Ngày hôm sau, khi Sở Vân Hành về nhà sau buổi triều, ta đang cùng mẹ chồng kiểm kê số lượng gia nhân trong phủ, chuẩn bị cấp thêm hai bộ y phục mùa đông cho người hầu.
Sở Vân Hành nói:
“Hạm Đạm trước kia cũng là tiểu thư quan gia, chuyện trong phủ bận rộn, một mình A Dao có lẽ cũng không gánh vác hết. Hay là để Hạm Đạm phụ giúp một tay.”
Lời chàng vừa dứt, mẹ chồng ta liền ném đũa xuống:
“Ngươi điên rồi sao!”
Sở Vân Hành khẽ nhíu mày:
“Mẫu thân, Hạm Đạm là cháu gái ruột của người.”
Mẹ chồng vốn chỉ hơi bực bội, nghe vậy thì lửa giận bừng lên:
“Một kẻ chưa chính thức vào cửa, có vào rồi thì cũng chỉ là một thiếp thất, vậy mà dám đòi hỗ trợ chính thê? Ta giữ lại mạng nàng đã là nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có được voi đòi tiên!”
Sở Vân Hành giận dữ đứng dậy định bỏ đi, ta vội ngăn lại:
“Nếu phu quân đã muốn để Hạm Đạm giúp thiếp, thì đúng lúc hiện tại trong phủ đang bận rộn may y phục mùa đông cho gia nhân. Thiếp và mẫu thân đã hẹn ngày mai lên chùa cầu phúc cho huynh trưởng ở biên cương, kiêng ăn nửa tháng, chuyện này để Hạm Đạm lo liệu là được.”
Sở Vân Hành ngồi xuống tỏ vẻ hài lòng với sự hiểu chuyện của ta:
“Nàng có thể nghĩ được như vậy, mới xứng làm chính thê.”
Ta cười nhẹ:
“Vâng, thiếp là chính thê, nên thấu hiểu cho phu quân. Chàng là đích tử của gia tộc, cha chàng thường vắng nhà, một mình mẹ đã lo toan mọi việc trong phủ và nuôi dạy chàng nên người. Chàng cũng nên thấu hiểu chứ.”
Mẹ chồng nghe vậy, không kìm được nước mắt, nghẹn ngào:
“A Dao, con không cần phải vì ta mà chịu ấm ức. Ta coi như chưa sinh ra đứa con trai này!”
Mẹ chồng bỏ đi, Sở Vân Hành bực bội, người hầu từ viện Hạm Đạm tới mời chàng, lần đầu tiên Sở Vân Hành nổi giận:
“Thúc giục cái gì! Cút ngay!”
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, chàng cúi đầu, ngượng ngùng mở miệng:
“Ta nợ Hạm Đạm một mạng, nàng từng vì cứu ta mà suýt mất mạng.”
Lại là câu nói ấy.
Ta lười nhác đáp: “Thiếp biết rồi, phu quân.”
Sáng hôm sau, ta rời phủ, Hạm Đạm thay đổi bộ dạng uể oải trước đây, tinh thần hăng hái trở lại:
“Trong nửa tháng này, ta sẽ nắm quyền quản lý mọi chuyện trong phủ. Khi phu nhân về, chỉ cần hưởng thụ, không phải lo toan nữa.”
“Vậy chúc muội muội đây mọi việc như ý.”
Ôi, việc quản lý gia sản của một gia đình lớn, đâu có dễ dàng như vậy?
Nếu lần đầu tiên nàng ta làm chủ mà mắc phải sai lầm, sau này Sở Vân Hành sẽ không thể đứng ra bảo vệ nàng ta được nữa, mẹ chồng cũng sẽ càng ghét bỏ nàng ta vì sự kém cỏi này của nàng.
Sau đó nàng ta sẽ mãi mãi không có cơ hội chen chân vào việc quản lý nội vụ nữa.
Muốn người ta tự diệt vong, trước hết phải dụ họ tự kiêu, đây là điều mà mẫu thân đã từng chỉ dạy cho ta.
