Sau khi con trai Trương Đồ Tể bị chém đầu, hung thủ thực sự vì quá đắc ý đã vô tình tiết lộ sự thật trong cơn say.
Và hung thủ chính là biểu điệt của Tào Uy…
Trương Đồ Tể một lòng muốn báo thù Tào Uy, nhưng mãi không tìm được cơ hội.
Trong một lần mang thịt đến học đường, ông ta bắt gặp Tào Hoài Ngọc đang ức hiếp Tống Thạch, liền chuyển mục tiêu sang Tào Hoài Ngọc.
Trương Đồ Tể, người từng mất con trai, cũng muốn khiến Tào Uy nếm trải nỗi đau mất con.
Sau một thời gian dài lên kế hoạch, cuối cùng ông ta đã chờ được ngày Tào Hoài Ngọc đi ra ngoài một mình.
Tào Hoài Ngọc vốn định đến nhà hoang ở phía đông thành để dạy dỗ Tống Thạch, nhưng Tống Thạch lại bất ngờ chạy thoát. Tào Hoài Ngọc tức giận đuổi theo, thì Trương Đồ Tể từ trong bóng tối nhảy ra, dùng cây gậy dài đóng đinh sắt đánh mạnh vào đầu hắn, sau đó ném thi thể xuống giếng hoang.
Khi nha dịch đến nhà Trương Đồ Tể, ông ta đã uống thuốc độc tự sát.
Họ mang thi thể của Trương Đồ Tể lên công đường, đồng thời mang theo bức thư thú tội của ông ta.
Bức thư thú tội hoàn toàn rửa sạch tội danh cho Tống Thạch.
Vụ án được phá quá thuận lợi, đến mức có chút kỳ lạ.
Nhưng bằng chứng cũng đủ để khép lại vụ án.
Tống Thạch đứng trên công đường, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Ngược lại, Tào Uy thì phát điên.
“Chỉ vì chuyện này?! Chỉ vì chuyện này mà giết con trai ta! Thật nực cười! Tống Thạch cũng chưa chắc vô tội!”
Tào Uy bắt đầu buông lời vu khống vô căn cứ:
“Mẫu thân Tống Thạch là người bại hoại đạo đức, làm sao Tống Thạch có thể trong sạch? Chắc chắn là hắn! Chắc chắn là Tống Nhan cấu kết với quan pháp y và Trương Đồ Tể để thay hắn nhận tội!”
Những lời lẽ không chút logic, hoang đường của Tapf Uy chỉ vì không muốn thừa nhận rằng con trai mình bị hại gián tiếp do chính lỗi của mình.
“Tống Thạch lai lịch bất minh, mẫu thân nó lại không chịu nói về cha ruột. Đúng rồi!” Tào Uy gần như phát điên:
“Đi điều tra quan pháp y và Trương Đồ Tể, xem ai là cha ruột của Tống Thạch!”
Chát!
Một cái tát từ thị vệ khiến công đường vốn hỗn loạn lập tức im bặt.
Tào Uy run rẩy ôm lấy gương mặt bị đánh đỏ ửng, kinh ngạc nhìn thị vệ thân cận của An Thần Vương.
Thị vệ không chút sợ hãi, nhìn thẳng ông ta, từng lời rành rọt:
“Làm càn! Ngươi không thấy vị tiểu công tử kia cùng Vương gia chúng ta cơ hồ là từ một khuôn mặt đúc ra sao?!”
“Ngươi dám mạo phạm vương gia của chúng ta?”
Tào Uy chớp mắt liên tục, há miệng đến mức không khép lại được.
Ông ta nhìn Thịnh Trường Minh, rồi lại nhìn Tống Thạch.
Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng trời đất như quay cuồng, ông ta ngã phịch xuống đất.
Bách tính đứng xem xung quanh xôn xao cả lên.
Trong khi đó, nam nhân ở trung tâm cơn lốc vẫn ung dung điềm tĩnh.
Thịnh Trường Minh thong thả đặt bản án xuống, ngẩng đầu nhìn Tào Uy:
“Không phải cố ý giấu Tào đại nhân, bổn vương cũng chỉ mới xác nhận ngày hôm qua.”
Sau đó Thịnh Trường Minh quay đầu nhìn Tống Thạch đang sững sờ dưới công đường, vẫy tay gọi:
“Lại đây, con trai.”
Mãi đến vài ngày sau, Tống Thạch mới xác nhận rằng mình không phải đang mơ.
