9.
Đêm đó, ta ngủ không yên giấc.
Bởi vì ta lại mơ thấy Lục Úc.
Chàng ngồi trên vị trí chính, khoác chiếc áo choàng đen huyền, tay cầm chén rượu, sắc mặt bình thản nhưng uy nghi bức người.
Còn ta mặc trên người bộ váy đỏ, trên tay chân buộc chuông vàng, không ngừng xoay mình múa trong đại sảnh.
Tiếng chuông vàng leng keng vang vọng, Lục Úc uống cạn chén rượu trong tay, ánh mắt vẫn dõi theo ta không rời.
Không biết múa bao lâu, ta dừng lại, chỉ nghe thấy giọng chàng khàn khàn gọi:
“Lại đây.”
Đôi chân ta như không thể khống chế, bước từng bước về phía chàng.
Lục Úc đặt chén rượu xuống, bế ta lên đặt lên đùi mình, nhẹ giọng thì thầm bên tai:
“Tại sao hôm nay nàng lại mặc như thế này?”
Ngón tay chàng nghịch những chiếc chuông vàng buộc trên người ta, khẽ lay động tạo nên những âm thanh leng keng.
Một lát sau, Lục Úc nói:
“Uyển Ly, nàng thật đẹp.”
Ta kinh hãi, đột ngột đẩy chàng ra.
Chàng gọi không phải tên ta, mà là Vân Uyển Ly!
Người thích múa cũng không phải là ta, mà là người chàng thật lòng yêu thương – Vân Uyển Ly!
Ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lau đi mồ hôi trên trán, nhìn ra ngoài thì thấy trời đã sáng rõ. Ta chống tay ngồi dậy, cảm thấy thân thể vẫn còn chút đau nhức.
Không còn tâm trí nào để ngủ tiếp, ta liền đứng dậy, chỉnh trang y phục, rồi quyết định đến chỗ Sở Nguyệt hỏi xem chuyện giải độc hôm nay phải làm sao.
10.
“Cái gì? A Kỳ, muội vừa nói gì?”
Gương mặt Sở Nguyệt đầy vẻ không tin:
“Muội bảo bổn cung tìm người giúp muội giải độc?”
Ta ngượng ngùng nhếch môi, có chút không tự nhiên.
Nhưng không giải độc, ta sẽ chết. Trước mạng sống, mọi thứ khác đều trở nên không đáng kể.
“Vâng, nương nương, dù sao cũng phải giải độc, nên thần nữ hy vọng người được chọn trông… không quá khó nhìn.”
Sở Nguyệt cắn môi, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần:
“Vậy nên, sáng sớm nay muội đến tìm bổn cung, chỉ để nhờ chuyện này?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Rượu bị hạ dược vốn dĩ là chuẩn bị cho Sở Nguyệt, nhưng nàng lại đưa cho ta. Ta trúng độc, vậy nàng đương nhiên phải tìm người giúp ta giải độc.
“Muội… hôm nay không để Nhiếp chính vương giải độc cho nữa à?”
Nghe nhắc đến Lục Úc, trái tim ta khẽ thắt lại. Nhớ đến hành vi kỳ lạ của chàng đêm qua, ta lập tức lắc đầu.
Lục Úc là người tính tình khó lường, ai biết được chiều nay chàng giúp ta giải độc, đến tối khi gặp gỡ nhân duyên định mệnh của mình, liệu chàng có căm hận ta đến cực độ hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cẩn thận dặn dò Sở Nguyệt:
“Nương nương, nhất định phải tìm một người thân thể cường tráng, dung mạo không quá tệ. Tuyệt đối không được là loại người xấu xí.”
Ta và Sở Nguyệt là bạn khuê phòng đã hơn mười năm, tình cảm sâu nặng. Chỉ dựa vào mối giao tình này, nàng chắc chắn sẽ không từ chối ta, đúng không?
Ánh mắt Sở Nguyệt phức tạp nhìn ta hồi lâu, cuối cùng gật đầu:
“Được.”
Nàng đã gật đầu, vậy hẳn là mọi chuyện đã xong xuôi. Đợi đến khi giải xong độc, ta sẽ thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với phụ thân, xin phép rời khỏi kinh thành một thời gian.
Phụ thân phần lớn sẽ không phản đối, thậm chí còn tạm thời ngừng ý định tìm hôn sự cho ta.
11.
Cả buổi sáng trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Lục Úc ngồi ở vị trí của mình, dù có người đến trò chuyện hay mời rượu, chàng vẫn giữ thái độ thản nhiên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra hôm qua.
Khi gần đến giờ Mùi, ta chủ động xin phép hoàng thượng và Sở Nguyệt để trở về nghỉ ngơi. Hoàng thượng biết rõ tình trạng của ta liền vui vẻ đồng ý.