Hạm Đạm chẳng khác nào Thu di nương từng bị mẫu thân ta đè bẹp đến mức tuyệt vọng không dám ngẩng cao đầu.
Trước đây ở nhà, ta chỉ là người đứng ngoài nhìn mẫu thân làm việc.
Giờ rời xa vòng tay của mẫu thân, đây là lần đầu tiên ta thực hành những bài dạy của người tại Hầu phủ.
5
Kể từ khi Hạm Đạm nắm quyền, mẹ cchồng ta liền ngã bệnh, nằm trên giường suốt ngày, ở trong phòng không ra ngoài nửa bước.
Đến gần cuối năm, trong cung, Hiền Phi nương nương sinh được hoàng tử, hoàng đế sắc phong nàng làm quý phi. Sở Vân Hành là Lễ bộ thị lang, gần đây bận rộn giám sát lễ phong chức.
Đây là hoàng tử đầu tiên ra đời kể từ khi hoàng đế lên ngôi. Hoàng đế vô cùng vui mừng, đặc biệt chú trọng đến nghi thức phong chức.
Sở Vân Hành đoán ý thánh thượng, sợ không làm tốt mà khiến hoàng thượng nổi giận.
Gần đây chàng rất ít khi về nhà, bận rộn đến mức thường nghỉ lại ngay tại Lễ bộ. Cả Hầu phủ lập tức trở thành nơi mà Hạm Đạm nắm quyền trong tay.
Hạm Đạm liền nắm lấy cơ hội này để thanh trừng kẻ khác, quăng hết chuyện may đồ mùa đông sang một bên.
Chưởng quản phòng bếp, Chu bà bà, là một người có tâm địa thiện lương, rất có tài quản lý và nắm được lòng người. Phòng bếp từ xưa đến nay luôn là nơi người hầu có thể kiếm chút lợi riêng, được xem như béo bở.
Khi ta tiếp quản sổ sách của Hầu phủ, so sánh với sổ sách của phủ quốc công, sổ sách của phòng bếp nhà Hầu phủ không hề kém cạnh. Thậm chí còn có phần vượt trội hơn.
Điều đó chứng tỏ nơi này có một người quản lý giỏi, biết cân bằng giữa chủ nhân và người làm.
Vừa bảo đảm công quỹ không bị hao hụt quá nhiều, vừa để người dưới có thể được chút lợi, để họ không làm bừa ảnh hưởng đến chức vụ của mình, cũng không để họ gian lận, làm tổn hại đến bữa ăn của chủ nhân.
Hành động đầu tiên của Hạm Đạm sau khi lên nắm quyền là tước quyền chưởng quản phòng bếp của Chu bà bà, để Lan Nhược – tỳ nữ thân cận của nàng ta lên thay thế.
Ta liền cho người điều tra kỹ lưỡng, mới biết rõ ngọn ngành mâu thuẫn giữa Hạm Đạm và Chu bà bà.
Trước khi ta vào Hầu phủ, Hạm Đạm từng mang thai.
Bà mẹ chồng ta nhiều lần lấy lý do rằng chính thê chưa vào cửa thì thiếp thất không thể có con, ép Hạm Đạm phải uống thuốc để bỏ thai, nhưng đều bị Sở Vân Hành ngăn lại.
Sợ mẫu thân chàng ngấm ngầm dùng thủ đoạn, chàng thậm chí còn mua hộ vệ từ bên ngoài về để bảo vệ Hạm Đạm.
Khi có thai, Hạm Đạm được Sở Vân Hành vô cùng nâng niu, cưng chiều quá đà, khiến nàng ta trở nên không còn biết điều biết chuyện phải trái gì nữa.
Huyết yến đắt đỏ, đặc biệt là năm nay sản lượng ít, nguyên liệu bị giảm đi hơn một nửa, lượng huyết yến cung cấp hàng ngày trong phủ đều được quy định chặt chẽ.
