11
Quốc Tử Giám không có từ đường, nhưng lại có Tĩnh Tâm Đường.
Phòng này chuyên dùng để chép sách. Bên trong toàn là giấy Tuyên Thành.
Tiêu Dục giơ tay đưa cho ta một cuốn “Nữ Giới”.
“Chép đi!”
Chép thì chép! Chuyện nhận phạt như thế này, ta đã quá quen thuộc rồi.
“Tiện nhân ngu dốt, bản tính không sáng suốt…”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa, bóng cây lay động, mỹ nam ở bên, làm loạn tâm thần ta. Ta không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
Ngòi bút trong tay dường như cũng có ý chí riêng, từng nét từng nét rời xa chữ trong sách, chỉ còn lại phong tình.
“Đây là…”
Tiêu Dục không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng ta, giọng đầy kinh ngạc:
“…chân dung của Cô?”
“Điện hạ mắt kém.”
Ta đã vẽ đến phần đầu, nhất thời không để ý mà buột miệng nói thật:
“Đây là xuân cung đồ.”
“Ngươi lấy ta làm nhân vật chính, vẽ xuân cung đồ?”
“Không phải!”
Ta hoảng hốt, suýt cắn phải lưỡi:
“Điện hạ, người nghe ta giải thích!”
Tiêu Dục không nghe.
Hắn lạnh mặt cúi xuống, bàn tay rộng lớn bao lấy tay ta, dẫn dắt ta vẽ lên tờ giấy Tuyên Thành.
Có tin đồn rằng thái tử Tiêu Dục không chỉ giỏi võ nghệ mà còn thông minh hơn người, quả không sai.
Chỉ vài nét bút, hắn đã vẽ bên cạnh hình người nhỏ của hắn một cô nương sống động như thật. Đôi mắt tròn xoe, ánh nhìn láu lỉnh, linh động vô cùng.
Hắn còn viết thêm tên nàng.
…Trần Nhuyễn Nhuyễn.
Mặt ta đỏ bừng.
Đáng ghét! Nhưng mà hắn giỏi quá đi!
“Nhuyễn Nhuyễn, Cô vốn định tạm tha cho ngươi.”
Tiêu Dục nâng cằm ta, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn ta dịu dàng:
“Nhưng ngươi lại không chịu tha cho Cô.”
Đôi môi ấm áp của hắn đặt lên môi ta. Chân ta lập tức mềm nhũn ra.
Ta sợ rồi.
“Nhuyễn Nhuyễn, hôn kỳ định vào ba tháng sau.”
Cảm nhận sự kháng cự của ta, Tiêu Dục thở dốc, ngừng lại:
“Trong thời gian này, ngoan ngoãn một chút, đừng đi lung tung nữa, hiểu chưa?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Không dám nữa! Ta vốn chỉ muốn trêu chọc, không muốn phải chịu trách nhiệm đâu.
Tiêu Dục đưa ta về phủ Trần gia. Lúc xuống xe, hắn vén rèm lên hỏi:
“Nhuyễn Nhuyễn, ngươi thích Cô không?”
Ta hỏi lại:
“Điện hạ thì sao? Người mà điện hạ muốn cưới là ai?”
Là Trần Vân Dịch hay Trần Mạnh Hạ?
Tiêu Dục mỉm cười:
“Cô chưa từng nhận nhầm các ngươi.”
Chưa từng nhận nhầm?
Cho nên, ngay từ ngày đầu ở Quốc Tử Giám, hắn đã biết là ta?
Người hắn muốn cưới, là ta?
Vậy tại sao lúc đầu lại muốn từ hôn?
Trong lòng ta đầy nghi hoặc, nhưng Tiêu Dục không cho ta cơ hội hỏi, hắn hạ rèm xe xuống, lệnh cho phu xe rời đi.
Hôn kỳ quả nhiên đã được định.
Trong cung gửi đến hai cung nữ, ngày đêm không rời khỏi ta nửa bước, mỗi câu đều gọi một tiếng “điện hạ”, như sợ ta không biết họ do Tiêu Dục cử đến để giám sát ta.
Tiêu Dục đúng là xem nhẹ ta quá!
Ta cũng không phải loại ai cũng dám trêu chọc đâu!
Nếu không phải biết có hắn ở Quốc Tử Giám, cho dù ca ca có mang đến cả núi sách tranh, ta cũng không thèm đến.
Vì, từ lần đầu gặp mặt tám năm trước, trong mắt ta đã không còn chứa được ai khác.
12.
Ba tháng sau, ta gả vào Đông Cung.
Ba ngày không xuống nổi giường.
Ôi, ôi, ôi! Những gì ta từng gây ra, cuối cùng đều phải trả giá mà!
(Chính văn hoàn)
Trần Vân Dịch Phiên Ngoại
1
Ta có một muội muội.
Nhũ danh Nhuyễn Nhuyễn, đại danh Trần Mạnh Hạ.
Là tên do ông nội đặt. Ông mong nàng chăm chỉ tiến bộ, hoạt bát lạc quan.