Tống Thạch thực sự có một người cha, lại còn là một vương gia vừa đẹp trai vừa giàu có!
Tống Thạch được chăm sóc như một tiểu công tử, ăn ngon, mặc đẹp.
Nhưng Tống Tạch ngủ không yên, vì nhớ mẫu thân.
Mỗi khi hỏi mẫu thân ở đâu, những người xung quanh đều im lặng không đáp.
Hôm đó, Tống Thạch lấy hết can đảm đi tìm vương gia cha của mình.
“…Phụ thân, mẫu thân con đâu?”
Tống Thạch gọi một cách gượng gạo, mặt đỏ bừng.
Thịnh Trường Minh thấy nó dễ thương, liền trêu:
“Con có ta rồi, còn cần mẫu thân làm gì?”
“Con cần. Mẫu thân cần con, và con cũng cần mẫu thân.”
Tống Thạch rất nghiêm túc nói với Thịnh Trường Minh:
“Nếu cái giá để con được hưởng phúc là mãi mãi không được gặp lại mẫu thân, thì con có thể không cần hưởng phúc.”
Thịnh Trường Minh khựng tay đang cầm chén trà, nước trà đổ ướt cả người.
Thịnh Trường Minh hơi khó chịu, khẽ kéo tay áo lên để lau đi vết nước.
Khi dọn dẹp xong và ngẩng đầu lên, Thịnh Trường Minh phát hiện Tống Thạch đang nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, mắt không hề chớp.
Thịnh Trường Minh cũng nhìn xuống cánh tay mình.
Nơi đó chi chít những vết xanh, trông dữ tợn và khó coi, là dấu tích để lại từ lần trúng cổ năm nào.
Thịnh Trường Minh theo phản xạ kéo tay áo che đi, nhưng lại nghe đứa trẻ trước mặt bỗng nói như vừa bừng tỉnh.
“Giờ con thật sự tin ngài là phụ thân của con rồi.”
Thịnh Trường Minh tò mò: “Tại sao?”
Tống Thạch chỉ vào cánh tay Thịnh Trường Minh: “Mẫu thân con cũng có những vết xanh như thế này.”
“Đi điều tra!” Giọng Thịnh Trường Minh trầm thấp:
“Độc Xuân Cổ không phải vô hại với phụ nữ sao? Tại sao nàng cũng bị trúng độc? Tống Thạch nói rằng triệu chứng sợ lạnh của Tống Nhan còn nghiêm trọng hơn ta, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Thị vệ nhận lệnh, ngay đêm đó đã gửi thư bằng bồ câu về kinh thành.
Thịnh Trường Minh đến ngôi nhà cũ của Tống Thạch và Tống Nhan.
Thịnh Trường Minh đứng ngoài cửa, trong lòng tràn ngập sự bối rối.
Thịnh Trường Minh nhận ra, dường như có điều gì đó không giống như mình nghĩ.
Thịnh Trường Minh vừa sợ biết được sự thật, lại vừa bị thúc ép phải biết sự thật.
Khi Thịnh Trường Minh còn đang lưỡng lự, cánh cổng trước mặt bỗng được mở ra.
Lý thẩm từ bên trong bước ra, giật mình khi nhìn thấy Thịnh Trường Minh.
Nhận ra người, bà hoảng sợ quỳ xuống hành lễ:
“Vương gia.”
Thịnh Trường Minh liếc nhìn sân trước trống trải phía sau bà, lòng dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, vội vàng hỏi: “Tống Nhan đâu?”
Lý thẩm quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu lên:
“Tống nương tử… nàng đã rời đi rồi. Ngày Tống Thạch được minh oan, nàng đã đi.”
Không ai biết nàng đi đâu, cũng không ai dám tìm nàng.
Ta tìm thấy một căn nhà gỗ bị bỏ hoang của thợ săn trên ngọn núi nơi cha nương ta yên nghỉ.
Sau khi dọn dẹp sơ qua, ta tạm thời tá túc ở đó.
Thịnh Trường Minh đã nhận Tống Thạch trên công đường, ta tin ngài ấy sẽ giữ lời hứa đưa nó về kinh thành.
Thịnh Trường Minh sẽ đặt cho nó một cái tên hoặc nhã nhặn, hoặc uy phong.
Thịnh Trường Minh sẽ mời những người uyên bác nhất làm phu tử dạy nó.
Thịnh Trường Minh sẽ bảo vệ nó giống như từng bảo vệ ta.
