5.
Đến tiệc trưa.
Ta ngồi ở vị trí gần Sở Nguyệt nhất, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu với nàng. Còn Lục Úc thì ngồi ngay đối diện ta. Chỉ cần ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm phải chàng.
Vì thế, ta luôn cố ý tránh né, không dám nhìn thẳng về phía trước.
Lúc này, sứ thần từ ngoại bang bỗng đứng dậy, hành lễ với Sở Nguyệt.
“Nương nương, đây là rượu trái cây đặc sản của nước chúng thần, vị ngọt nhẹ, hơi chua, không dễ say, rất thích hợp cho nữ nhân thưởng thức.”
Thái giám kiểm tra rượu xong, liền dâng lên trước mặt Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt tò mò ngửi thử:
“Ừm, quả nhiên có mùi ngọt ngào. Chỉ tiếc…”
Nàng đưa tay xoa bụng, ánh mắt nhìn sang hoàng thượng ngồi bên, rồi cúi đầu cười ngượng ngùng:
“Bổn cung đã mang long thai, không tiện uống rượu. Chai rượu này hãy ban thưởng cho tiểu thư Nhiễm gia.”
Hoàng thượng mừng rỡ, lập tức hạ lệnh đại xá thiên hạ, cầu phúc cho hài nhi trong bụng Sở Nguyệt.
Chai rượu được đưa đến trước mặt ta, cung nhân rót đầy một chén. Ta khẽ nhấp một ngụm.
Mắt ta sáng lên.
Quả nhiên giống lời sứ thần nói, vị chua chua ngọt ngọt, thêm chút hương trái cây, rất ngon.
Ta nhanh chóng uống cạn chén rượu, đang định gọi cung nữ rót thêm thì những dòng chữ kia lại hiện lên.
【Ha ha ha, buồn cười chết mất, Nhiễm Kỳ còn không biết trong rượu bị hạ thứ gì đúng không?!】
【Nhiễm Kỳ đúng là xui xẻo, vốn là thuốc hại Hoàng hậu, ai ngờ Hoàng hậu mang thai. Thật đáng thương!】
【Đợi thuốc phát tác, Nhiễm Kỳ chắc chắn sẽ mất mặt. Đích nữ Thừa tướng mà giữa chốn đông người lột sạch y phục, thật thú vị!】
Ta kinh hãi, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Thần nữ thân thể không khỏe, kính mong bệ hạ cho phép thần nữ trở về nghỉ ngơi.”
Thấy sắc mặt ta đỏ ửng, bệ hạ có lẽ cho rằng ta đã uống say liền phất tay, cho phép ta quay về tẩm điện nghỉ ngơi.
Dược lực phát tác rất nhanh, ta gần như loạng choạng ngã lên giường, lấy chăn trùm kín đầu, cắn chặt môi không để phát ra tiếng rên rỉ.
Bọn sứ thần muốn gây chuyện, toan tính làm Sở Nguyệt mất mặt ngay tại chỗ nên thứ thuốc kia chắc chắn không phải loại tầm thường.
Ta đã uống trọn một chén đầy, e rằng hôm nay khó mà bình yên kết thúc.
Ta đau đớn bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, cố gắng ngăn những tiếng nức nở sắp tràn ra. Nước mắt không ngừng tuôn rơi từng giọt lớn.
Đây chính là số phận của một nữ phụ ác độc sao?
Bỗng nhiên, chiếc chăn trùm đầu ta bị kéo ra, một bóng hình cao lớn phủ xuống, đôi tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên cổ ta:
“Nhiễm tiểu thư, thân thể thế nào rồi?”
Ta không kiềm được bật khóc, đôi mắt mờ mịt, đầy nước, nhìn chằm chằm vào người trước mặt:
“Lục… Lục Úc…”
Là Lục Úc.
Chàng vẫn giữ vẻ mặt băng lãnh, giọng nói lạnh như băng:
“Ừm, Nhiễm tiểu thư muốn ta làm gì đây?”
Sợi dây lý trí cuối cùng trong ta hoàn toàn đứt đoạn. Ta nắm lấy tay áo của Lục Úc, nghẹn ngào cầu xin:
“Cứu ta… Lục Úc, cứu ta, ta trúng độc rồi…”
Lục Úc cúi mắt, ánh sáng trong đôi đồng tử thoáng lóe lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt:
“Này… là Nhiễm tiểu thư tự nói đấy nhé.”
Nói rồi, Lục Úc đưa tay tháo dây buộc áo ngoài của ta, nhẹ nhàng kéo xuống. Lớp áo mỏng manh trượt khỏi bờ vai.