Hạm Đạm cảm thấy một bát huyết yến quá ít, không đủ dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng.
Lan Nhược bèn xúi giục, nói khi đến bếp lấy huyết yến, nàng ta thấy còn hai bát khác, một bát là của phu nhân, còn một bát là của Hương Nguyệt.
Nghe thế, Hạm Đạm tức giận: “Con tiện nhân ấy, một thị tỳ thông phòng thì có tư cách gì để dùng thứ quý như huyết yến!”
Hương Nguyệt là thông phòng do mẹ chồng ta sắp xếp cho Sở Vân Hành. Nàng ấy xinh đẹp như hoa, nhưng lại quá nhút nhát, không đấu lại được với Hạm Đạm. Hơn nữa, từ khi Sở Vân Hành cưng chiều Hạm Đạm, Hương Nguyệt chưa từng gặp lại chàng.
Dĩ nhiên, Hạm Đạm không ưa gì Hương Nguyệt.
Nàng ta còn ghen tị với Hương Nguyệt vì nàng ấy trẻ hơn mình vài tuổi, nhớ lại chuyện Sở Vân Hành từng sủng ái Hương Nguyệt, khiến trong lòng nàng ta tràn đầy oán hận.
Lợi dụng chuyện huyết yến, nàng ta bắt đầu làm loạn.
Không ngờ Chu bà bà không hề nhượng bộ, nhất quyết không chịu giao bát huyết yến của Hương Nguyệt cho nàng ta, thậm chí còn mắng nàng ta ngay tại chỗ, bảo nàng tanchẳng có chút phong thái nào của tiểu thư quan gia, vì miếng ăn mà trở nên thất thố.
Kể từ khi có thai, Hạm Đạm được Sở Vân Hành chiều chuộng như báu vật, chưa bao giờ bị ai mắng mỏ như vậy. Điều này khiến nàng nhớ lại quãng thời gian phải sống nương nhờ ở Hầu phủ.
Trong lúc cãi vã, nàng ta và Chu bà bà xảy ra xô xát.
Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, đứng trước một người đã quen làm việc nặng nhọc như Chu bà bà, tất nhiên là không thể đọ sức.
Chẳng mấy chốc, nàng ta đãnbị chế ngự, miệng không ngừng la hét đòi bán Chu bà bà ra ngoài.
Chu bà bà cười lạnh: “Ta là người hầu nhà sinh ra, là nhất đẳng bà tử trong phủ. Dù ngươi có được nâng lên làm thiếp cũng không có quyền bán ta, huống chi bây giờ ngươi còn chẳng có danh phận gì, đến thông phòng còn chưa bằng!”
Chu bà bà kéo nàng ta tới trước mặt mẹ chồng ta. Lúc ấy, Hương Nguyệt đang bưng bát hầu bệnh bên giường của bà ấy.
Mẹ chồng nghe xong đầu đuôi câu chuyện từ Chu bà bà, tức giận liền cầm bát trong tay Hương Nguyệt ném thẳng vào đầu Hạm Đạm, mắng một câu:
“Đồ vong ân bội nghĩa!”
Hạm Đạm sợ hãi ngã ngồi bệt xuống đất, bụng đau quằn quại rồi bị người ta khiêng về.
Sở Vân Hành cũng bị gọi về, bị mẫu thân chàng mắng té tát một trận.
Bát huyết yến của Hương Nguyệt là từ tiền riêng của nàng ta. Nàng ta bị ốm vặt từ đầu mùa đông mà đến giờ mãi không khỏi, Hương Nguyệt lấy huyết yến làm thuốc, chăm sóc mẹ chồng ta nửa tháng, bà mới khỏe lại.
Vì vậy mới có thêm bát huyết yến này, ai ngờ Hạm Đạm lại thiếu hiểu biết đến mức gây chuyện như vậy.
