Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU KHI CHIẾM ĐƯỢC NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TA NHÌN ĐƯỢC KẾT CỤC CỦA MÌNH Chương 3 SAU KHI CHIẾM ĐƯỢC NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TA NHÌN ĐƯỢC KẾT CỤC CỦA MÌNH

Chương 3 SAU KHI CHIẾM ĐƯỢC NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TA NHÌN ĐƯỢC KẾT CỤC CỦA MÌNH

10:01 sáng – 06/12/2024

Nói xong, người tiếp tục uống rượu, thần sắc cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

Giọng phụ thân không nhỏ, những người ngồi gần, nếu để ý, hẳn đã nghe được.

Ta vô thức liếc nhìn về phía Lục Úc đang ngồi đối diện.

Chàng thoải mái dựa vào lưng ghế, khi nhận ra ánh mắt ta, chàng liền quay đầu lại đối diện với ta.

Khi ánh mắt ta chạm vào ánh nhìn như vực sâu của chàng, đôi đồng tử chàng khẽ nheo lại, vẻ mặt khó lường, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

Nụ cười ấy, giống hệt dáng vẻ trong giấc mơ khi chàng ra lệnh chém ta thành tám mảnh để nuôi chó, tàn nhẫn và lạnh lùng.

Trái tim ta bất giác đập loạn, vội vàng giả bộ thản nhiên, dời mắt đi chỗ khác.

Ta không biết chàng có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ta và phụ thân hay không. Nếu có nghe được thì tốt, chàng cũng sẽ hiểu rằng từ nay ta sẽ không còn dây dưa với chàng nữa.

Ta lặng lẽ uống một chén rượu. Nhưng khuôn mặt anh tuấn của Lục Úc cứ lởn vởn trong tâm trí ta, không cách nào xua đi được.

Ký ức mơ hồ về buổi chiều ta trúng độc, cùng chàng quấn quýt trong căn phòng cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Thân hình rắn rỏi của Lục Úc, một vị văn thần nhưng lại sở hữu tám múi cơ bụng rõ nét, sức lực dồi dào không thể xem thường.

Ta chợt nhớ đến lần trước, khi ta theo đuổi chàng, bị chàng cự tuyệt thẳng thừng, ta tức đến mức khóc cả đêm, suýt chút nữa ngất đi.

Quả nhiên, người đàn ông này, bất kể lúc nào, đều khiến ta mệt mỏi đến mức sống dở chết dở.

A Kỳ, mau đến đây ngồi bên bổn cung!

Sở Nguyệt vẫy tay, ra hiệu ta đến ngồi cạnh nàng.

Hoàng thượng không có mặt, ta cũng có thể thoải mái hơn một chút.

Ngồi xuống bên cạnh Sở Nguyệt, nàng nắm chặt tay ta, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo:

 “A Kỳ, vừa rồi bổn cung nhận được một món quà mừng khá kỳ lạ, để muội xem thử.”

Nói xong, nàng kéo tay ta, dẫn đến gian phòng phía sau yến tiệc.

Nơi đây chỉ có hai chúng ta. Sở Nguyệt đột nhiên thu lại nụ cười, bất ngờ ôm lấy ta, giọng run rẩy: 

“A Kỳ, ta suýt chút nữa hại chết muội rồi.”

Ta sững sờ, nhanh chóng hiểu ra nàng đang nói về chuyện gì.

Vỗ nhẹ lên lưng nàng, ta dịu dàng an ủi: 

“Không sao đâu, dù sao tỷ cũng không biết rượu có vấn đề, muội không trách tỷ.”

Sở Nguyệt nắm chặt tay ta, trên gương mặt xinh đẹp rơi xuống một giọt lệ. Ánh mắt nàng tràn đầy hối hận và sợ hãi: 

“A Kỳ, ta sẽ lập tức xin Hoàng thượng ban hôn sự cho muội và Nhiếp chính vương! Tối nay về ta sẽ thưa với Hoàng thượng. Ta không thể để muội không rõ ràng mà chịu thiệt thòi như vậy được…”

Ta vội vàng đưa tay che miệng Sở Nguyệt, ra hiệu nàng im lặng, rồi khẽ lắc đầu nói:

 “Không cần đâu, nương nương. Nhiếp chính vương không để tâm đến thần nữ, cũng không cần vì thần nữ mà ban hôn sự. Hôm nay ngài chịu cứu thần nữ, thần nữ đã vô cùng cảm kích, nào dám mơ tưởng vị trí vương phi.”