Ánh mắt ta hỏi ý Sở Nguyệt, nàng đáp lại bằng một cái nháy mắt đầy ẩn ý, khiến lòng ta nhẹ nhõm hẳn.
Trở về tẩm điện, ta đóng chặt cửa, chờ đợi dược lực phát tác.
Một khắc, hai khắc…
Cảm giác nóng bức quen thuộc ập đến, ta biết thứ độc đáng chết kia lại phát tác.
Ngồi trên trường kỷ, ta không ngừng nghĩ tại sao người mà Sở Nguyệt phái đến vẫn chưa xuất hiện.
Không biết đã bao lâu, ý thức ta dần trở nên mơ hồ thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng thở dốc của một nam nhân lạ mặt và âm thanh nặng nề như vật gì đó ngã xuống đất.
“Xử lý đi.”
“Tuân lệnh.”
Ta giật mình, ý thức tỉnh táo hơn đôi chút.
Vừa rồi, đó là giọng của Lục Úc?
Chàng đã đánh ngất người mà Sở Nguyệt phái đến để giúp ta giải độc? Sau đó đưa hắn trở lại chỗ Sở Nguyệt sao?
Ta phát điên, da đầu tê dại, từng tế bào trong cơ thể như đang gào thét chửi rủa Lục Úc.
Lục Úc đúng là điên rồi! Chàng đưa người đến giải độc cho ta đi mất, giờ ta phải làm sao đây!
Cửa “két” một tiếng mở ra, khuôn mặt quen thuộc không chút dao động của Lục Úc hiện ra.
Chàng đóng cửa lại, bước đến gần, nâng cằm ta lên bằng ngón tay, buộc ta ngẩng đầu nhìn mình. Đôi môi mỏng khẽ mở:
“Đáng thương thật.”
Không cần chàng nói, ta cũng biết bản thân lúc này chắc chắn rất thảm hại.
“Lục Úc…”
Vừa cất lời, ta cũng bị giọng nói của chính mình dọa sợ.
Giọng ta lúc này… giống như một tiểu cô nương làm nũng, nghe thật yếu ớt, đáng thương.
“Ừm, ta đã sai người đưa kẻ mà hoàng hậu phái đến trở về rồi.”
Giọng chàng nhàn nhạt, bình thản đến cực điểm, như thể vừa làm một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Ta chỉ muốn bật dậy đấm chàng một trận, nhưng thân thể mềm nhũn như nước, chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành trừng mắt nhìn chàng đầy căm phẫn.
Từ góc nhìn của Lục Úc, thiếu nữ trước mặt tóc tai rối loạn, đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt ánh lên những giọt lệ trong suốt. Đôi môi mềm mại bị nàng cắn chặt, đỏ thắm đầy mê hoặc.
Trông thật đáng thương.
Lục Úc bật cười.
Lục Úc mỉm cười, đôi mắt đen thẳm như đá hắc diệu ngời lên ánh nhìn đầy ác ý, nhẹ nhàng nói:
“Nhiễm tiểu thư, hiện tại ngoài ta ra, không ai có thể giúp nàng giải độc.”
Ta hiếm khi thấy Lục Úc cười, nhưng ta có thể nhận ra, nụ cười trên khuôn mặt chàng chứa đầy sự chế nhạo.
Ánh mắt chàng không rời ta, giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên, chậm rãi và đầy tính trêu chọc:
“Nhiễm tiểu thư, nếu nàng khó chịu, hãy cầu xin ta đi.”
Ta nghiến răng, hận không thể giáng cho chàng một bạt tai.
Nhưng ta vẫn biết phân biệt lợi và hại. Nếu không giải độc, ta chắc chắn sẽ mất mạng.
Ta nhắm chặt mắt, như chấp nhận số phận, ngả người vào lòng Lục Úc, cắn răng nói:
“Cầu xin ngài, vương gia, cứu ta.”
“Ừm, nói lại lần nữa.”
Nắm tay ta siết chặt, giọng nói run rẩy:
“Nhiếp chính vương, ta cầu xin ngài!”
“Được, nếu Nhiễm tiểu thư đã nói vậy, ta đành mạo phạm.”
Căn phòng lập tức trở nên mờ mịt, đầy ám muội.
12.
Khi ta tỉnh dậy thì trời đã tối.
Nếu không lầm, đêm nay, Vân Uyển Ly sẽ xuất hiện. Khi đó, Lục Úc sẽ nhất kiến chung tình với nàng, và có lẽ sẽ căm hận ta đến tột độ vì từng có quan hệ thân mật với chàng.
Với tâm trạng phức tạp, ta mặc lại y phục, bước chân nặng nề trở lại yến tiệc.
