Ta suýt bị hắn hù chết.
Ánh mắt của Tiêu Dục, dịu dàng như nước, sâu lắng và tha thiết, quá dễ khiến người khác hiểu lầm.
Làm người ta có cảm giác hắn đặc biệt đến để cầu hôn ta, chính là “Trần Vân Dịch” hiện tại.
Ta nhìn sang ca ca đang giả trang trong bộ y phục nữ nhi.
Ca ca thức thời đưa cho ta một tờ giấy. Ta nhìn thử thì thấy là hôn thư. Tên nữ nhi, Trần Mạnh Hạ.
May quá, may quá….
Là ta, không phải ca ca.
Nhưng cho dù trên hôn thư là tên ca ca, người xuất giá cũng chỉ có thể là ta.
Ca ca thẳng như cây bút, lại là đích tôn duy nhất của nhà họ Trần, không thể để Tiêu Dục làm hại được.
Cơ bụng các thứ, để ta tự mình thưởng thức là đủ.
Trong lòng ta tính toán tỉ mỉ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Chuyện hôn nhân, vốn dĩ là do cha mẹ quyết định, nhờ mai mối sắp đặt, hiện tại tổ phụ và cha đều ở đây, Tiêu Dục cứ việc bàn bạc với họ.
Đứng trong hoa sảnh một lát, cảm thấy thật sự quá nhàm chán, ta liếc mắt ra hiệu cho ca ca. Ca ca gật đầu, ngay sau đó giả bộ như nàng Tây Thi ôm ngực, bóp giọng yếu ớt nói:
“Tổ phụ, phụ thân, con bỗng thấy trong người không khỏe…”
“Để ta dìu muội muội về phòng nghỉ ngơi.”
Ta nhanh chóng tiến đến đỡ hắn.
Tổ phụ và phụ thân đã quen với trò hề của hai chúng ta, lại có khách ở đây nên họ cũng không tiện phát tác, chỉ phẩy tay một cái, chuyển sự chú ý của Tiêu Dục, để huynh muội chúng ta vui vẻ rời đi.
“Ca.”
Khi ra khỏi hoa sảnh, ta cúi mắt nhìn chân trái của ca ca đang đứng vững trên đất:
“Hừ, bị gãy sao?”
Ca ca lập tức làm ra vẻ đứng không vững, vừa định uỷ khuất giải thích, ta lạnh lùng cắt ngang.
“Còn dám chơi trò tâm cơ với ta?”
Ca ca á khẩu, thành thật khai báo.
“Nhuyễn Nhuyễn, chuyện này có lý do, sau này muội sẽ hiểu… hiện tại chúng ta vẫn chưa thể đổi lại.”
Nhuyễn Nhuyễn là nhũ danh của ta.
Thấy vành tai hắn hơi ửng đỏ, ta nhướn mày:
“Vì sao?”
Gương mặt hắn càng đỏ hơn:
“Mấy ngày trước trong cung tổ chức yến tiệc, muội không ở nhà, ta liền thay muội đi… rồi, gặp một cô nương.”
Hắn nói đến đó thì dừng. Nhưng ta vừa nghe đã hiểu:
“Huynh dùng danh phận của ta, đi tán tỉnh cô nương?”
“Nàng hẹn ta ngày mai ra ngoại ô kinh thành dạo chơi. Nhuyễn Nhuyễn, muội thay ca chịu khổ thêm vài ngày nữa, để bù đắp… cái này, đây là cho muội.”
Ca ca ngượng ngùng đưa cho ta một gói vải dày.
Toàn sách là sách.
Ta mở ra xem, cảm thấy hài lòng mới tha cho ca ca một lần.
Ôi, Quốc Tử Giám với ca ca không thích đọc sách quả là nơi khổ sở, nhưng với ta, người thích nhìn mỹ nam và cơ bụng, lại là thiên đường!
Ta ôm sách, hớn hở đến thư phòng của ca ca rồi cẩn thận đem từng cuốn sách mà ca ca dâng nộp, xếp lên kệ sách riêng của mình.
“Trần công tử, ngươi đang làm gì?”
Giọng nói bất ngờ vang lên ở sau lưng khiến ta giật bắn cả người, quyển sách trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất.
Trang sách bị gió thổi lật mở, hai nam nhân dung mạo tuyệt mỹ ôm nhau trong làn nước bồng bềnh hiện ra.
Hoa anh đào rơi, bầu không khí mập mờ và mê hoặc. Tiêu Dục ngẩn người, nhìn ta:
“Trần công tử, thì ra ngươi thích thế này sao?”