Sở Nguyệt còn định nói thêm gì đó, nhưng ta đã nhẹ nhàng ngắt lời.

Ta cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt đầy nghiêm túc: 

Ĺ”Nương nương, nếu thật lòng muốn tốt cho thần nữ, xin đừng nhắc đến chuyện tứ hôn nữa. Nếu nương nương thấy áy náy, hãy ban cho thần nữ ít vàng bạc trang sức là được.”

Đôi môi Sở Nguyệt run rẩy, hồi lâu vẫn không nói gì.

Ta biết nàng đang nghĩ gì. Nàng lo lắng vì thân thể của ta đã thuộc về Lục Úc, vậy hôn sự sau này sẽ phải làm sao.

Nhưng chung quy lại, là ta đã ép buộc Lục Úc. Nghiệp do ta gây ra, ta phải tự mình gánh chịu.

Ta không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Sở Nguyệt, sau đó cùng nàng trở về yến tiệc.

8.

Ta tưởng rằng mọi chuyện như vậy là kết thúc rồi.

Sứ thần đã giở trò hạ độc trong rượu, giờ có lẽ đã bị hoàng thượng sai người giam vào thiên lao, nghiêm hình thẩm vấn.

Hôm nay là ngày thứ hai của yến tiệc, vì vậy tối nay ta vẫn phải ngủ lại trong cung.

Rời khỏi yến tiệc, ta cầm một chiếc đèn lồng cung đình, lang thang vô định khắp nơi trong cung. 

Không biết đã đi bao lâu, cho đến khi quanh mình chẳng còn thấy bóng dáng ai, ta mới giật mình nhận ra mình có lẽ đã đi lạc.

“Vân Nhi…”

Ta định gọi Vân Nhi đi tìm người dẫn đường thì một bóng hình cao lớn từ phía sau bao phủ ta trong bóng tối.

Ta hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy Lục Úc đứng ngay sau lưng. Khuôn mặt anh tuấn của chàng ẩn một nửa trong bóng tối, trông càng thêm khó đoán.

Ta ngẩn người, lùi lại một bước, cúi đầu cung kính hành lễ: 

“Thần nữ tham kiến Nhiếp chính vương.”

Trước đây mỗi khi gặp chàng, ta đều lao tới như con thiêu thân. Giờ đây, khi đã ngộ ra, ta mới nhận ra bản thân trước kia ngu muội đến mức nào.

“Thân thể còn đau không?”

Giọng chàng nhẹ như gió thoảng, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm vẫn không rời ta.

Ta ngẩn người:

 “A?”

Câu hỏi này là sao? Có phải điều ta đang nghĩ không?

“Ban ngày trong phòng, nàng từng bấu lấy lưng ta, nói là rất đau.”

Biểu cảm của Lục Úc thản nhiên như đang nói chuyện thời tiết.

Ký ức về những chuyện đã xảy ra tràn về, mặt ta lập tức đỏ bừng. Ta cúi đầu, xấu hổ cắn chặt môi dưới: 

“Vương gia đang nói gì, thần nữ không hiểu. Trời đã khuya, thần nữ xin phép trở về nghỉ ngơi, vương gia cũng nên sớm nghỉ ngơi.”

Ta xoay người định rời đi nhưng Lục Úc bất ngờ nắm lấy tay ta, kéo ta lại.

Ta hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của chàng.

“Nhiễm tiểu thư, ta quên chưa nói. Loại thuốc trong rượu, hiệu lực sẽ kéo dài bảy ngày.”

???

Ta há hốc miệng:

 “A? Bảy ngày gì cơ?”

“Ngày mai, ngày kia… mỗi ngày vào giờ Mùi, hiệu lực thuốc sẽ tái phát.”

