Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẠCH NGUYÊN QUANG CỦA THÁI TỬ TRỞ VỀ RỒI Chương 5 BẠCH NGUYÊN QUANG CỦA THÁI TỬ TRỞ VỀ RỒI

Chương 5 BẠCH NGUYÊN QUANG CỦA THÁI TỬ TRỞ VỀ RỒI

7:55 chiều – 02/12/2024

31.

Ngoài Trần Ngọc Đình, ta không mấy bận tâm đến hai tú nữ còn lại.

Trần Ngọc Đình đứng cạnh ta, Hoàng đế nhìn nàng, mỉm cười nói:

“Quả thực có vài phần giống đích nữ nhà Định Quốc Hầu.”

Ta nhận thấy sắc mặt Trần Ngọc Đình thoáng thay đổi, bởi trước nay, đều là người khác nói ta giống nàng.
Trần Ngọc Đình quỳ xuống hành lễ, dịu dàng thưa:

“Thái tử cũng từng nói rằng muội muội nhà họ Cố và tiểu nữ có nhiều nét tương đồng.”

Nàng nóng lòng muốn chứng minh với Thái tử rằng ta đang bắt chước nàng, hòng thay thế nàng. Nhưng nàng lại quên mất, người nắm quyền lúc này là Hoàng đế.

Sắc mặt Hoàng đế lập tức trở nên khó coi, bởi chưa từng ai dám làm mất mặt người như vậy.
Hoàng hậu lạnh lùng nói:

“Nhìn thì có vài phần giống, nhưng không được như Hàn Ngọc, hiểu quy cũ.”

Trần Ngọc Đình đứng bất động giữa đại điện, giờ đây mới nhận ra mình lỡ lời. Nàng bèn hướng ánh mắt cầu cứu về phía Thái tử.

Nhưng Thái tử đã chứng kiến nàng nhiều lần tìm cách chứng minh rằng ta đang bắt chước nàng, nhằm ép ta rút lui.

Vì thế, trước ánh mắt cầu cứu của Trần Ngọc Đình, Thái tử hoàn toàn không có phản ứng gì.

Bạch nguyệt quang trong lòng Thái tử đã sụp đổ.

Đôi khi ta cũng nghĩ, nếu Trần Ngọc Đình không bị ta khơi dậy những ham muốn ẩn giấu, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh như trước, duy trì toàn bộ những ảo tưởng của Thái tử về nàng, có lẽ chàng vẫn sẽ để nàng làm một trắc phi.

Nhưng nàng quá sợ hãi việc ta thay thế nàng, quá sợ mất đi quyền thế, đến mức bộc lộ toàn bộ bản chất thật.

Nàng càng cố gắng giống ta để lấy lòng Thái tử, lại càng phơi bày nhiều ham muốn hơn, khiến hình tượng và ảo tưởng Thái tử dành cho nàng càng thêm lung lay.

Đến tận ngày điện tuyển, nàng đã vượt qua Hoàng đế mà nhắc đến Thái tử.

32.

Trần Ngọc Đình được người dìu ra khỏi hoàng cung.
Còn ta, được ma ma thân cận của Hoàng hậu hộ tống, ngồi kiệu mềm rời cung.

Định Quốc Hầu rất hài lòng với màn trình diễn của ta.
Ngày hôm sau, một viên nội quan thân tín bên cạnh Hoàng đế đến tuyên chỉ, phong ta làm Thái tử phi. Lần này, Thái tử không giữ lại trắc phi.

Nghe nói Trần Ngọc Đình đã viết nhiều lá thư gửi cho Thái tử, nhưng toàn bộ đều bị trả lại.

Những gia đình quan lại từng thân cận với phủ Bá tước giờ đây đổ xô đến Định Quốc Hầu phủ, nhưng đều bị Định Quốc Hầu từ chối tiếp đón:

“Ngày đại hôn, tự nhiên ắt sẽ mời các vị đến dự.”