9
Không phải!
Ta không có!
Điện hạ, ngài nghe ta giải thích!
Ôi…. không thể biện bạch được rồi.
Tiêu Dục đã khẳng định “Trần Vân Dịch” là đoạn tụ.
Khoan, nhưng ta là Trần Mạnh Hạ mà, Trần Vân Dịch có đoạn tụ thì liên quan gì đến Trần Mạnh Hạ chứ!
Nghĩ thông rồi, lòng ta thoải mái, liền hỏi:
“Điện hạ đến đây khuya thế này, có gì chỉ giáo?”
Tiêu Dục đáp:
“Các lão nhiệt tình nên giữ ta lại nghỉ qua đêm, ta đến tìm ngươi ngủ cùng.”
Cái gì cơ?
Điện hạ, ý chí không khuất phục trước thế lực tà ác của ngài đâu rồi?
Hoàng cung rõ ràng gần như vậy, ngài lại muốn tìm ta ngủ cùng? Ta nghĩ ngài muốn… ngủ với… ta thì đúng hơn.
Trong lòng tràn đầy háo hức, ta dẫn Tiêu Dục về phòng, nhìn hắn cởi áo nằm lên giường, còn cố ý chừa chỗ bên ngoài cho ta, ta liền thổi tắt đèn rồi xoay người ra gian ngoài.
Nằm trên chiếc giường nhỏ, nước mắt đầm đìa.
Lòng ta thì muốn lắm chứ, nhưng gan thì không có mấy. Lỡ như ca ca biết chuyện này, e là hắn sẽ treo cổ bằng một dải lụa trắng ngay trước mặt ta. Phụ thân cũng sẽ đánh gãy chân ta.
Trong nhà họ Trần, không thể hành động bừa bãi.
Thật đáng hận!
Ta “hức hức” mà ngủ, nửa đêm lại bị đánh thức. Có người đến gần, ôm lấy eo ta rồi kéo ta vào lòng.
“Thơm quá.”
“Mềm quá.”
“Muốn ăn.”
Là Tiêu Dục.
Hắn nói nhưng mắt vẫn còn nhắm, thì ra là đang nói mớ.
Ta thuận thế đặt tay lên ngực hắn.
Ta, kiếp này mãn nguyện rồi…
…
Hôm sau, tiếng hét chói tai vang thẳng lên trời cao.
Ta mơ màng mở mắt, đến khi nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ ở ngay sát, trong lòng cũng thét lên từng hồi.
Hạnh phúc quá mà!
Sáng sớm tỉnh dậy, không chỉ có phúc nhìn, mà còn có phúc sờ.
Điện hạ, ngài có thể nhanh chóng cưới ta về không?!
Ôi, ôi, ôi!
“Trần Nhuyễn Nhuyễn! Ngươi mau dậy cho ta!”
Người bị phớt lờ kia nắm lấy cánh tay ta, kéo mạnh ta dậy.
“Trần Nhuyễn Nhuyễn!”
Ca ca mặt đầy tức giận, cây trâm lộng lẫy trên đầu hắn khẽ lay động theo động tác:
“Ngươi sao có thể ngủ chung với điện hạ!”
“Ta với hắn…”
Phía sau vang lên giọng nói lười biếng của Tiêu Dục:
“Là tâm đầu ý hợp.”
Ca ca giận đến phát điên:
“Nhuyễn Nhuyễn là nam nhân!”
Tiêu Dục ngồi dậy, chăn trượt xuống, để lộ làn da trắng mịn mê người.
“Ta là đoạn tụ.” Hắn nói.
Mặt ca ca đỏ bừng, không phải thẹn đâu, là giận đấy, hắn giận đến mức run rẩy toàn thân luôn rồi.
Ta sợ hắn thật sự nghĩ quẩn, không kịp mặc y phục mà vội kéo hắn ra ngoài.
“Ca, bình tĩnh, ta không sao.”
Sợ ca ca không hiểu, ta bổ sung:
“Hắn chưa làm gì cả.”
Ca ca phẫn nộ cực độ:
“Hắn mà dám làm gì, ta liều mạng với hắn!”
“Được rồi, được rồi, ca là nhất!”
Ta chuyển chủ đề:
“Ca ăn mặc chỉnh chu thế này, là muốn ra ngoài dạo chơi? Đi nhanh đi, đừng để cô nương kia chờ lâu.”
“Ta không đi nữa.”
Ca ca cắn răng:
“Nhuyễn Nhuyễn, đổi lại đi!”
