Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CẢ GIA TỘC TA LÀ TRUNG LIỆT Chương 2 CẢ GIA TỘC TA LÀ TRUNG LIỆT

Chương 2 CẢ GIA TỘC TA LÀ TRUNG LIỆT

11:18 sáng – 11/12/2024

Ta nhớ lại ngày quân phản loạn vào thành, chúng cướp bóc và giết chóc. Ta đã tận mắt chứng kiến cảnh chúng giết người như thế nào.

Tổ mẫu bảo đường tỷ quỳ trước mặt đại thúc phụ: “Thiếu Lăng, ngày mai là sinh nhật thứ 12 của Yên Nhi. Dù sao cũng là cha con, để con bé hoàn thành sinh nhật rồi hãy đưa đi.”

Đường tỷ cũng cúi đầu, khóc nức nở: “Cha, con nguyện chết, nhưng đã ba năm không gặp cha, con chỉ mong được phụng dưỡng cha một lần trước khi ra đi.”

Đại thúc phụ suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.

Nhưng nhị thúc và tam thúc không đồng ý, họ muốn những kẻ đã làm ô uế danh dự phủ Tấn Vương chết ngay lập tức.

Họ hỏi ý kiến tứ thúc và phụ thân ta.

Tứ thúc suy nghĩ rồi đứng về phía đại thúc phụ. Quyết định cuối cùng thuộc về phụ thân.

Phụ thân nói: “Đúng lúc ta cũng có việc cần giải quyết, vậy hãy để họ ở lại đến ngày mai.”

Nói xong, ông kéo mẫu thân dậy và đi thẳng vào phòng.

Đại thúc phụ thấy vậy liền ngăn lại: “Thiếu Mẫn, đừng hành động nông nổi vào lúc này, bên ngoài còn có nhiều mỹ nhân.”

Phụ thân chỉ bỏ lại một câu: “Ta tự có chủ ý.”

4

Cánh cửa phòng của mẫu thân bị đóng sầm lại.

Các thúc phụ nói rằng phụ thân ta bây giờ đã có bản lĩnh, không còn nghe lời họ nữa.

Các thẩm cười nói rằng đây gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn.” Họ hoặc đàn hát, hoặc múa, tiếp đãi các thúc phụ như tiếp đãi những ân khách thường ngày.

Ta không hiểu vì sao cảm thấy đầu óc mơ màng, muốn ngủ.

Khi ta tựa vào đường tỷ, mới nhận ra tỷ ấy đã rời đi.

Ta liền chạy theo bóng dáng nàng, thấy tỷ ấy lẻn vào lối đi bí mật.

Mỗi căn phòng ở đây đều có một đường hầm bí mật thông nhau, là do tổ mẫu dẫn chúng ta xây dựng sau khi bà ấy treo đèn lồng đỏ trước cửa.

Lén lút như vậy, chưa từng để người ngoài phát hiện.

Có đôi khi khách trọ tại đây, không cho các thẩm vào phòng, tổ mẫu sẽ vào mật thất để nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Đường tỷ bò qua lối hầm và tiến vào mật thất trong phòng mẫu thân, ta liền theo sau: “Tỷ tỷ, chẳng phải tổ mẫu đã nói chúng ta còn nhỏ, không được lén nhìn trong mật thất sao?”

Đường tỷ bịt miệng ta lại: “Là tổ mẫu bảo tỷ đến đây, đừng lớn tiếng.”

Lúc này, ta nghe giọng mẫu thân vọng ra: “Tướng quân, trời lạnh lắm, trước hết xin hãy uống một chén rượu cho ấm người.”

Ta nhìn qua lỗ nhỏ, thấy mẫu thân đang rót rượu.

Mẫu thân quay lưng về phía phụ thân, giọng nói tuy dịu dàng mềm mại, nhưng gương mặt lại lộ vẻ u uất.

Phụ thân đang trải giấy mực trên bàn.

“Tướng quân định viết chữ hay vẽ tranh sao?” Mẫu thân bưng rượu đến cạnh bàn.

