Khi điệu múa Bôn Nguyệt kết thúc, hoàng thượng vô cùng hài lòng, liên tục vỗ tay:
“Tốt, múa rất tốt, đặc biệt là người dẫn đầu. Ngươi tên là gì?”
Thiếu nữ dẫn đầu quỳ xuống, kính cẩn đáp:
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần nữ là con gái của Hàn Lâm viện biên tu, tên Vân Uyển Ly. Người dẫn đầu vốn định lại bị trật chân, thần nữ lo lắng nên mới mạo muội thay thế. Kính mong hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng thượng suy nghĩ một lát:
“Hàn Lâm viện biên tu… chức quan quá nhỏ, trẫm nhất thời không nhớ ra được.”
Ngài khoát tay:
“Thôi đi. Dù ngươi giả danh thay thế dẫn đầu, nhưng vì ngươi đã chủ động nhận lỗi, trẫm sẽ không truy cứu. Hãy lui xuống đi.”
“Đa tạ hoàng thượng!”
Dù suýt bị trách phạt, nhưng việc xuất hiện trước mặt các quý tộc kinh thành cũng đủ giúp nàng gây ấn tượng.
Rất nhanh sau đó, một công tử nhà quan tứ phẩm đỏ mặt bước lên:
“Hoàng thượng, thần cả gan xin bệ hạ cho phép. Thần vừa thấy Vân Uyển Ly tiểu thư liền động lòng, muốn hỏi ý nàng liệu có nguyện ý kết duyên cùng thần?”
Công tử ấy cúi đầu, bối rối gãi đầu.
Tim ta lập tức thót lên tận cổ.
Cô gái mà Lục Úc yêu sắp bị người khác giành mất. Chàng sẽ nổi giận ngay tại đây chứ?
Ta liếc nhìn Lục Úc, lại bắt gặp ánh mắt của chàng như đã đoán trước.
Chàng chậm rãi rút đôi hoa tai từ túi ra, giơ lên như để cho ta thấy rõ.
Giống như chuyện Vân Uyển Ly bị người khác bày tỏ chẳng liên quan gì đến chàng.
“Chuyện này… vẫn cần ý kiến của phụ thân ta mới được.”
Ở thời đại này, một tiểu thư con quan thất phẩm có thể gả cho công tử nhà quan tứ phẩm đã là trèo cao. Cha của Vân Uyển Ly không có lý do để từ chối.
Hoàng thượng nghe vậy, biết rằng chuyện này tám phần đã thành, liền cười lớn:
“Tốt, tốt, để trẫm sai người hỏi ý Hàn Lâm viện biên tu. Nếu ông ấy đồng ý, trẫm sẽ ban hôn sự cho hai người.”
Ta sững sờ.
Lục Úc không lo lắng gì sao? Thê tử tương lai của chàng sắp thuộc về người khác, chàng thật sự không hề bận tâm ư?
Ta chăm chú quan sát Lục Úc, hy vọng tìm thấy chút bất mãn hay không cam lòng trên gương mặt chàng. Nhưng đáng tiếc, chàng chẳng lộ chút cảm xúc nào.
Tâm trạng ta lúc này thật khó tả, vừa thất vọng lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm, như một mớ cảm xúc hỗn độn.
Đột nhiên, Lục Úc đứng dậy, chắp tay hướng về phía hoàng thượng, dõng dạc nói :
“Hoàng thượng, thần cả gan xin bệ hạ ban hôn cho thần và Nhiễm tiểu thư.”
???
Nhiễm tiểu thư?
Ngoài ta ra, trong điện này còn Nhiễm tiểu thư nào nữa sao?
Ta hoảng hốt, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Sở Nguyệt, hy vọng nàng hiểu ý ta.
Nhưng thực tế khiến ta thất vọng.
“Được! Trẫm đã sớm nghe Nhiễm tiểu thư đối với Nhiếp chính vương một lòng một dạ, không ngờ Nhiếp chính vương cũng sớm có ý này. Ha ha ha, nếu đã vậy, trẫm liền ban hôn cho hai người!”
“Không được!”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Hai tiếng nói đồng thời vang lên. Là ta và Lục Úc cùng lúc cất lời.
Biểu cảm trên mặt ta cứng đờ, sững sờ nhìn hoàng thượng.
Hoàng thượng đã mở kim khẩu, e rằng không có khả năng thay đổi. Hôn sự giữa ta và Lục Úc, xem ra đã trở thành chuyện không thể thay đổi.
Ta ngồi xuống, khuôn mặt rầu rĩ, quay đầu nhìn phụ thân bằng ánh mắt cầu cứu.