“Danh tiết của nữ nhi quan trọng hơn tất cả. Ca không thể để muội chịu thiệt vì ta.”
“Chúng ta đổi lại.”
Ta thay ca đi dạo chơi.
Cỏ xanh rì rào, hoa núi trải khắp đồng, một cô nương trong bộ váy xanh nước dịu dàng quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời, răng trắng như ngọc, rạng rỡ hết mức.
Ca ca thật giỏi giang. Lừa được cả trưởng nữ nhi, đích nữ của phủ Quốc công.
Cô nương này, từng trong cuộc đi săn mùa thu, chỉ vung roi một cái đã dễ dàng cắt đứt đầu một con dã thú, từ đó danh chấn kinh thành.
Ai thấy cũng phải tránh xa ba bước.
“Trần cô nương, ngươi đến rồi.”
Nguyễn Kiều nhiệt tình như lửa, lao đến khoác lấy cánh tay ta. Đôi mắt tròn xoe của nàng đảo nhanh, khóa chặt vào mặt ta, cẩn thận quan sát phản ứng.
Ta nhàn nhạt nhìn lại nàng.
“Sao ngươi…”
Nguyễn Kiều hơi mất tự nhiên:
“không đỏ mặt nữa?”
Bởi vì người sẽ đỏ mặt vì ngươi, và người ta muốn thấy đỏ mặt, đều đã đến Quốc Tử Giám rồi.
“Nguyễn cô nương.”
Ta nghiêm túc quan sát Nguyễn Kiều, đề nghị:
“Đi dạo chơi chán lắm, chi bằng chúng ta làm chút chuyện thú vị?”
Ánh mắt Nguyễn Kiều sáng lên:
“Thế nào là chuyện thú vị?”
“Ví dụ như…”
Ta cười mờ ám:
“…trèo tường Quốc Tử Giám?”
Vẫn là bức tường lần trước. Ta dẫn Nguyễn Kiều, nhẹ nhàng trèo qua.
“Đến võ trường.”
Nguyễn Kiều đề nghị.
Ta kinh ngạc:
“Ta tưởng ngươi thích thư sinh yếu đuối hơn?”
Dù gì ca ca cũng là dáng vẻ như thế.
Nguyễn Kiều “khúc khích” cười:
“Thư sinh trọng lễ, luôn mặc kín mít, chán lắm. Võ sinh thì thoải mái, cứ cảm thấy nóng là cởi, mồ hôi ướt đẫm, rất đáng xem.”
Ôi chao ơi, đúng là tri kỷ mà!
Biết ngay là ta không nhìn nhầm người rồi. Trên con đường gian xảo thông đồng, nhất định có ta và nàng.
Mục tiêu đã thống nhất, ta và nàng lén lút núp trong bụi cây bên rìa võ trường, vừa lấy cành lá che thân hình thì nghe một tiếng quát lớn.
“Xuống đây!”
Là Tiêu Dục.
Ánh mắt hắn như mũi tên sắc bén, lạnh lẽo quét qua chỗ chúng ta đang trốn.
Bị phát hiện rồi!
Ta giật mình, vội nhìn sang Nguyễn Kiều bên cạnh, chỉ thấy nàng nhanh như thỏ, mới đó mà đã vọt đi xa.
Ta cũng muốn chạy, nhưng…
“Trần Mạnh Hạ, Cô nói lại lần nữa, xuống.”
Hu hu hu sao hắn lại biết là ta?
Ta đành nhận mệnh, từ từ trượt xuống theo thân cây.
“Trần cô nương trèo cây giỏi thật đấy!”
Tiêu Dục nhìn ta, lạnh lùng cười.
Ta buột miệng:
“Ta trèo lên người ngài còn giỏi hơn.”
“Đến đây, Cô đứng đây cho ngươi trèo.”
Không không không, ta không dám!
Khí thế trên người hắn quá mạnh. Cảm giác nếu ta dám làm liều, chân ta sẽ bị đánh gãy ngay tức khắc mất.
“Điện hạ, ta sai rồi.”
Không cần biết thế nào, trước tiên cứ nhận lỗi.
“Sai chỗ nào?”
“Ta không nên đến Quốc Tử Giám, không nên trèo cây…”
“Vậy Cô phạt ngươi, ngươi có nhận không?”
Ta trợn tròn mắt.
Không phải chứ, còn muốn phạt ta nữa? Quốc Tử Giám chẳng lẽ cũng có từ đường để ta quỳ sao?