Đại Nhai.
Kinh Triệu Doãn bày thế bắt người rầm rộ, chỉ trong chốc lát, tin tức Hạm Đạm bức ép thông phòng tự tử đã truyền ra khắp nơi.
Có người tò mò đứng ngoài xe ngựa hỏi:
“Tiểu Hầu gia, thê tử của huynh là con gái của Quốc Công gia, Quốc Công gia đang liều mình giết giặc ngoài tiền tuyến, sao huynh có thể để cho thiếp thất quản lý gia đình như vậy!”
Một người cất tiếng, những tiếng chỉ trích khác cũng bắt đầu vang lên.
Hạm Đạm đổ sụp vào lòng Sở Vân Hành, khóc lóc thảm thiết:
“Biểu ca, chắc chắn đây là mưu kế của nàng ta!”
Sở Vân Hành gạt tay nàng ta ra, lớn tiếng quát mắng:
“A Dao đang ở chùa cầu phúc cho cha và huynh trưởng, sao có thể làm ra những chuyện này? Nếu không phải ngươi hành xử bất chính, làm sao có thể xảy ra chuyện như hôm nay!”
Hạm Đạm còn chưa kịp khóc lóc biện bạch thì xe ngựa đã về đến Hầu phủ.
Ba vị quản lý của các tiệm tơ lụa lớn đến tìm Sở Vân Hành:
“Là Tiểu Hầu gia phải không?”
Sở Vân Hành ngạc nhiên hỏi:
“Các vị là ai?”
“Chúng tôi là quản lý của ba tiệm thêu lớn nhất trong điền trang. Tháng trước, phu nhân của ngài đã đặt cọc để làm áo ấm cho hạ nhân trong phủ, nhưng một số người hầu vẫn chưa nộp kích cỡ, chúng tôi đã nhiều lần phái người đến thúc giục nhưng người trong phủ nói phu nhân không có ở nhà, hiện giờ có một tiểu thư đang quản lý mà chưa cung cấp đủ thông tin. Mùa đông đang đến gần, chúng tôi quá bận rộn, hôm nay đến đây để trả lại tiền đặt cọc cho Hầu phủ.”
Những lời này khiến Sở Vân Hành á khẩu, dù sao cũng là Hầu phủ đã làm lỡ việc của họ. Họ đã cho Hầu phủ một tháng để hoàn thành việc này.
Mùa đông đã cận kề, thời gian thì không còn đủ nữa.
Sở Vân Hành nhận lại tiền cọc, sau khi những người đó rời đi, chàng mới lạnh lùng nhìn về phía Hạm Đạm:
“Ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì rồi đấy!”
Chàng vung tay áo đi vào nhà, suýt nữa bị vấp ngã thì thấy một tiểu đồng đứng gác cửa, chỉ ăn mặc đơn bạc có một lớp áo vải mỏng te, đôi chân trần đỏ ửng hết cả lên, đứng run rẩy trong góc tường vì sốt cao.
Chàng giận dữ quát:
“Chuyện này là sao!”
Hạm Đạm ấp úng không nói nên lời, Hương Nguyệt cúi đầu đáp:
“Đó là tiểu đồng mới mua về hồi mùa hè, là trẻ mồ côi. Trong phủ chỉ phát cho cậu ta quần áo mùa hè và mùa thu, nhưng áo ấm mùa đông vẫn chưa làm xong.”
“Một tháng, đã cả một tháng rồi! Ngươi làm cái gì suốt tháng trời qua!”
Lần đầu tiên Sở Vân Hành nổi giận với Hạm Đạm trước mặt mọi người, Hạm Đạm sợ hãi, mắt ngấn nước:
“Phu quân, thiếp…”
Đúng lúc đó, ta đi xe ngựa trở về.
“Phu nhân về rồi!”
Ta bước xuống xe với sự giúp đỡ của bà vú, Sở Vân Hành vẫn còn giận dữ, khi nhìn thấy ta, chàng có chút ngỡ ngàng.
So với vẻ lôi thôi lếch thếch của Hạm Đạm và Hương Nguyệt, ta trông vô cùng đoan trang thanh lịch, áo quần và kiểu tóc đều là những thứ chàng ưa thích.
“Phu quân, chàng vẫn ổn chứ?”
Ta hơi nhíu mày, bước lại gần chàng, nắm lấy tay chàng, tỏ vẻ quan tâm mà hỏi han:
“Tay sao mà lạnh thế này? Mau vào trong đi, đại tỷ gửi thư nói chàng vì việc sắc phong mà phải lo lắng chạy ngược chạy xuôi, đến nỗi không ngủ được, đành phải nghỉ lại ở Lễ Bộ.”