Phụ thân lại gạt ly rượu đi: “Ta muốn nàng viết một bức thư cho Phí Kính, nói rằng nàng đã trốn đến Gia Lam Độ, bảo hắn đến đón nàng.”

Nụ cười trên mặt mẫu thân dần tan biến.

Phí Kính là khách quen của mẫu thân, cũng là kẻ thù của phụ thân.

Khi phụ thân lên tám, ông được gửi đến Thiên Đô, lúc đó các chư hầu đều phải đưa một đứa con đến Thiên Đô. Phí Kính là con út của Vương gia Trường An.

Trước đây, tổ phụ và Vương gia Trường An vốn đã không hòa hợp, vì vậy phụ thân và Phí Kính cũng thường xuyên tranh đấu, bất phân thắng bại.

Sau này, khi phụ thân bại trận trước quân phản loạn, mẫu thân trở thành kỹ nữ.

Phí Kính, để sỉ nhục phụ thân, đã đến Hàn Xuyên Thành và trở thành khách quen trên giường của mẫu thân.

Trong ba năm qua, hắn đến rất nhiều lần.

Ban đầu, hắn chỉ ở lại vài ngày, sau đó là cả tháng.

Lần cuối cùng hắn đến, hắn ở lại Hàn Xuyên Thành suốt ba tháng, hầu như ngày nào cũng bắt mẫu thân hầu hạ.

Một tháng trước, trước khi về đất phong, hắn đến tiểu viện, muốn mẫu thân bỏ lại tất cả và đi theo hắn.

Ngày hôm đó, ta trốn ở góc phòng ăn kẹo bánh, Phí Kính đứng dưới hiên nói với mẫu thân: “Bản vương có thể để nàng làm thị nữ thân cận, bảo đảm cả đời nàng bình an vô sự.”

Mẫu thân ngồi trước cửa sổ chải tóc, bà đáp: “Thiếp thà làm kỹ nữ, không làm nô tỳ. Đa tạ tiểu vương gia đã có lòng.”

Phí Kính là người không bao giờ chấp nhận sự phản kháng, ngay cả thành chủ cũng phải cung kính đón tiếp hắn, nếu không, đám cận vệ giáp sắt của hắn sẽ giết người.

Nhưng hôm đó, hắn không hề nổi giận với mẫu thân, chỉ lặng lẽ nhìn bà.

Gió thổi qua những cánh hoa hợp hoan cuối cùng trong sân, hắn đứng trong gió hỏi: “Nàng vẫn không thể quên hắn sao?”

Mẫu thân, đôi mắt tràn đầy tình cảm: “Người thiếp không thể quên còn rất nhiều, không biết tiểu vương gia đang nói đến ai?”

Phí Kính không trả lời.

Khi gió ngừng thổi, hắn cũng biến mất.

Hôm đó, mẫu thân ngồi trước cửa sổ rất lâu, lâu đến mức chân ta tê cứng và ngã lăn ra ngoài.

Mẫu thân không nhịn được cười, lau đi vụn bánh kẹo trên miệng ta, cười nói: “Thật là một con mèo tham ăn.”

Ta giả vờ như một chú mèo nhõng nhẽo trong lòng mẫu thân, và bà mỉm cười.

Sau đó, ta ngủ thiếp đi trong vòng tay bà.

Mẫu thân nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, ta nghe bà thì thầm: A Đề của ta, mong con lớn lên bình an.”

5

Mẫu thân hỏi phụ thân: “Tướng quân muốn thiếp lừa tiểu vương gia Phí đến Gia Lam Độ, sau đó phục kích hắn tại đó phải không?”

Phụ thân không phủ nhận: “Phải.”

Mẫu thân cười nói: “Tướng quân tìm nhầm người rồi, thiếp không có bản lĩnh đó.”

Phụ thân liền bóp chặt cằm mẫu thân: “Theo ta biết, hắn đã động lòng với nàng.”

“Chỉ cần nàng viết thư, hắn chắc chắn sẽ đến.”

“Nếu nàng làm theo lời ta, sau này ta sẽ tha cho phụ mẫu của nàng, để họ có thể hưởng tuổi già yên bình.”