Ngón tay chàng nhẹ nhàng lướt qua bờ vai ta, giọng nói trầm thấp vang bên tai:
“Trước đây không ngờ Nhiễm tiểu thư lại như vậy. Nếu sớm biết…”
Lục Úc chậm rãi, như cố tình đùa giỡn ta, hơi thở nhẹ lướt qua bên tai, khiến ngọn lửa trong lòng ta bùng lên. Không biết lấy can đảm từ đâu, ta vòng tay qua cổ chàng, nhón chân lên, đôi môi đè mạnh lên đôi môi đỏ mọng của chàng.
Hơi thở của Lục Úc khựng lại, có vẻ không ngờ ta lại lớn gan như vậy. Đôi mắt chàng càng thêm sâu thẳm.
Nụ hôn vừa kết thúc, Lục Úc bế bổng ta lên, đặt xuống giường.
“Nhiễm Kỳ, đây là nàng tự cầu, nếu hối hận cũng đừng trách ta.”
6.
Thân chìm nổi giữa cơn sóng dữ, ta chỉ cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ trôi dạt giữa đại dương mênh mông, bị những đợt sóng lớn không ngừng xô đẩy, chẳng rõ lúc nào sẽ bị lật úp hoàn toàn.
Trong cơn mơ hồ, ta tựa như đang nằm mộng.
Ta thấy mình bước ra từ phòng của Lục Úc, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý, sai bảo nha hoàn đi loan truyền khắp nơi rằng ta và Lục Úc đã có quan hệ thân mật.
Tin tức lan truyền nhanh chóng, ai ai cũng biết. Vì thân phận ta là đích nữ Thừa tướng, Lục Úc không còn cách nào khác ngoài việc định thân với ta.
Nhưng trái tim chàng không thuộc về ta.
Chàng hận ta đã làm vấy bẩn sự trong sạch của chàng, hận ta đã cưỡng ép buộc chàng phải gắn kết với mình. Chàng hận đến mức chỉ mong bóp chết ta ngay lập tức.
Biến cố xảy ra vào ngày thứ ba của yến tiệc mừng sinh thần Hoàng hậu nương nương.
Một thiếu nữ tuyệt sắc khoác trên mình bộ váy mỏng, nhảy một điệu Bôn Nguyệt trước mặt bá quan văn võ. Điệu múa uyển chuyển, dung nhan khuynh thành, gần như cuốn hút toàn bộ ánh mắt trong điện, bao gồm cả Lục Úc.
Nàng là con gái của một tiểu quan thất phẩm. Người múa ban đầu vốn dĩ không phải nàng, nhưng người đó không may trật chân nên nàng tạm thời thay thế.
Tên nàng là Vân Uyển Ly, tính tình hoạt bát và táo bạo, thường hay nói những lời đại nghịch bất đạo, nhưng dung mạo diễm lệ lại khiến người khác không thể sinh lòng tức giận.
Lục Úc cũng không ngoại lệ, trở thành kẻ thần phục dưới váy nàng.
Ta mới nhận ra, hóa ra vị Nhiếp chính vương băng lãnh, luôn tự kiềm chế ấy, cũng có một mặt điên cuồng như vậy.
Đối mặt với Vân Uyển Ly mà chàng yêu nhưng không thể có được, Lục Úc sẵn sàng làm mọi cách để đoạt nàng về bên mình, mạnh mẽ ép nàng nằm dưới thân, điên cuồng chiếm hữu. Vì một tiếng “phu quân” từ miệng nàng, chàng suýt nữa tự hủy đi một bàn tay của mình.
Còn ta, chẳng qua chỉ là một hòn đá ngáng đường trên con đường tình yêu của họ. Lục Úc và Vân Uyển Ly chỉ dùng chút thủ đoạn đơn giản đã dễ dàng loại bỏ ta.
Trong giấc mơ, kết cục của ta là bị chém thành tám mảnh, nghiền nát để cho chó ăn.
7.
Ta giật mình tỉnh dậy, xoa xoa cái đầu đang đau nhức, chỉ cảm thấy kinh hãi vô cùng, lòng thầm thở phào may mắn.
Cũng may ta có thể thấy những dòng bình luận lơ lửng trên đầu Lục Úc, nếu không, e rằng ta đã giống như trong giấc mộng kia, trở thành bữa tối của lũ chó hoang ngoài ngoại thành.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào một hơi.
Hửm? Vì sao cánh tay lại trần trụi thế này? Ta không mặc trung y sao?
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, những ký ức vụn vặt trước khi ngất xỉu cũng dần hiện về.
Ta… ta đã uống rượu bị sứ thần bỏ thêm thứ gì đó!
Không chỉ vậy, Lục Úc… chàng… chết tiệt!
Ta phát điên, hất chăn lao xuống khỏi giường.