Tám chữ này nàng quả thực làm được, nhưng nếu phải đặt lại tên, dựa theo tính cách của nàng, ta nghĩ đại danh của nàng nên là Trần Mạnh Lãng, nhũ danh Trần Lưu Manh.
Nhà họ Trần gia giáo nghiêm khắc, ta và Nhuyễn Nhuyễn đều được khai tâm học chữ từ năm ba tuổi. Sau khi biết chữ, có thể tự đọc sách, chúng ta thường vào thư phòng của phụ thân tìm sách đọc.
Ta lấy sách từ trên kệ là “Tam Tự Kinh“, còn Nhuyễn Nhuyễn thì trời phú khác biệt, lôi ra một quyển sách tranh.
Là một quyển sách toàn cảnh đánh nhau.
Ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi. Ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, chẳng bao giờ dừng.
Ta thấy vô vị vô cùng, nhưng Nhuyễn Nhuyễn lại xem say sưa, thậm chí còn vẽ ra trong giờ học mỹ thuật.
Phu tử lập tức biến sắc, hỏi Nhuyễn Nhuyễn đã thấy những thứ này ở đâu, Nhuyễn Nhuyễn giơ tay chỉ thẳng vào trán ta.
“Là ca ca cho ta xem.”
Đến nay ta vẫn không quên ánh mắt mà phu tử nhìn ta khi ấy.
Sau đó, phu tử đem chuyện này báo lại với mẫu thân, mẫu thân cầm chổi lông gà ép hỏi ta, sách từ đâu mà có.
Từ đâu mà có ư? Từ phụ thân mà ra.
Thế là chổi lông gà liền giáng xuống người phụ thân.
Phụ thân ôm đầu, kêu la thảm thiết:
“A, a! Vân Nương, mấy quyển sách đó là đồ cưới của nàng! Ta không dám tự ý xử lý nên để ở dưới cùng kệ sách, ai biết tên tiểu tử này lại lôi ra được!”
Mẫu thân cười lạnh, sai người dọn dẹp thư phòng của phụ thân, tất cả những thứ không đúng đắn đều bị đem đi thiêu sạch.
Phụ thân tức giận đến ba ngày không ngủ được, sau đó luôn nhắm vào ta để tìm lỗi, còn phạt ta quỳ ở từ đường, hướng tổ tiên mà sám hối.
Đó là lần đầu tiên ta bị phạt. Nhưng không phải lần cuối.
Nhuyễn Nhuyễn vô cùng láu lỉnh, dựa vào việc nàng và ta có tướng mạo, thân hình y hệt nhau, thường xuyên giả làm ta.
Nàng còn bắt chước thần thái, giọng nói, và cả dáng đi của ta. Về sau, nàng đóng giả ta còn giống ta hơn cả chính ta. Nhưng tai họa đều là nàng gây ra, từ đường đều là ta quỳ.
Ai!
2
Nhuyễn Nhuyễn càng lớn càng nghịch ngợm.
Dựa vào việc có ta gánh tội thay, nàng còn hận không thể làm trời sụp xuống.
Rồi, nàng thật sự làm trời sụp xuống!
Hôm đó, nàng như thường lệ mặc nam trang ra phố, bỗng nhìn thấy một thư sinh tuấn tú thì bị mê đến hồn xiêu phách lạc, lớn gan hô to muốn gả cho hắn.
Thư sinh sợ đến biến sắc, lấy lý do mình không phải đoạn tụ để từ chối.
Nhưng Nhuyễn Nhuyễn không chịu bỏ cuộc, đuổi theo hắn một mạch đến Nam Phong Quán.
Thư sinh là người của Nam Phong Quán. Hắn là một thanh quan, chỉ bán nghệ, không bán thân.
Nhuyễn Nhuyễn dùng danh nghĩa của ta ném ra số bạc lớn, khăng khăng muốn chuộc hắn về nhưng vẫn bị từ chối.
Nàng trở về tìm ta, khóc lóc thảm thiết.
Ta nhất thời xúc động, móc ra tiền riêng định mua vài tiểu quan xinh đẹp khác để dỗ dành nàng, nhưng vừa bước qua cửa Nam Phong Quán, đã bị người ta dí dao vào cổ.
“Tiêu Dục, ngươi còn không mau tiêu hủy chứng cứ mà thả ta đi?”
Người đó lạnh lùng cười với một thư sinh đang chậm rãi bước tới:
“Nếu không, hắn cũng sẽ cùng ta xuống địa ngục!”
Cái tên Tiêu Dục, quả thật là vang danh thiên hạ.
Người mà Nhuyễn Nhuyễn để mắt đến lại là đương kim thái tử?
Trước mắt ta tối sầm lại, thế nhưng lại nghe thấy giọng nói giống hệt mình vang lên từ đằng xa:
“Nhưng ta đã chết rồi, kẻ chết, làm sao cùng ngươi xuống địa ngục?”
Nhuyễn Nhuyễn mặc y phục giống hệt ta, chậm rãi bước tới.
Nàng nghiêng đầu, chiếc lưỡi thè ra thật dài, cổ họng bê bết máu, cả người trông thật đáng sợ.