Sắc mặt phụ thân cực kỳ phức tạp:
“A Kỳ, con lại lừa ta nữa, cái gì mà không thích Nhiếp chính vương? Con đúng là… Haizz! Ta già rồi, tùy con quậy thế nào cũng được, chỉ mong đừng khiến ta phải mất mạng là được.”
Không chỉ phụ thân hoang mang mà đến ta cũng không khỏi sửng sốt.
Ta nào ngờ Lục Úc lại chủ động xin hoàng thượng ban hôn? Nếu biết trước, chiều nay ta nhất định phải cào chàng thêm vài vết mới hả giận.
Nghĩ tới đây, ta bực bội giậm chân, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt Lục Úc đang cười như không cười nhìn mình.
14.
Khi yến tiệc tàn, ta lập tức chặn Lục Úc lại, kéo chàng đến một gian phòng nhỏ phía sau.
“Lục Úc, ngài đang làm gì vậy?”
Ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt vạt áo của chàng, kéo sát lại:
“Tại sao ngài lại xin hoàng thượng ban hôn trước mặt mọi người?”
Lục Úc cúi đầu, thân hình cao lớn phủ bóng lên người ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Nàng nói thử xem, Nhiễm Kỳ?”
“Nhưng… ngài không phải thích Vân Uyển Ly sao? Chẳng phải nàng ấy là người ngài yêu nhất…”
Ta còn chưa dứt lời thì Lục Úc đã cúi xuống, dùng môi mình chặn lại.
Khi nụ hôn kết thúc, chàng vén những lọn tóc lòa xòa bên tai ta, khẽ nói:
“Ta từng nói, ta thích Vân Uyển Ly sao?”
Ta sững người.
Đúng vậy, hình như chưa bao giờ chàng nói điều đó. Là ta đã tin tưởng quá mức vào những dòng đạn mạc kỳ lạ kia và giấc mơ ngớ ngẩn ấy.
Ai nói những thứ đó là thật? Nếu tất cả chỉ là ảo giác của ta, hoặc một giấc mộng không liên quan gì đến hiện thực thì sao?
Ta chìm vào im lặng. Lát sau, Lục Úc bỗng mở miệng:
“Nhiễm Kỳ, nàng thật kỳ lạ.”
“Nàng có được ta, nhưng lại không biết trân trọng. Chẳng lẽ tình cảm trước đây nàng dành cho ta, chỉ là để đạt được thân thể ta thôi sao?”
Ta: ???
Cái gì? Ngài đang nói cái gì vậy? Đây là điều mà một Nhiếp chính vương nên nói sao?
Thấy ta không trả lời, ánh mắt Lục Úc trầm xuống, khẽ cười lạnh:
“Ta nói đúng rồi phải không? Nhiễm tiểu thư quả nhiên là một nữ nhân vô trách nhiệm.”
Chưa để ta kịp đáp lại thì chàng đã vươn tay mạnh mẽ ôm ta vào lòng. Trong ánh mắt chàng ẩn hiện một tia chiếm hữu khó nhận ra:
“Nhưng… Nhiễm tiểu thư nên nhớ, ta không phải loại nam nhân tầm thường để nàng chơi đùa rồi bỏ rơi. Đã dây dưa vào ta rồi thì phải chuẩn bị sẵn sàng để chịu mọi hậu quả.”
15.
Lục Úc đưa ta trở về viện của mình.
Cho đến khi đã tắm rửa và nằm trên giường, ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Thật hay giả đây… sao giống như đang nằm mơ vậy?
Nghe theo lời Lục Úc, ta bắt đầu nghĩ lại. Hóa ra trong thời gian ta điên cuồng theo đuổi chàng, chàng dần dần cũng nảy sinh tình cảm với ta mà không nhận ra.
Mãi đến cái đêm ta cưỡng ép chàng, chàng mới nhận thức được lòng mình. Nhưng sau đó ta lại giống như một kẻ bạc tình, quay lưng bỏ rơi chàng.
Nằm trên giường, ta không khỏi tự hỏi, liệu ta có thật sự quá tệ không?
Đứng từ góc nhìn của Lục Úc, hình như đúng là như vậy.
Ta đuổi theo chàng suốt bao lâu, cuối cùng chiếm được chàng, rồi lại bắt đầu né tránh, giữ khoảng cách…
Được rồi, đúng là ta quá đáng thật.
16.
Sở Nguyệt giữ ta lại trong cung.
Ít nhất là trước khi hoàn toàn giải độc, ta không thể rời khỏi hoàng cung.
Hôm nay, khi Lục Úc giúp ta giải độc, ta không nhịn được mà kể cho chàng nghe về đạn mạc và giấc mơ của mình.
Lục Úc không nói lời nào, nhưng ngày hôm sau, chàng đã mời đến một cao nhân.