Hiện tại, mọi hành động của Định Quốc Hầu phủ đều bị giám sát chặt chẽ.

Lễ vật cưới mà Định Quốc Hầu chuẩn bị cho ta so với nhà khác thì khá phong phú, nhưng với tước vị Hầu phủ, lại chẳng tính là nhiều.

Ông muốn diễn trọn vở kịch giản dị này đến phút cuối cùng.Ta tất nhiên vui vẻ phối hợp, cất lời:

“Phụ thân, nữ nhi lần này vào cung, chẳng rõ ngày nào mới được gặp lại. Liệu phụ thân có thể cho nữ nhi mang theo vài món đồ bên người của người, để làm kỷ niệm chăng?”

Màn cha con thâm tình này, đến cả Hoàng đế cũng không kìm được mà cảm thán:

“Vẫn là có con gái tốt hơn.”

33.

Ngày Thái tử đại hôn, Định Quốc Hầu gả nữ, mười dặm kiệu hoa đỏ rực, mở quán cháo từ thiện, cả nước cùng chúc mừng.

Đêm khuya, khách khứa đã rời, ta ngồi ngay ngắn trên chiếc giường trầm hương được chạm trổ tinh xảo, chờ Thái tử.

Thái tử khẽ vén khăn trùm đầu của ta lên, mang theo chút men say, cười nói:

“Rất tốt, Hàn Ngọc nàng thật đẹp.”

Một đêm mây mưa qua đi, khi Thái tử tỉnh dậy, ta cuộn mình trong vòng tay chàng, ôm chặt lấy cánh tay:

“Sao vậy? Sợ bản vương bỏ rơi ngươi sao?” Thái tử rút cánh tay ra, ôm lấy ta, cười hỏi.

Ta dịu dàng đáp:

“Hàn Ngọc nằm mơ cũng không ngờ, cuối cùng lại có thể ở bên điện hạ. Chỉ sợ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại liền tan biến.”

Thái tử khẽ vuốt mấy sợi tóc mai lòa xòa bên tai ta, nói:

“Hàn Ngọc, đừng sợ. Bản vương muốn chính là ngươi, không phải bất kỳ ai khác.”

Thấy ta im lặng, Thái tử tiếp lời:

“Ngươi giống như chiếc vòng tay ngọc dương chi kia, là duy nhất trong thiên hạ, không ai có thể thay thế.”

Nói xong, chàng nhẹ nhàng hôn lên trán ta.

34.

Làm Thái tử phi được hai tháng, Định Quốc Hầu sai người đến giục ta ra tay.

Định Quốc Hầu yêu tiền tài, yêu quyền lực hơn bất kỳ ai. Ông ta tỏ ra cần kiệm, cung kính chỉ để khiến Hoàng đế an tâm mà thôi.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy ta, ông đã quyết tâm để ta trở thành Thái tử phi, thành người bên gối của Thái tử.

Hoàng đế chỉ có một người con trai, nếu Thái tử không còn, ông ta có thể nhân loạn mà xưng đế.

Ta biết rõ, không chỉ trong Đông cung, mà ngay cả trong hoàng cung, khắp nơi đều có người của Định Quốc Hầu.

Trong quân đội lại càng không cần nói, ông ta mang danh là người yêu dân như con, khiến các tướng sĩ kính trọng ông còn hơn cả Hoàng đế. Chỉ là tất cả điều này được ông che đậy rất khéo léo.

Định Quốc Hầu lệnh người đưa thuốc đến, bảo ta cho thêm từng chút vào trà của Thái tử. Ngày qua tháng lại, sức khỏe của Thái tử sẽ suy yếu, ngay cả Thái y cũng không tra ra được nguyên nhân.

Thuốc ấy ta nhận hết, nhưng chưa từng dùng qua.
Định Quốc Hầu cũng không hoàn toàn tin tưởng ta, thường xuyên vào cung bái kiến Thái tử, quan sát tình trạng của chàng.

