5
Ta theo bà vào gian phòng, ông nội cũng lặng lẽ đi theo.
Bà nội ngồi trên giường, chân mày nhíu chặt, dường như đã nhìn thấu tâm ý của ta – rằng ta không muốn rời khỏi làng.
Ta từ từ quỳ xuống, cúi đầu dập đầu một cái thật mạnh, nói:
“Gia gia, nãi nãi ,A Mạn không muốn rời xa hai người.”
Nãi nãi khẽ thở phào, nở nụ cười:
“Ta đã nói mà, cháu vẫn là A Mạn của nhà chúng ta.”
“Nhưng mà gia gia, nãi nãi “.ta dừng lại giây lát, rồi tiếp lời, “lần này, cháu buộc phải vào Hầu phủ một chuyến.”
“Hầu phu nhân vô duyên vô cớ muốn nhận cháu làm nghĩa nữ, chắc chắn trong lòng bà ta có mưu đồ khó nói. Cháu không đi, e rằng bà ta sẽ gây bất lợi cho gia đình chúng ta.”
Nãi nãi nghe thế, lập tức căng thẳng:
“Vậy thì càng không thể để cháu đi! Đấy là hổ dữ, ta không yên tâm.”
Ta siết chặt tay bà:
“Nãi nãi, cháu nhất định phải đi. Nhưng xin hai người hãy tin cháu, cháu nhất định sẽ bình an trở về!”
Bỗng một tiếng rầm vang lên, cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh.
Ta giật mình quay lại, phát hiện là Lý Chiêu.
Huynh ấy xông vào, tức giận nói:
“A Mạn, nếu Hầu phu nhân dám làm hại nàng, ta sẽ lên quan báo án! Nàng đừng sợ!”
Hẳn là huynh ấy đã đứng ngoài nghe lén từ đầu.
Nãi nãi nhíu mày, hướng gia gia nói :
“Ông ra ngoài canh cửa.”
Gia gia gật đầu, rời đi.
Lý Chiêu bước đến trước mặt ta, gương mặt rạng rỡ:
“Ta biết mà, nàng sẽ không bỏ lại chúng ta.”
Ta khẽ cười, quay sang nãi nãi, nói chắc nịch:
“Nãi Nãi , người yên tâm. A Mạn biết tự bảo vệ mình. Hầu phu nhân dù tính toán gì, cháu cũng sẽ khiến bà ta không đạt được mục đích, ngoan ngoãn để cháu trở về.”
Ta khuyên nhủ, rốt cuộc họ cũng đồng ý để ta đi.
Trước khi đi, ta nhìn thẳng vào mắt Lý Chiêu, nói:
“Lý Chiêu, đợi ta trở về, chúng ta thành thân.”
Cậu đỏ bừng mặt, lúng túng gật đầu.
Chiều hôm đó, ta cùng nương vào kinh thành.
6
Đêm đầu tiên ta đến Hầu phủ, Hầu phu nhân lập tức sai hai mama đến.
“Phu nhân đã sắp xếp một phòng riêng cho tiểu thư, chúng ta được lệnh đến đây dạy tiểu thư một số quy tắc. Xin nhũ mẫu thứ lỗi, đã là nữ nhi của phu nhân, tiểu thư cần phải học lễ nghi để tránh bị chê cười khi ra ngoài.”
Nuơng ta nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vội bảo họ đưa ta đi.
Hai mama nghiêm khắc lạnh lùng chỉ bảo ta:
“Tiểu thư, đi đứng phải đúng khuôn phép.”
Nói rồi, một người bước lên, làm mẫu cho ta xem.
Ta nhìn dáng đi lắc lư của bà ta, không nhịn được cười khúc khích:
“Ôi trời, sao dáng đi của bà trông hệt như con vịt vậy, cạc cạc cạc!”
Bà mama đứng lại, thân mình khựng lại, quay đầu trừng mắt nhìn ta.
Người mama còn lại thì mặt mày tối sầm:
“Tiểu thư, đây là Vương mama, còn lão nô là Lý mama.”
“Vương mó mờ? Lý mó mờ?”
“Là mama… tiểu thư học được chưa?”
“Ta đã gọi là mama, chẳng phải đúng rồi sao?”