Tống Thạch sẽ trưởng thành thành một người tốt như ngài ấy.
Thế là tốt rồi, thế là đủ.
Năm đó, ta đưa cha nương rời khỏi kinh thành, nhưng thân thể họ đã bị tổn hại.
Sau khi về huyện Sầm không lâu, họ lần lượt qua đời.
Ta có lỗi với họ, không để họ được hưởng phúc, lại khiến họ phải chịu khổ.
Chương 8
Thời tiết dần se lạnh, căn nhà gỗ không đủ chắn gió rét.
Màn đêm buông xuống, ta co ro trên chiếc giường chật hẹp, gió lạnh xuyên thấu vào tận xương cốt.
Căn bệnh sợ lạnh của ta ngày càng nặng.
Trước đây còn có Tống Thạch giúp ta ủ chân, chuẩn bị túi chườm ấm.
Nhưng giờ không còn nữa, sau này cũng không có nữa, ta phải tập quen.
Nhưng không quen được…
Trong cơ thể ta vẫn còn sót lại độc cổ năm đó.
Mỗi khi nhiệt độ cơ thể hạ xuống một mức nhất định, độc cổ lại phát tác.
Ta run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Trong cơn đau đớn dữ dội, ý thức ta bắt đầu mơ hồ.
Nước mắt vô thức thấm ướt chăn, ta khóc lóc thảm hại: “Tống Thạch… Tống Thạch…”
Trong cơn mơ hồ, cánh cửa gỗ vốn đã mục nát bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra.
Một bóng dáng cao lớn bước vào, ngược sáng, bước chân vội vã.
Trên người ta được phủ một chiếc áo choàng lông chồn cực ấm, nam nhân ấy cúi xuống, cẩn thận bế ta lên.
Hơi ấm ấy khiến ta không còn chút sức lực để mở mắt, ta chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong một chiếc xe ngựa rộng rãi.
Trong xe ngoài ta ra còn một người nữa.
Nghe thấy động tĩnh, người đó quay lại nhìn, ngoài Thịnh Trường Minh thì còn ai vào đây nữa?
Lập tức, ta nhớ đến lời hứa với Thịnh Trường Minh, theo phản xạ muốn ngồi dậy xuống giường.
Thịnh Trường Minh đưa tay ngăn ta lại.
Thịnh Trường Minh quay mặt về phía ta, thần sắc kìm nén, hỏi:
“Năm đó ngươi gieo cổ ta, tại sao không dứt khoát? Lại còn nghĩ cách để giữ lại phần lớn độc cổ trong cơ thể mình?”
Mấy ngày trước, từ kinh thành truyền đến một tin tức.
Có người tìm thấy một lão nhân tinh thông thuật ngải độc trong chợ ma ở kinh thành.
Ông kể rằng, mười năm trước, có một cô nương từng dùng rất nhiều bạc để hỏi ông cách giải Độc Xuân Cổ.
Đáng tiếc, Độc Xuân Cổ là vô giải.
Nhưng ông lại tiếc số bạc kia, bèn bịa ra một cách có thể chia sẻ độc cổ giữa hai người.
Cô nương ấy coi đó như báu vật, dùng cả gia tài đổi lấy phương pháp khiến cả hai cùng chịu tổn thương.
Khi nhận được tin này, những điều không thể hiểu trong lòng Thịnh Trường Minh đột nhiên trở nên sáng tỏ.
Tại sao Thịnh Trường Minh đã đưa cho Tống Nhan nhiều bạc như vậy, nhưng sau khi trở về huyện Sầm, nàng vẫn sống trong nghèo khổ?
Tại sao Thịnh Trường Minh trúng phải Độc Xuân Cổ – loại cổ khiến người trúng chắc chắn mất mạng – lại có thể sống sót, chỉ để lại một số triệu chứng không đáng kể?
Tại sao năm đó Thịnh Nặc thấy Thịnh Trường Minh còn sống lại ngạc nhiên như vậy, thậm chí phải bịa chuyện để trả thù Tống Nhan…
Tất cả đều có lời giải.
Những năm qua, những khổ đau mà Tống Nhan phải chịu, vượt xa Thịnh Trường Minh gấp bội.
Ta nhìn Thịnh Trường Minh, im lặng hồi lâu không nói gì.
Thịnh Trường Minh kéo ta vào lòng, những giọt nước ấm nóng rơi xuống cổ ta.