Mẫu thân bị ép phải ngẩng đầu lên, ánh mắt của bà lướt qua gương mặt của phụ thân, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.

Rồi Phụ thân lại cười.

Bà vốn không phải là người hay cười.

Nhưng hôm nay, bà lại cười mãi trước mặt phụ thân.

Phụ thân đưa tay ôm lấy cổ phụ thân: “Chỉ cần tướng quân và thiếp lại làm phu thê thêm một đêm, thiếp sẽ viết bức thư đó.”

Phụ thân cảnh giác nhìn bà: “Đừng hòng giở trò gì.”

Mẫu thân dịu dàng, như một đóa hoa mong manh: “Thiếp chỉ là một nữ nhân yếu đuối, sao có thể giở trò gì? Chẳng qua thiếp quá nhớ tướng quân thôi.”

“Bốn năm làm thê tử của tướng quân là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời thiếp.”

“Sau đêm nay, thiếp sẽ viết bức thư đó, rồi sẽ uống viên thuốc kia. Khi ấy, thiếp sẽ chết mà không hối tiếc.”

Ta cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đây không phải mẫu thân của ta.

Mẫu thân của ta hận phụ thân.

Dù bà chưa từng nhắc đến phụ thân trước mặt ta, nhưng ta biết rõ điều đó.

Phụ thân hỏi lại: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Mẫu thân lập tức thu lại nụ cười: “Vậy thiếp cũng không thể thỏa mãn mong muốn của tướng quân được.”

Phụ thân cười lạnh, rồi đồng ý.

Khi phụ thân đi tắm, mẫu thân bắt đầu trang điểm lại.

Phụ thân tô một lớp son đỏ tươi lên môi.

Dưới sắc đỏ rực rỡ đó, khuôn mặt bà vẫn không có chút biểu cảm, chẳng vui cũng chẳng buồn.

Sau đó, bà mở một bình sứ, đổ tất cả những viên thuốc bên trong ra và nuốt vào.

Ta ngửi thấy trong phòng có một mùi hương ngọt ngào lan tỏa, khiến tim ta đập nhanh hơn.

Đường tỷ lập tức bịt mũi ta lại, kéo ta trở về đại sảnh.

Trong sảnh, các thẩm vẫn đang hát múa, các thúc phụ bắt đầu uống rượu.

Mùi than, mùi son phấn và mùi rượu như một tấm chăn nặng nề đè lên ta.

Cảm thấy khó chịu trong lòng, ta bước ra ngoài để hít thở không khí.

Mười mấy người lính mặc giáp đen đứng trong sân, không một con ruồi nào có thể bay ra ngoài.

Nghe nói sau khi tổ phụ chạy đến Bắc Địa, ông đã kết đồng minh với người ở đó và tự lập làm hoàng đế.

Người Bắc Địa thân hình to lớn, khỏe mạnh, đi theo tổ phụ từ Bắc vào Nam, nơi nào họ đi qua, nơi đó đầy xác chết và máu chảy thành sông.

Những người lính giáp đen này khiến ta có chút sợ hãi, ta nhanh chóng trở lại đại sảnh.

Tổ mẫu lúc này nói rằng bà ấy mệt rồi, muốn về phòng nghỉ.

Bà ấy gọi ta và đường tỷ vào phòng bà, dặn chúng ta tối nay ngủ cùng bà.

Ta mệt đến mức không mở nổi mắt.

Mơ màng, ta nghe thấy đường tỷ kể hết những gì vừa thấy giữa phụ thân và mẫu thân.

Tổ mẫu đáp: “Nó có thể làm nên đại sự hơn cả các huynh đệ của nó, nhưng cũng nguy hiểm hơn họ rất nhiều. Chúng ta phải cẩn thận.”

Ta muốn hỏi họ đang nói gì, nhưng quá mệt mỏi nên cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

6

Khi ta tỉnh dậy, trời vẫn còn lờ mờ sáng, đường tỷ và tổ mẫu đều không có trong phòng.