Kẻ đang khống chế ta bị dọa không nhẹ, trong phút chốc lơ là, Tiêu Dục liền nắm lấy cơ hội, trực tiếp bắt gọn hắn.
Nhuyễn Nhuyễn lao tới trước mặt ta:
“Ca, huynh không sao chứ?”
Ta run rẩy đưa tay chạm vào cổ nàng, máu vẫn còn chảy ra, cảm giác nóng ấm, vết thương rách toạc…Tất cả đều là thật, không phải bôi màu lên.
Mắt ta đỏ hoe:
“Là ai làm ngươi bị thương? Nói ca nghe, ca sẽ giết hắn để trả thù cho ngươi!”
“Là ta tự cắt.”
Nhuyễn Nhuyễn thản nhiên như không:
“Thấy huynh bị khống chế, ta nhất thời nóng ruột, liền nghĩ ra cách này…”
Nàng nói chưa hết câu đã ngã xuống. Ta đưa tay định đỡ, nhưng bị người khác nhanh hơn giành lấy.
Tiêu Dục ôm nàng, chỉ vài bước đã biến mất khỏi tầm mắt, chỉ để lại một câu:
“Đến Thái Y Viện trong cung mà đón người.”
3
Ta không có chức quan, không tự mình vào được hoàng cung.
Vì sự an nguy của muội muội, ta buộc phải kể hết mọi chuyện với phụ thân.
Phụ thân giận đến dựng tóc, dẫn theo tổ phụ cùng nhau xông thẳng vào hoàng cung.
Sau đó ông mang về một tờ hôn thư. Nhuyễn Nhuyễn trở thành thái tử phi tương lai.
Cả nhà ai nấy đều u sầu ảm đạm, cảm thấy mọi chuyện thế là hết.
May mắn thay, thái tử Tiêu Dục vì muốn trốn hôn, đã ngay trong đêm lao ra chiến trường, cả nhà chúng ta đều âm thầm hy vọng, hy vọng hắn đi một lần không trở lại.
Khụ, khụ, khụ!
Nhuyễn Nhuyễn sau khi hoàn toàn hồi phục mới rời cung. Đến khi về nhà thì bị phụ thân đích thân áp giải, quỳ trong từ đường suốt ba tháng. Còn bị nghiêm lệnh cấm không được mặc nam trang nữa.
Nhuyễn Nhuyễn đồng ý.
Từ đó nàng như thay đổi, bắt đầu nghiêm túc học cầm kỳ thư họa, học quy củ, học lễ nghi, học dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ. Ngay cả ta cũng nghĩ rằng nàng thực sự đổi tính.
Nhưng rồi, tin từ biên cương truyền về kinh thành.
Thái tử Tiêu Dục gặp nạn, tính mạng nguy kịch.
Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên xông vào phòng ta trong đêm. Ngay trước mặt ta, nàng thu dọn y phục của ta.
“Ca, ta muốn đến biên cương.”
Nàng kiên quyết nói:
“Ta muốn giúp hắn.”
“Ngươi…”
Ta kinh ngạc đến suýt mất tiếng:
“Ngươi hồ đồ! Biên cương chiến loạn, nguy hiểm vô cùng, ngươi là một nữ nhi, có thể giúp được gì chứ?”
“Ca, huynh coi thường ta?”
“Không, không phải, ta chỉ lo cho ngươi. Nếu chuyện này mà để phụ thân biết, ông không chỉ bắt ngươi về mà còn đánh gãy chân ngươi!”
“Vậy nên ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Nhuyễn Nhuyễn lấy ra một bộ váy hồng nhạt mới tinh:
“Huynh viết một phong thư, nói huynh muốn tòng quân, sau đó mặc nữ trang, giả làm ta. Cố kéo dài thời gian lộ tẩy nhé, đợi ta chạy xa rồi, phụ thân sẽ không bắt được ta nữa.”
Ta… ta thật sự phục nàng.
Nàng chính là cao thủ trong việc mưu hại ca ca của mình.
Nhưng việc Nhuyễn Nhuyễn muốn làm, ta chưa bao giờ cản được. Những chuyện nàng đã quyết, dù có đâm đầu vào tường cũng không quay lại!
Ta chỉ có thể lén gửi một phong thư cho Tiêu Dục, hy vọng hắn có thể khuyên Nhuyễn Nhuyễn trở về nhà.
Sau đó, hai năm trôi qua, Nhuyễn Nhuyễn trở về, Tiêu Dục cũng trở về.
Hơn nữa, đêm đó hắn xuất hiện trong phòng ta, cười nói rằng ta nên đến Quốc Tử Giám.
Ta dù khó hiểu, nhưng nhìn thoáng qua thanh kiếm dài sáng loáng trong tay hắn, vẫn không dám không gật đầu.
Phụ thân nghĩ cách đưa ta vào Quốc Tử Giám. Nhưng ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Quả nhiên, khi ta vừa thu dọn đồ xong, Tiêu Dục lại xuất hiện.
Hắn vẫn cười nhìn ta:
“A huynh, chân của ngươi, nên gãy một lần rồi.”
Cứu, cứu mạng!