Nghe ta nói vậy, Sở Vân Hành vội vàng quay về phòng thay y phục.
Ta bước theo sau, vừa tiến vào trong phòng liền nói lí do làm sao mình lại quay về sớm như vậy.
“Tuy thời gian cầu phúc cho cha và huynh trưởng chưa hết, nhưng ta nghĩ họ sẽ hiểu cho ta, bởi lẽ, phu quân chàng đối với ta cũng rất quan trọng.
Sở Vân Hành gần như đỏ hoe đôi mắt.
Hương Nguyệt lạnh nhạt với chàng, Hạm Đạm chỉ gây rắc rối, mẫu thân cũng mắng chàng vì không thể quản nổi hậu viện, thậm chí người dân bên đường cũng chỉ trích chàng vì “sủng thiếp diệt thê”.
Không một ai quan tâm xem trong suốt một tháng qua chàng ăn ngủ ra sao. Bận rộn tối mặt tối mũi như thế nào.
Ta nhẹ nhàng dặn dò bà vú:
“Báo với Chu ma ma chuẩn bị hai bát canh tẩm bổ cho phu quân.”
Chàng khẽ hỏi:
“Vì sao là hai bát?”
Ta giả vờ giận dỗi, trừng mắt nhìn chàng:
“Chàng thật ngốc, trời lạnh thế này, chiều chàng còn phải vào Lễ Bộ làm việc. Mang một bát theo, đặt lên lò than hâm nóng, lúc nào mệt mỏi chàng có thể uống. Cung điện rộng lớn, hệ thống sưởi có hạn, uống chút canh nóng sẽ giúp trừ lạnh.”
Sở Vân Hành quay mặt đi, giọng nói nghẹn ngào nhưng đầy sự dịu dàng:
“Ừm, phu nhân thật chu đáo.”
Ta mỉm cười:
“Chàng là phu quân của ta, đương nhiên ta phải chu đáo với chàng.”
7
Sở Vân Hành chỉ nghỉ ngơi được một lúc vào buổi trưa rồi lại bị gọi về Lễ Bộ.
Trước khi rời đi, chàng nghiêm túc xin lỗi ta, giọng nói đầy hối lỗi:
“Trước đây ta quá nuông chiều Hạm Đạm, nàng ta chỉ là một thiếp thất, thân phận không cao, làm sao có thể quản lý sổ sách và việc trong phủ?”
“ Chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của ta, từ nay mọi việc trong phủ do nàng quyết định, không cần báo cáo với ta. Mẫu thân cũng tin tưởng nàng. Nàng là phu nhân chính thê mà ta cưới hỏi đàng hoàng, không ai dám khinh thường nàng.”
Khi người của phòng kế toán đến viện của Hạm Đạm để thu sổ sách, Hạm Đạm đỏ mắt chạy đến tìm Sở Vân Hành.
Thấy chàng không chịu ra gặp mình, nàng ta liền đứng bên ngoài mắng ta là hồ ly tinh.
Sở Vân Hành giận dữ, ném chén trà xuống đất vỡ tan tành, nước nóng đổ ra, bốc lên làn hơi trắng xóa.
“Trước đây, nàng ta cũng thường xuyên sỉ nhục nàng như thế sao!”
Ta lắc đầu, mỉm cười dịu dàng, nuốt hết nỗi ấm ức vào lòng:
“Không có gì đâu.”
Chàng lạnh lùng ra lệnh:
“Đưa nàng ta vào, vả miệngmười cái.”
Đến cú thứ hai, Hạm Đạm đã khóc nức nở:
“Biểu ca, chàng quên rồi sao? Là ta đã cứu mạng chàng, chàng vì nàng mà đánh ta ư!”
Ta nhìn thấy sự do dự trong mắt Sở Vân Hành, bèn nói:
“Đừng đánh nữa, đưa tiểu thiếp về chăm sóc đi.”
Sở Vân Hành nắm chặt tay, môi cắn đến trắng bệch.
Một ân huệ cứu mạng đã bảo vệ Hạm Đạm suốt mấy năm, nhưng nếu cứ liên tục nhắc đến, đó đã trở thành một sự lợi dụng công khai.
Không ai có thể mãi mãi chịu đựng một kẻ như vậy. Hạm Đạm đây chính là đang tự đào mồ chôn mình.