Chàng khẽ cúi đầu, giọng nói bình thản như đang kể về một việc hết sức đơn giản.

Nhưng đối với ta, tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Ta liên tục lùi lại, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Không thể nào, không thể nào!

Kẻ đứng sau chuyện này sao lại ác độc đến vậy, dám hạ loại thuốc tàn nhẫn như thế, chẳng khác nào muốn lấy mạng ta!

Trong đầu ta chợt hiện lên hàng loạt khuôn mặt: Vệ sĩ Tiểu Lý trong sân của ta, Tiểu Lưu trong viện của phụ thân, hay là Tiểu Vương trong nhà…

Hoặc ta nên đến quán tiểu quan để giải quyết?

Ta thầm trách bản thân khi ấy đã uống quá nhiều, nếu uống ít hơn, có lẽ hiệu lực thuốc sẽ nhẹ đi phần nào. 

Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, ta đành phải tìm cách chọn người giúp ta giải độc thôi…

Có lẽ Sở Nguyệt đã biết tình cảnh của ta, nàng có thể đã sắp xếp người giúp rồi.

Khi đầu óc ta còn đang hỗn loạn, Lục Úc lại mở miệng: 

“Vậy nên, Nhiễm tiểu thư, ngày mai vào giờ Mùi, ta sẽ đợi nàng ở gian phòng hôm nay.”

???

Lời nói của Lục Úc khiến ta thực sự sững sờ. Ý chàng là, ngày mai chàng vẫn sẽ giúp ta giải độc sao?

Phải biết rằng, đêm mai, khi yến tiệc gần tàn, nhân duyên định mệnh của chàng, Vân Uyển Ly, sẽ xuất hiện. Chàng e rằng sẽ căm hận ta đến chết vì đã quấy rầy chàng vào buổi chiều nay.

Không thể, tuyệt đối không thể tìm Lục Úc để giải độc!

Nghĩ đến đây, ta lập tức từ chối không chút do dự:

 “Thần nữ không dám phiền đến vương gia, để thần nữ tìm người khác là được.”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Úc khẽ nheo lại, trong đôi đồng tử đen thẳm thoáng hiện lên một tia giận dữ: 

“Nhiễm Kỳ, nàng vừa nói gì?”

“Thần nữ nói, không dám làm phiền vương gia, thần nữ có thể tìm người kh… Ưm…”

Lục Úc vốn luôn giữ vẻ điềm tĩnh, nay như biến thành một người hoàn toàn khác. 

Chàng đột ngột ôm lấy eo ta, ép ta vào tường rồi cúi xuống, không chút do dự mà hôn lên môi ta.

Nụ hôn này chẳng hề mang theo sự lãnh đạm thường ngày của chàng mà ẩn chứa sự chiếm đoạt và trừng phạt, như muốn cắn nuốt ta hoàn toàn.

Hôm nay, Lục Úc thật sự phát điên rồi.

Buổi chiều, chàng không chỉ chủ động giúp ta giải độc mà còn tự nguyện nói sẽ tiếp tục giúp vào ngày mai. Giờ bị ta từ chối, chàng lại giận dữ đến mức này…

Nếu là trước kia, chắc ta đã mừng rỡ đến phát cuồng. Nhưng hiện tại, ngoài sợ hãi và hoảng loạn, ta chẳng cảm nhận được gì khác.

Ta dùng sức đẩy mạnh Lục Úc ra, nhưng lại nhìn thấy trong mắt chàng ánh lên tia chiếm hữu chưa tan.

Ánh mắt này, quen thuộc đến mức đáng sợ, rất giống dáng vẻ của chàng trong giấc mơ, khi đối diện với Vân Uyển Ly.

Ta không muốn dây dưa thêm với Lục Úc, lập tức quay người bỏ đi.

Chàng quả là một người kỳ quặc, tính tình thất thường.

Trước đây khi ta đuổi theo chàng, chàng luôn hờ hững, chẳng để tâm. Giờ ta quyết định buông tay, chàng lại đột nhiên chủ động tiếp cận.

Hừ, đàn ông đều như vậy, thứ không có được mới là thứ tốt nhất.