Lão đạo sĩ mặc áo trắng, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ta bị người ta hạ chú.
“Tiểu cô nương này bị người khác ám toán, trên người nàng bị hạ một loại chú. Có vẻ như kẻ hạ chú muốn chia rẽ nàng với một người nào đó. Chỉ là, công lực của kẻ hạ chú không cao, loại chú này sẽ tự giải sau hai ngày, không gây tổn hại gì đến cơ thể nàng. Nhiếp chính vương không cần lo lắng.”
Ta nghe xong thì bừng tỉnh.
Thì ra ta đã bị người khác hãm hại. Nhưng kẻ nào lại ra tay với ta?
Chuyện này đành giao cho Lục Úc điều tra.
Trong khi đó, sứ thần bị giam trong thiên lao đã khai thật dưới cực hình tra tấn.
Hóa ra, họ thuộc phe Nhị hoàng tử của nước láng giềng. Người chịu trách nhiệm đối ngoại là Đại hoàng tử. Chỉ cần sứ thần ám hại được Sở Nguyệt, hai nước tất sẽ xảy ra tranh chấp, và Nhị hoàng tử có thể dễ dàng loại trừ Đại hoàng tử mà không tốn chút sức lực.
Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, sai người đưa lời khai của sứ thần sang nước láng giềng.
Vua nước đó lập tức phế truất Nhị hoàng tử và gửi hàng chục xe lễ vật sang để bày tỏ lòng xin lỗi.
17.
“Lục Úc, ngài đang làm gì vậy!!!”
Ta giận dữ, một cước đá thẳng chàng xuống giường.
Lục Úc mỉm cười, bình thản trèo lên giường lần nữa, ôm ta vào lòng rồi lại hôn lên môi ta một cái:
“Nhiễm Nhiễm, ta đang giải độc mà.”
Ta trợn mắt, đảo một vòng:
“Độc chỉ phát tác vào buổi chiều, hơn nữa ngày hôm qua đã được giải hết rồi!!”
Lục Úc hơi cúi đầu, gương mặt thoáng đỏ:
“Nhưng… ta cũng trúng độc rồi.”
Ta đầy vẻ nghi hoặc.
Đột nhiên nhớ lại ánh mắt là lạ của Sở Nguyệt lúc nhìn ta chiều nay. Hình như nàng từng nhắc khéo rằng Lục Úc đã ăn phải thứ gì đó…
Hồi tưởng lại, trong yến tiệc, khi ta đang tìm cơ hội nói chuyện với Lục Úc, hình như nghe thấy hai vũ nữ bàn tán về việc…
Hóa ra, độc của ta vừa giải xong, chàng lại tự nguyện uống cái ly rượu độc đó!
Ha ha ha, ta cạn lời.
[Chính văn hoàn]
Phiên ngoại
Ta phải nói rõ, Lục Úc không phải người bình thường.
Người bình thường ai lại đuổi con gái hai tuổi của mình ra ngủ ở phòng nhỏ chứ!
Ta nghiến răng, giận dữ đá chàng:
“Tránh ra, tránh ra!”
Nhưng Lục Úc giống như một chú chó nhỏ dính người, ôm chặt lấy ta không chịu buông:
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đã hai ngày không gần gũi rồi.”
“Không! Ta không muốn! Ta không muốn mang thai nữa! Lần sinh Niệm Niệm suýt đau chết ta rồi!”
Lục Úc nhẹ nhàng áp mặt vào người ta, giọng khẽ như gió:
“Ta biết, nên ta đã uống thuốc tuyệt tử rồi. Nàng sẽ không mang thai nữa.”
Ta sửng sốt:
“Ngài uống cái đó làm gì?”
Lục Úc lật người, đè lên ta:
“Vì ta không muốn nàng phải chịu đau.”
Nói xong, chàng cúi xuống hôn lên môi ta.
Mắt ta cay cay, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, ta ôm chặt lấy chàng, nước mắt rơi lã chã.
“Thật phiền chết đi được! Ngài uống thứ thuốc đó, truyền ra ngoài không sợ người khác cười nhạo sao?”
Lục Úc lắc đầu:
“Khi xưa Nhiễm Nhiễm theo đuổi ta, chịu bao lời đàm tiếu còn nhiều hơn ta bây giờ gấp bội. So với những gì nàng phải chịu đựng, việc này chẳng là gì cả.”
Ta hơi bĩu môi.
Ta vốn là người thẳng thắn, mạnh mẽ, có nghe được vào tai thì cũng chẳng cảm thấy ấm ức gì.
Thầm yêu mà thành duyên, lại còn sinh được một cô con gái đáng yêu, ta vui mừng còn chẳng hết.
End