“A Nhan, xin lỗi.”
“Ngần ấy năm qua, cuối cùng là ta đã phụ nàng.”
Chiếc xe ngựa lắc lư, tâm trạng ta cũng dâng trào như vậy. Không kiềm chế được, ta ôm chặt lấy Thịnh Trường Minh:
“Xin lỗi, ta không cố ý lừa dối ngươi. Khi đó ta thật sự không còn cách nào khác.
“Sau này, khi ngươi trúng cổ, ta càng không có mặt mũi để gặp lại ngươi.
“Khi trở về huyện Sầm không lâu, ta phát hiện mình mang thai Tống Thạch. Những năm qua, ta luôn giằng xé.
“Ta muốn trở lại tìm ngươi, nhưng lại sợ ngươi đã thành thân, sinh con. Những nhân vật lớn xưa nay đâu có thích những đứa trẻ lưu lạc bên ngoài, ta sợ họ sẽ phát hiện ra Tống Thạch, sẽ khiến nó…”
Thịnh Trường Minh vỗ nhẹ lưng ta: “Đợi đã.”
Thịnh Trường Minh vừa buồn cười vừa dịu dàng lau sạch nước mắt trên mặt ta: “Nàng nghe mấy chuyện nhảm nhí này ở đâu vậy?”
Ta ngập ngừng đáp: “Trong sách truyện…”
Đến kinh thành, ta mới biết, sách truyện toàn là lừa gạt.
“Ồ, đây là con trai của Trường Minh sao? Lại đây, để ai gia nhìn nào.”
“Mẫu hậu, người đừng làm nó sợ.”
“Tiểu vương gia đẹp trai thật, giống y như An Thần Vương hồi trẻ.”
“Đúng vậy, đẹp quá. Nghe nói mắt mày của nó giống hệt mẫu thân nó, vậy mẫu thân nó hẳn là một mỹ nhân!”
“An Thần Vương bao năm nay không chịu thành thân, thái hậu nương nương lo đến phát bệnh, giờ thì cuối cùng cũng an tâm rồi.”
Trong ngự hoa viên, Tống Thạch bị thái hậu, mấy vị thái phi, cùng một đám phi tần vây quanh.
Tống Thạch mặc áo gấm, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng cả lên.
Qua khe hở giữa đám người, nó nhìn thấy ta, ánh mắt lập tức sáng bừng lên.
“Mẫu thân!”
Nó lao ra khỏi đám người vây quanh, không hề do dự chạy về phía ta.
“Mẫu thân, con nhớ mẫu thân muốn chết!”
Nó ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào bụng ta, giọng nói nghẹn ngào.
Các cung nhân xung quanh cười, phía xa cả một đám đông cũng bật cười.
Ta cảm thấy ngượng ngùng, liền kéo nó ra, cùng trốn sau lưng Thịnh Trường Minh.
Giống như năm đó, Thịnh Trường Minh dẫn ta và Tống Thạch, lần lượt ra mắt mọi người.
Ta nói với Tống Thạch:
“Sau này con là người được bảo vệ, ra ngoài hãy ngẩng cao đầu mà bước, biết chưa?”
Tống Thạch gật đầu: “Con biết rồi.”
Thịnh Trường Minh cứ thế nhìn hai mẹ con ta, nở nụ cười suốt cả đường đi, khóe miệng ngài ấy chưa một lần hạ xuống.
Khi xe ngựa đi qua phố Chu Tước, bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt.
Tống Thạch không kìm được tò mò, liền vén rèm xe và thò đầu ra nhìn.
Ngay lập tức, nó rụt đầu lại, như thể vừa nhìn thấy quỷ.
“Mẫu thân, con nhìn thấy Tào đại nhân, ông ta bị nhốt trong xe tù, nhiều người đang ném rau củ thối vào ông ta!”
Ta sững người, cũng thò đầu ra nhìn.
Quả nhiên là Tào Uy.
Ta quay sang nhìn Thịnh Trường Minh.
Ngài ấy mỉm cười:
“Hàng vạn người viết huyết thư cáo buộc Tào Uy tham ô nhận hối lộ, trong thời gian tại chức đã xử lý hơn trăm vụ án oan sai.
“Hiện tại, ông ta bị áp giải về kinh thành để xét xử.
“Lần này, tội chết khó thoát.”
Tào Uy bị áp giải đi xa dần.
Ta thu ánh mắt về, thầm chửi một câu: “Đáng đời.”