Phụ thân nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ:
“Sao dạo này con cứ ngủ trưa đều đặn thế nhỉ? Trước đây đâu có thói quen ấy?”
Ta cầm chén nước, cố gắng che giấu sự xấu hổ, khẽ nói:
“Có lẽ con chưa quen ở trong cung, hai ngày nay cứ thấy buồn ngủ.”
Phụ thân tin lời ta, gật đầu không hỏi thêm.
Ta thở phào, lặng lẽ ngồi xuống vị trí của mình, ăn một ít điểm tâm.
“Nhiễm tiểu thư.”
Một giọng nói như tử thần vang lên bên tai. Ta run rẩy, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lục Úc.
Thấy vẻ mặt ta như gặp quỷ, chàng không hề tức giận, chỉ khẽ mỉm cười:
“Chiều nay tình cờ gặp Nhiễm tiểu thư ở ngự hoa viên, thấy thân thể nàng dường như không khỏe. Giờ đã khá hơn chưa?”
Ánh mắt phụ thân ta lại rơi trên người ta, mang theo sự nghi hoặc.
Ta cảm thấy như bị bắt quả tang, cố che giấu sự lúng túng, khẽ ho một tiếng, tránh ánh mắt của phụ thân:
“Không sao, chỉ là có chút đau bụng thôi.”
Lục Úc gật đầu:
“Nếu là đau bụng, có lẽ do nàng ăn quá nhiều? Chẳng phải Nhiễm tiểu thư đã ăn đến vài chén bánh sữa sao?”
Ánh mắt chàng rơi trên bàn, nơi có một chén bánh sữa như thạch.
Ta chợt cảm thấy lời chàng có ẩn ý, nhưng không tìm được bằng chứng. Hơn nữa, với người như chàng, chắc sẽ không nói đùa kỳ lạ như vậy.
“Có lẽ vậy, chắc do ta ăn quá nhiều.”
Ta qua loa đáp lời, nhưng nụ cười trên môi chàng lại càng sâu hơn.
Ta không hiểu nổi chàng đang cười điều gì.
13.
“A Kỳ, phụ thân không nhìn lầm chứ? Nhiếp chính vương lại chủ động nói chuyện với con?”
Sắc mặt phụ thân phức tạp:
“Không phải con nói đã không còn thích Nhiếp chính vương nữa sao?”
“Thật sự không thích nữa. Chàng tìm con nói chuyện chắc chỉ là phép lịch sự bề ngoài thôi.”
Ta khuyên phụ thân đừng suy nghĩ nhiều, nhưng càng nói, ta càng cảm thấy chột dạ.
Khi yến tiệc gần tàn, các vũ nữ trong đại sảnh bỗng được thay bằng một nhóm khác.
Một nhóm vũ nữ đeo mặt nạ bước ra, dẫn đầu là một thiếu nữ xinh đẹp không che mặt.
Thiếu nữ thân hình uyển chuyển, điệu múa thanh thoát, vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ ánh mắt trong điện.
Tim ta chợt trùng xuống, đoán ngay nàng chính là Vân Uyển Ly.
Quả nhiên, giống như trong giấc mơ, khi Vân Uyển Ly xuất hiện, phần lớn các nam nhân trong điện đều bị nàng mê hoặc.
Ta vô thức nhìn sang Lục Úc, chỉ thấy chàng uống cạn chén rượu, tay còn lại đang mân mê một… chiếc hoa tai nhỏ!?
Cứu mạng a, đó là đôi hoa tai của ta!
Hóa ra đôi hoa tai mà ta mất sau cái đêm “cưỡng ép” Lục Úc lại đang nằm trong tay chàng.
Chàng thậm chí dám lấy nó ra chơi giữa đại điện, trước mặt bao nhiêu người, kể cả phụ thân ta!
Ta tức giận trừng mắt nhìn chàng.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, nụ cười trên môi Lục Úc càng sâu thêm. Chàng thản nhiên giơ đôi hoa tai lên, như đang khoe khoang chiến lợi phẩm.
Ta vừa tức vừa xấu hổ thì nghe phụ thân hỏi bên cạnh:
“A Kỳ, lại đang nhìn Nhiếp chính vương sao?”
Sắc mặt ta cứng đờ, vội vàng quay đầu trả lời:
“Không đâu, con đang nhìn nữ vũ công xinh đẹp kia.”
Khóe mắt ta lén liếc nhìn Lục Úc. Chẳng biết từ lúc nào, chàng đã cất đôi hoa tai đi, nhấc chén rượu lên rót đầy.
Dù hành động lấy hoa tai ra dọa ta của chàng thật đáng ghét, nhưng chàng dường như chưa từng liếc mắt nhìn Vân Uyển Ly một lần…
Ta đột nhiên cảm thấy lòng mình phức tạp vô cùng.