Mỗi lần ông muốn gặp Thái tử, ta lại dùng mọi cách khiến Thái tử mệt mỏi suốt đêm. Ngày hôm sau gặp Định Quốc Hầu, Thái tử luôn lộ vẻ kiệt sức, nhờ vậy ông tin tưởng ta thêm một phần.

35.

Ta làm Thái tử phi đã một năm. Trong yến hội mùa xuân, ta cùng Thái tử nắm tay nhau xuất hiện.

Trên cổ tay ta đeo chiếc vòng tay ngọc dương chi, ngắm nhìn khung cảnh mùa xuân rực rỡ trong vườn, dịu dàng hỏi Thái tử:

“Điện hạ còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ?”

Đôi mắt Thái tử ngập tràn tình ý, đáp:

“Tất nhiên nhớ. Hàn Ngọc khi ấy mặc bộ y phục màu xanh nước biếc, đẹp như một bức tranh xuân tuyệt sắc.”

“Ý tình của Hàn Ngọc dành cho điện hạ, điện hạ có hiểu rõ chăng?”

Thái tử mỉm cười, nói:

“Nếu không hiểu rõ, ban đầu ta đã không chọn nàng.”

Sau khi trở về cung, ta cho lui toàn bộ nô bộc, lấy ra một chồng thư giao cho Thái tử, rồi quỳ xuống đất:

“Thần thiếp có tội, nhiều lần khuyên ngăn phụ thân không thành. Thần thiếp không đành lòng xa Thái tử, chỉ đành… xin Thái tử ban chết cho thần thiếp.”

Chồng thư ấy đều do ta giả mạo bút tích của Định Quốc Hầu viết. Nội dung chủ yếu là:

“Sớm mang thai, đợi sinh hạ hoàng tử rồi giết Thái tử, bản Hầu sẽ đích thân phò trợ hoàng tôn lên ngôi.”

Sắc mặt Thái tử đại biến, lạnh lùng nhìn ta:

“Đây là mưu kế ngươi và Định Quốc Hầu sớm đã chuẩn bị, phải không?”

Ta tháo toàn bộ trâm cài và trang sức, nói:

“Kể từ khi thần thiếp trở thành Thái tử phi, phụ thân ngày càng ngông cuồng. Thần thiếp không rõ là ai xúi giục khiến phụ thân sinh ra những ý nghĩ như vậy.”

“ Thấy khuyên bảo không có kết quả, thần thiếp chỉ có thể thành thực bẩm báo với điện hạ.”

Thái tử không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
Ta lệ tuôn đầy mặt, nói:

“Thần thiếp nguyện lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình, chỉ mong điện hạ bình an vô sự.”

Dứt lời, ta quay người, dứt khoát lao đầu về phía góc bàn.Thái tử nhanh tay kéo lại, nhưng trán ta vẫn bị trầy xước, ta liền thuận thế ngất lịm.

36.

Khi tỉnh lại, ta thấy Thái tử gương mặt tiều tụy, ngồi bên giường trông chừng:

“Hàn Ngọc, là lỗi của ta, không nên nghi ngờ nàng.” Thái tử nhẹ nhàng vuốt ve trán ta.

“Điện hạ không cần tự trách. Nếu không phải Hàn Ngọc năm đó tình cờ gặp điện hạ, trở thành Thái tử phi, cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay.”

Đôi mắt ta ngân ngấn lệ. Gắng gượng ngồi dậy, ta quỳ trên giường bái lạy:

“Điện hạ, Hàn Ngọc hiểu rõ đại nghĩa, nếu có thể khiến bách tính an cư lạc nghiệp, Hoàng thượng, Hoàng hậu và điện hạ bình an, Hàn Ngọc nguyện làm bất kỳ điều gì.”