“Tiểu thư, sau này muốn nói ‘ta’, xin đừng nói ‘ta đây’, mà hãy nói ‘tôi’ cho đúng phép.”
“Ta chẳng phải vẫn là ta ư? Bà đang nói cái gì vậy?”
Hai bà mama nhìn nhau, chỉ cảm thấy trọng trách trên vai mình nặng nề đến mức khó thở.
Đến bữa cơm tối, nhìn bàn ăn bày bốn món một canh, ta không kiềm được mà vồ lấy ăn như hổ đói.
Mama liền lên tiếng ngăn cản:
“Tiểu thư, ăn cơm phải có quy củ!”
“Nhưng ta đói quá, cả ngày nay ta chưa ăn gì.” Nói rồi, ta thản nhiên cầm luôn cái đùi gà, gặm lấy gặm để, dầu mỡ chảy đầy miệng.
Mama tái mặt, giọng run run:
“Ăn cơm phải dùng đũa!”
“Nhưng ta quen dùng tay rồi mà.”
Khi thấy ta liếm sạch cả cái đĩa, mama tức đến mức không thốt nên lời.
Ta vỗ bụng, cười híp mắt:
“Còn nữa không? Cả năm nay ta chưa được ăn miếng thịt nào ngon như thế này. Ta muốn ăn thêm!”
Cuối cùng, bà ta không nhịn được mà thốt lên:
“Tiểu thư nào lại thô thiển như cô?”
Ta tỏ vẻ oan ức, mếu máo:
“Nhưng ta vốn là thôn nữ, sao bà lại nói ta như thế? Có phải phù nhân không muốn nhận ta làm nghĩa nữ nữa không?”
Mama như thể phải dùng hết sức bình sinh để kìm nén cơn giận:
“Ta đã nhắc bao lần rồi, là phu nhân, không phải phù nhân!”
Buổi tối, ta giả vờ ngủ, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng thì thầm:
“Cô gái này đúng là đầy hơi thôn quê, lại chẳng biết sợ ai, thế này thì dạy làm sao?”
“Phu nhân rốt cuộc nghĩ gì mà phải dạy dỗ cô ta?”
Nghe vậy, ta yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
7
Ta ở Hầu phủ hơn bảy ngày, hành vi của ta đã lan truyền khắp nơi.
“Là con gái của Trịnh nhũ mẫu đấy, thô lỗ không ai bằng. Gái quê bình thường cũng không như vậy, còn trộm đồ nữa.”
“Nghe nói cô ta lén giấu thịt trong bữa ăn, nửa đêm mang ra ăn, thật ghê tởm!”
“Nói chuyện thì cà lăm, người lại toàn mùi khó chịu.”
“Nghe đâu cô ta còn ăn cả rận, thật kinh khủng!”
Khụ, những lời đồn này phần lớn là thật.
Tất nhiên, có một số là ta cố tình diễn, như việc ăn rận chẳng hạn… chỉ là ta bịa ra để chọc tức mama.
Dường như ta diễn quá đạt, khiến bọn họ đều tin.
Cả Hầu phủ đều không hiểu, tại sao phu nhân lại muốn nhận một cô gái thôn quê như ta làm nghĩa nữ.
Ta nhân cơ hội, nói với nương:
“Ta không làm nữa, ta muốn về thôn!”
Ta nắm lấy tay nương, than thở:
“ Nương, ta thật sự không học nổi. Ta muốn về thôn họ Lý. Ở đây ai cũng cười nhạo ta, bảo rằng ta là thôn nữ, không thể làm tiểu thư. Nhưng ta vốn là thôn nữ, ở đây khổ sở lắm!”
Nương ta nhìn ta, ánh mắt vừa trách móc vừa xót xa:
“Thôi được, có lẽ đây là số mệnh của con. Nương sẽ tìm cách nói với phu nhân, để con về.”
Nghe vậy, hai mama đứng bên như trút được gánh nặng.
Rõ ràng mấy ngày nay ta đã hành hạ họ không ít.
Nhưng sáng hôm sau, họ lại đánh thức ta dậy từ sớm.
Ta ngồi ngáp dài trên ghế, để mặc họ sửa soạn. Khi xong, họ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ta cầm gương đồng soi, bất giác sững người.
Người trong gương mái tóc vấn gọn, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, quả là tuyệt sắc.