Sở Vân Hành lại đến gặp Hạm Đạm, lần này chàng hiếm khi không nuông chiều nnàng ta mà ngược lại, khi nàng đòi đuổi Hương Nguyệt đi, chàng đã nghiêm khắc mắng nàng ta một trận.
Hai lần bị kích động, cuối cùng Hạm Đạm vẫn không giữ được đứa con, chưa qua nổi một tháng thì đã sảy thai.
Nàng ta không dám oán trách mẹ chồng, càng không dám trách Sở Vân Hành, chỉ có thể đem nỗi đau mất con chuyển hóa thành thù hận và trút lên Hương Nguyệt cùng Chu bà bà.
Giờ đây nắm quyền trong tay, nàng tự nhiên muốn trả thù, có thù báo thù, có oán báo oán.
Ta trao thư từ Hầu phủ gửi đến cho mẫu thân. Mẫu thân xem xong, khóe miệng thoáng hiện nét cười chế nhạo:
“Gặp thời cơ tốt như vậy mà không lo củng cố vị thế trong phủ, xây dựng uy tín, thu phục lòng người, lại đi ghen tuông vớ vẩn, thật là ngu ngốc đến đáng thương.”
Bà chỉnh lại áo choàng lông hồ ly trên vai ta, ánh mắt dịu dàng thoáng qua:
“Tỷ tỷ con đã vào cung làm phi, giờ lại sinh hạ hoàng tử cho bệ hạ, nhà chúng ta đã có một nương nương vô cùng tôn quý, không thể có thêm người thứ hai.”
“Phụ thân con lại vừa thắng trận trở về, nhà chúng ta hiện giờ như lửa đổ thêm dầu, bề ngoài rực rỡ, thực chất lại như bước trên băng mỏng, mỗi bước đi đều phải vô cùng cẩn trọng.”
“Con và Sở gia có hôn sự này, là việc tốt nhất mà ta và phụ thân con có thể làm cho con lúc này.”
“Hầu phủ không nổi bật cũng không thấp kém hơn nhà ta quá nhiều, không đến mức khiến người đời dị nghị. Phụ thân con lần này về sẽ giao lại binh quyền, mà Sở gia mấy đời đều có người trong quân đội.”
Mẫu thân nói đến đây, giọng bỗng lạnh lẽo:
“Nếu có một ngày, khi chúng ta rơi vào cảnh đường cùng, con trai của tỷ tỷ con và con trai của con chính là hai người quyền quý nhất kinh thành.”
Ta rùng mình, hiểu rõ ý mẫu thân.
Nếu một ngày nào đó, bệ hạ không còn hài lòng với việc phụ thân ta tự nguyện trao lại binh quyền, mà vẫn muốn tiêu diệt gia tộc chúng ta, thì con trai của ta, tức đích trưởng tử của Sở gia, sẽ có thể khởi binh phản loạn, lập con trai của tỷ tỷ làm vua, bảo vệ sự hưng thịnh của gia tộc ta.
Hôn sự với Sở gia, lợi ích sâu xa nhất là ở địa vị của Sở gia trong giới võ tướng.
“Thưa mẫu thân, con đã hiểu.”
“Ừ, chuyện con cái, có người trợ giúp con thì vạn sự càng thêm như ý.”
Từ phía sau mẫu thân, một nữ tử đeo mạng che mặt bước ra:
“Đây là trợ thủ giỏi mà bà nội con từ xa gửi đến, tên là Lục Y.”
Lục Y khẽ mỉm cười với ta:
“Tiểu chủ nhân, cần bỏ thuốc hay dùng độc, giết người hay hủy xác, ta đều có thể.”
Ta không nhịn được mà bật cười:
“Mẫu thân, đây quả là trợ thủ tốt của con.”
Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài hành lang, trời trắng xóa một màu, tấm áo choàng lông hồ ly quý giá cũng không thể chống đỡ nổi cơn gió lạnh buốt.
Trời Hầu phủ cũng sắp thay đổi rồi. Đóa sen yêu kiều kia đã nở quá mức, đã đến lúc cắt tỉa nó rồi.