Thái tử đỡ ta đứng lên, nói:

“Nếu nàng coi ta là phu quân, vậy đừng giấu ta nữa. Định Quốc Hầu không phải là cha ruột của nàng, đúng không?”

Nghe những lời này, lòng ta thoáng chấn động, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, hỏi:

“Điện hạ nói vậy là sao?”

Thái tử thở dài, nói:

“Ta đã sai người điều tra. Phu nhân Định Quốc Hầu năm đó quả thực sinh được một nữ nhi khi theo ông ta xuất chinh, nhưng vì biên giới khắc nghiệt, đứa trẻ chưa đầy một tuổi đã chết yểu.”

“Vài năm sau, Định Quốc Hầu mang nàng trở về, mọi người đều tưởng nàng là đích nữ vì thể trạng yếu ớt nên được đưa đi dưỡng bệnh.””

Ta nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, hỏi:

“Điện hạ đã biết từ lâu, vậy tại sao…”

Thái tử mỉm cười, nói:

“Bản vương chưa bao giờ để tâm đến xuất thân của nàng, bản vương chỉ quan tâm đến con người nàng.”

“ Đúng là trước đây bản vương từng nghiêng lòng về Trần Ngọc Đình, nhưng sau này, trái tim bản vương dần dồn hết lên người nàng.”

“ Mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của nàng đều khiến bản vương bận lòng. Bản vương vốn định giữ Trần Ngọc Đình làm trắc phi, nhưng khi nhìn thấy nàng đeo đôi khuyên tai ngọc lan, bản vương liền hiểu trong lòng nàng chắc chắn có nỗi ấm ức, nên mới không giữ lại trắc phi.”

Đây là lần đầu tiên từ khi thành thân, Thái tử nhắc đến những điều này.

37.

Thái tử ôm ta vào lòng, nói:

“Diện tuyển kết thúc, bản vương đã điều tra rõ thân thế của nàng. Phụ hoàng cũng biết, vì thế trong điện tuyển, ngài mới hỏi nàng liệu có thể buông bỏ hết thảy của Hầu phủ không.”

Ta có phần ngạc nhiên, hỏi:

“Điện hạ không cho rằng thần thiếp là kẻ vong ân bội nghĩa sao? Định Quốc Hầu đã nuôi dưỡng thần thiếp mười năm.”

Thái tử thở dài, đáp:

“Nàng thật ngốc. Hắn nuôi nàng chẳng lẽ là vô cớ? Hắn sớm đã tính rằng nàng ít nhất cũng có thể làm trắc phi, nên mới dốc lòng bồi dưỡng.”

“Nếu hắn thực sự mưu phản, nhất định sẽ không để nàng sống sót.”

Ta trầm ngâm một lúc, hỏi:

“Điện hạ định xử trí thế nào?”

Trong lòng ta đã có vô vàn kế sách, nhưng không thể nói ra. Ta muốn Thái tử nghĩ rằng tất cả đều là âm mưu của Định Quốc Hầu, còn ta chỉ là một kẻ bị lợi dụng.

Như vậy, chàng sẽ thêm phần thương xót ta, cũng sẽ tỉnh táo mà tách biệt ta khỏi Định Quốc Hầu:

“Chứng cứ chưa đủ, cần phải chờ thêm.”

Nếu thiếu chứng cứ, vậy ta sẽ tặng chứng cứ cho chàng.
Ngày hôm sau, thân tín của Thái tử chặn được một bức thư, là thư Trần Ngọc Đình viết cho Định Quốc Hầu:

“Chỉ e rằng muội muội chỉ biết hưởng lạc, đã sớm quên đi còn có mẫu gia và Hầu gia ở phía sau. Nếu thần thiếp có thể giúp Hầu gia một tay, mong Hầu gia đừng quên vị trí đã hứa với thần thiếp.”

Ta đã học cách viết chữ giống Trần Ngọc Đình suốt mười năm, bút tích là thứ dễ bắt chước nhất.