Nhưng ngay sau đó, ta nhăn mặt, đưa tay gãi đầu, làm cây trâm lệch hẳn.
Mama hoảng hốt giữ lấy tay ta:
“Đừng động vào!”
Nhưng bảo ta không động là không thể. Đến trưa vẫn chưa sửa xong, cuối cùng phu nhân đích thân đến.
“Lý Mạn, đợi con cả sáng rồi, còn chần chừ đến bao giờ?”
Rõ ràng bà ta đang bực bội, hai mama sợ đến mức quỳ sụp xuống.
Ta nắm một tay kéo váy, tay kia giật tóc, vội vã chạy đến trước mặt Hầu phu nhân, kêu lên:
“Dì ơi, y phục này mặc vào thật khổ sở, tóc tai này cũng đau quá! Con không muốn ăn mặc thế này, tuy nhìn đẹp hơn một chút, nhưng chẳng thể làm gì được.”
Hầu phu nhân tức đến mức tay run, chỉ vào ta:
“Đây là thứ mà các ngươi dạy ra sao?!”
Hai giáo dưỡng mama sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội quỳ xuống:
“Phu nhân tha tội!”
Hầu phu nhân lườm ta một cái, lạnh lùng nói:
“Ra ngoài phạt đứng, hôm nay không được ăn cơm!”
Ta còn chưa kịp phản ứng, hai mụ ma ma to lớn phía sau Hầu phu nhân đã xông tới, lôi ta ra ngoài.
Ta giãy giụa, lớn tiếng:
“Con không muốn ở đây, xin cho con về làng họ Lý! Con không làm nghĩa nữ của người nữa, như vậy vẫn không được sao? Tại sao lại bắt con học những thứ này?”
Hầu phu nhân cười lạnh:
“Lôi đi!”
Ta bị phạt đứng dưới nắng cả một ngày, không được uống nước hay ăn cơm, đến tối thì vừa đói vừa mệt.
Nương mang cơm nắm và nước đến cho ta, vừa thở dài vừa trách móc:
“Nương đã xin phu nhân cho con về, nhưng bà ấy không cho. Thật là khổ.”
Ta uống một ngụm nước, suy tính rằng thời điểm đã đến, bèn nhìn Nương, hỏi:
“Con chỉ là một cô gái quê, bà ấy không cho con đi, chẳng lẽ thật sự muốn nhận con làm nghĩa nữ? Hay còn có mưu đồ gì khác?”
Nương ta sững sờ:
“Con đang nói gì vậy?”
Rõ ràng mẹ ta vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Ta tiếp tục gây náo loạn thêm vài ngày, mỗi ngày đều kêu la đòi về quê.
Dù bị phạt hay bị dạy dỗ, ta cũng không chịu học, mặc kệ mọi chuyện.
Người trong Hầu phủ mắng ta là đồ vô ơn, ngu dốt, còn cảm thán rằng Hầu phu nhân đúng là có lòng từ bi.
Bất cứ ai gặp ta cũng vừa thương vừa ghét, nói rằng ta sinh ra đã là hạng bùn nhơ, không thể làm được gì.
Ta chỉ cười đáp:
“Đúng vậy, ta chỉ muốn về làng thôi, sao lại không cho ta về?”
Họ chẳng biết nói gì thêm.
Hầu phu nhân giận đến phát điên, lại làm một chuyện khiến mọi người không hiểu nổi:
Bà cho thêm hai ma ma to lớn theo sát bên ta, ép ta nghe lời.
Nếu ăn uống không đúng quy củ, bà bắt ta ngồi ăn một thùng cơm và mười hai món, ăn đến mức nôn ra cũng phải tiếp tục ăn, cho đến khi học được cách ăn nhỏ nhẹ.
Nếu không biết đứng yên lặng, bà bắt ta phơi nắng dưới trời gắt mà không cho uống một giọt nước.
Nếu không nói chuyện đúng âm điệu, bà treo tóc ta lên giữa đêm, bắt học từng chữ, học không được thì không cho ngủ.
Sự “giáo dưỡng” này nghiêm khắc đến mức như cực hình, khiến ta khổ sở không ra hình người.
Thậm chí, những người trong Hầu phủ cũng dần nhìn ta với ánh mắt thương hại.