Lục Úc không biết đã đi đâu từ lâu, nhưng trước khi rời đi, chàng vẫn “tử tế” giúp ta mặc lại áo trong.
Ta muốn hét lên nhưng lại không dám, cho đến khi Vân Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, khẽ gọi:
“Tiểu thư?”
Ta bị dọa giật mình, quay người lại, thấy Vân Nhi ôm một bộ y phục sạch sẽ bước vào, đóng cửa lại. Nàng cười hì hì:
“Tiểu thư thật là, ngoài miệng thì nói không thích Nhiếp chính vương, nhưng thực tế… hì hì hì.”
“Tiểu thư bao nhiêu năm nay cố gắng, cuối cùng cũng không uổng phí. Trước khi đi, Nhiếp chính vương còn đặc biệt dặn dò nô tỳ phải chăm sóc tiểu thư cho tốt đấy!”
Ta ngẩn ngơ hồi lâu, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không chịu nổi, khẽ hỏi:
“Lục Úc đi đâu rồi?”
“Yến tiệc sinh thần của Hoàng hậu nương nương vẫn chưa kết thúc, Nhiếp chính vương đã trở lại tiệc rồi. Trước khi đi, vương gia còn nói với Hoàng hậu nương nương rằng tiểu thư uống say, đang nghỉ ngơi trong phòng, sợ rằng sẽ đến muộn.”
Nhìn những dấu vết trên cánh tay ta, Vân Nhi che miệng cười trộm:
“Hì hì, nô tỳ thấy dáng vẻ vương gia như vậy, chắc chắn là rất để ý tiểu thư. Ngài ấy còn đặc biệt dặn không được tiết lộ ra ngoài nữa. Tiểu thư thật lợi hại, cuối cùng đã chiếm được lòng Nhiếp chính vương!”
Nhìn vẻ mặt vui sướng tột cùng của Vân Nhi, ta khẽ thở dài.
Đồ ngốc, Lục Úc không muốn nàng tiết lộ ra ngoài, đâu phải vì lo cho danh tiếng của ta. Rõ ràng là chàng đang bảo vệ thanh danh của mình.
Bị gắn liền với một tiểu thư ngang ngược, kiêu căng như ta, dĩ nhiên sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của chàng, nên chàng mới phải để tâm như vậy.
Ta mặc lại y phục, chải chuốt gọn gàng mái tóc.
Lúc này, trời đã gần tối, yến tiệc vẫn tiếp tục. Khi ta bước vào, chỉ có lác đác vài người liếc mắt nhìn ta rồi lại quay đi.
Còn sứ thần mang rượu bị hạ dược kia đã không còn ở đây.
Ta làm như không có chuyện gì, ngồi vào vị trí của mình.
Phụ thân ta bất chợt tu một ngụm rượu lớn, hung hăng trừng mắt nhìn ta:
“Đồ nha đầu chết tiệt, chỉ biết ngủ với ngủ! Uống chút rượu mà ngủ đến không biết trời đất, biết rõ tửu lượng của mình không tốt còn ham uống nhiều? Ngươi có biết vừa rồi tiểu thư nhà Hộ bộ Thượng thư còn lên biểu diễn đấy!”
“Ôi dào, ngươi nói xem, ngươi cũng lớn tuổi rồi, đến tuổi phải định thân, thế mà chẳng có công tử nào chịu đến cầu thân. Ngươi bảo ta làm sao đây? Muốn ta phải dày mặt đi tìm người ta bàn chuyện hôn sự sao? Thật tức chết mà!”
Phụ thân ta vẻ mặt đầy tiếc nuối, không ngừng thở dài.
Chẳng có lý do nào khác, chỉ vì danh tiếng của ta ở kinh thành quá tệ.
Kiêu ngạo, ngang ngược, làm càn, lại còn thích quấy rầy Nhiếp chính vương Lục Úc.
Vì hôn sự của ta, phụ thân ta phải nói là đã lo đến bạc cả tóc.
Ta đầy áy náy, nhẹ giọng nói:
“Phụ thân, sau này con sẽ không gây rắc rối nữa, mọi chuyện sẽ nghe theo người.”
Phụ thân nhìn ta đầy ngạc nhiên, khẽ cảm thán:
“Mặt trời mọc từ đằng Tây sao? Không còn nghĩ đến Nhiếp chính vương nữa à?”
Ta lắc đầu:
“Con đã nghĩ thông rồi. Nhiếp chính vương vốn không để ý đến con, nếu con cứ mãi bám lấy chàng, truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì.”
Phụ thân vui mừng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, vẻ mặt đầy tự hào:
“Tốt lắm, đây mới là con gái ngoan của ta.”