Ta dụi mắt và đi tìm mẫu thân, khi đi ngang qua tiền sảnh, thấy các thúc phụ đang gục đầu ngủ trên bàn, các thẩm cũng đều đang say giấc.

Khi vòng qua chỗ đại thúc phụ, ông bỗng mở mắt ra, nhìn ta như mèo rình chuột.

Ta cứ tưởng họ đã ngủ say, không ngờ họ lại cảnh giác đến vậy.

Chả trách tối qua tổ mẫu dặn các thẩm phải cẩn trọng, không được hành động khinh suất.

Ta vội vàng bước nhanh ra sân, thấy phụ thân đang luyện kiếm trong tuyết.

Thân trên trần trụi của ông đầy những vết sẹo mới cũ chồng chéo, đó là dấu vết của chiến trường.

Ta không khỏi dừng bước, ông cũng dừng kiếm.

Chúng ta đối mặt nhau giữa tuyết trắng.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn rõ ông đến vậy kể từ khi ta lớn lên.

Ông rất trẻ, và cũng rất đẹp, chẳng kém gì Phí Kính.

Nhưng ông khiến ta sợ hãi hơn nhiều so với Phí Kính.

Ông tiến lại gần ta, khiến ta sợ hãi bỏ chạy, chạy thẳng vào phòng mẫu thân.

Phòng rất lộn xộn, hương thơm khiến tim ta đập nhanh tối qua vẫn còn phảng phất.

Mẫu thân nằm co quắp trên giường, vẫn đang say ngủ.

Ta nhẹ nhàng trèo lên giường, thấy son đỏ tươi trên môi bà đã phai đi, môi cũng bị nứt.

Mẫu thân cau mày, khóe mắt còn đọng nước mắt, như thể đang gặp ác mộng.

Ta vội lay bà dậy.

Bà mơ màng nhìn ta, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo: “Nam nhân đó đâu?”

Ta nghĩ bà đang nói về phụ thân: “Ông ấy đang luyện kiếm ngoài sân.”

Mẫu thân thì thầm: “Ông ta vẫn còn có thể luyện kiếm sao?”

Nói xong, bà liền ho, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt.

Lúc này, phụ thân bước vào.

Mẫu thân bảo ta ra ngoài, nhưng phụ thân lại bảo ta ở lại.

Ông giục mẫu thân viết thư.

Mẫu thân buộc lại mái tóc rối, rồi bước đến bàn viết, làm theo yêu cầu của phụ thân.

Viết xong, phụ thân kiểm tra kỹ lưỡng, rồi dùng thanh kiếm dài cắt một lọn tóc của mẫu thân bỏ vào thư.

Mẫu thân lại cười.

Phụ thân hỏi bà cười gì.

Mẫu thân đáp: “Kết tóc làm phu thêm, ân ái không nghi ngờ. Tướng quân lại cắt tóc ta để gửi cho kẻ khác.”

Phụ thân nhìn bà: “Ngươi và ta đã không còn là phu thêm nữa.

“Nếu khi ấy ngươi tự sát trước quân phản loạn, khi ta chiếm được thiên hạ này, chắc chắn sẽ truy phong ngươi làm đệ nhất phu nhân, suốt đời không lập thê khác. Sau khi chết sẽ chôn cùng một huyệt, kiếp sau lại làm phu thê.

“Nhưng ngươi lại chọn làm kỹ nữ.

“Chính ngươi đã cắt đứt duyên phận giữa chúng ta.”

Ta muốn nói, ta thường nhớ bốn tỷ muội đã chết, nhưng dù có nhớ đến đâu, ta cũng không thể gặp lại họ.

Người đã chết, người sống dù làm gì đi nữa, cũng vô ích.

Còn chưa kịp nói, phụ thân đã cầm thư rời đi.

Mẫu thân vẫn đang cười.

Dù cười, trong mắt lại rơi lệ.

Tổ mẫu bước vào, giúp mẫu thân lau đi nước mắt: “Ta đã nấu món cháo hạt dẻ mà con thích nhất, ra ăn đi.”

Mẫu thân gật đầu: “Đợi con rửa mặt rồi sẽ ra.”