Vừa nói, ta vừa nhanh tay, định…
Dĩ nhiên là không chạm được rồi.
Buồn cười chết mất!
Tám năm lăn lộn trên chiến trường, khi Tiêu Dục tỉnh táo thì hắn chính là một con sư tử đực. Nếu hắn không muốn thì ai có thể đụng đến hắn?
Dù sao thì ta không thể sờ được cái cơ bụng tám múi đó. Hơn nữa, ý ta vốn không phải thật sự làm gì xấu, chỉ là muốn nhân lúc hắn mất cảnh giác mà chuồn đi.
Nhưng không hiểu sao hai chân lại vừa mỏi vừa đau, cứ như vừa đi bộ đường dài suốt ba ngày ba đêm… vì vậy ta vừa đứng dậy đã lại ngã xuống.
Thế mà vừa hay quỳ ngay trước mặt Tiêu Dục.
“Trần công tử không cần hành đại lễ này, Cô tha thứ sự mạo phạm của ngươi là được.”
Tiêu Dục ngẩn ra, ngay lập tức đưa tay đỡ ta.
Nhìn ý cười nơi khóe mắt, khóe mày của hắn, ta cảm giác máu trong họng như bị nghẹn lại, nuốt không trôi mà cũng không phun ra được.
“Mau đi rửa mặt, Cô sẽ đưa ngươi đi tập luyện buổi sáng.”
Gì cơ? Bên ngoài trời còn tối mịt đấy!
Ta vội vàng lắc đầu:
“Không cần, không cần! Tám múi cơ bụng của điện hạ chắc chắn là trời sinh, phàm nhân như ta, dù có cố gắng thế nào cũng không đạt được.”
Tiêu Dục trực tiếp nhấc ta lên.
Ngón tay thon dài của hắn lướt qua bộ y phục đặt trên mép giường, dáng vẻ như muốn mặc hộ ta.
Dù ta có gan lớn hơn trời, muốn dán sát hắn, nhưng sợ hắn phát hiện ra thân phận nữ nhi của ta nên chỉ có thể tiếc nuối lùi lại.
Thế là ta bị Tiêu Dục nửa ép buộc nửa lôi kéo mà đưa đến võ trường.
Hắn yêu cầu ta hạ tấn. Ta hoàn toàn không muốn. Cho đến khi Tiêu Dục đứng ngay trước mặt, chỉnh tư thế cho ta.
Hắn một tay nhẹ đỡ lấy eo ta, tay kia nâng cánh tay ta, giống như đang ôm lấy ta.
Ta… ta giả bộ không đứng vững, ngã thẳng vào lòng hắn, hai tay ta thuận thế mà đặt lên ngực hắn.
Wow!
“Hài lòng không?” Tiêu Dục hỏi.
Ồ, hắn có vẻ không tức giận? Ta càng lớn gan hơn:
“Hài lòng!”
“Hạ tấn!”
“Được ngay!”
Cuối cùng đạt được ý nguyện, đừng nói là hạ tấn, lên núi đao ta cũng có thể!
…
À, ta không thể!
Mới một nén nhang sau là ta ngã lăn xuống đất rồi.
Tập luyện buổi sáng là chuyện không thể nào, ta chạy đây..
Vừa rẽ qua hành lang, liền nghe thấy những tiếng xì xào vang lên bên tai.
“Nghe nói tên tiểu ác ma của nhà họ Trần cũng vào Quốc Tử Giám?”
“Đúng vậy, các ngươi phải tránh xa Trần Vân Dịch! Hắn là đoạn tụ! Ta từng tận mắt thấy hắn trêu ghẹo thư sinh giữa phố!”
“Hắn còn đột nhập Nam Phong Quán, mua liền một hơi chín tiểu quan về làm thiếp!”
…
Ta cười tươi rói tiến tới:
“Đúng vậy! Trần Vân Dịch quả thật không phải là thứ tốt lành gì!”
Mắng ca ca, chuyện này ta rành nhất!
Mấy học trò đang bàn tán sau lưng nghe thấy, quay đầu nhìn ta thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bọn họ cúi người xin lỗi qua loa, rồi tản ra như ong vỡ tổ. Ta giơ tay muốn giữ lại, nhưng không kịp.
Ai da, ta còn chưa mắng đã miệng mà!
Buồn bã trở về phòng tắm rửa, sợ Tiêu Dục bất ngờ quay lại nên ta còn cẩn thận chốt cửa từ bên trong.
Nhưng vừa tắm xong bước ra, Tiêu Dục đã đứng ngay bên giường. Ngón tay thon dài của hắn cầm lấy dải băng trắng buộc ngực của ta, hắn nghi hoặc hỏi:
“Đây là gì?”
Hỏng rồi!
5
Ta vội vàng nắm chặt cổ áo. Ánh mắt kín đáo liếc xuống ngực mình.
Phù, cũng may là y phục rộng thùng thình nên chẳng lộ ra chút gì!
“Ừm?” Tiêu Dục thúc giục.
Ta bĩu môi, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt.
Ta giật lại mảnh vải trong tay hắn, cuộn lại, cuộn thành dải dài rồi leo lên ghế, ném dải vải qua xà nhà, buộc thành một nút thòng lọng.
“Vừa rồi trở về, có mấy người mắng ta là tiểu ác ma, bọn họ cười nhạo, ức hiếp, lăng mạ ta… Ta, ta không muốn sống nữa! Đây là dải lụa trắng dùng để kết thúc sinh mạng ta!”
Tiêu Dục yên lặng nhìn ta.
Không đúng, lời thoại ta đều đã nói xong rồi, sao hắn vẫn không ngăn cản?
Hắn không ngăn, ta làm sao hạ đài được đây!
Sợ Tiêu Dục sinh nghi, ta nghiến răng, đưa cổ vào vòng thòng lọng.
Tiêu Dục cuối cùng cũng mở miệng:
“Ai ức hiếp ngươi?”
Ta nghĩ một lúc:
“Ta chỉ nhớ có nhị công tử phủ Trung Viễn Bá, Tần Lĩnh.”
Tần Lĩnh tướng mạo không tệ, nên ta nhớ rõ hắn.
Dám bôi nhọ ca ca ta là đoạn tụ, ta đây sẽ đào một cái hố, ép hắn nhảy xuống!
Không ngoài dự đoán, Tiêu Dục nói:
“Cô sẽ thay ngươi báo thù, xuống đi!”
Ta lập tức ngoan ngoãn tụt xuống.
Tiêu Dục không giống ta, hắn không đến Quốc Tử Giám để học, mà là để dạy. Hắn là phu tử của Võ Viện.
Ca ca ta muốn thi trạng nguyên nên chọn Văn Viện, nhưng phủ Trung Viễn Bá từ đời này qua đời khác đều theo con đường võ học, Tần Lĩnh chắc chắn là người của Võ Viện.
Lần này hẳn là có trò hay để xem.
…
Không có trò hay nào cả.
Tần Lĩnh quá nhát gan, giữa đêm đã đến tìm ta xin lỗi, để chuộc tội, hắn nói sẽ dẫn ta ra ngoài mở mang tầm mắt.
Hắn còn cố ý nháy mắt ra hiệu. Ta ngửi thấy khí chất đồng đạo, nghĩ ngợi một chút liền đồng ý.
Nhà họ Trần gia giáo nghiêm ngặt, đối với con trai còn dễ dãi chút, nhưng với con gái lại cực kỳ khắt khe. Bình thường không việc gì thì không được ra ngoài, dù có việc cũng phải có người hầu theo sau, chẳng thể làm được chuyện xấu nào.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để ta tự do ra phố.
Chúng ta trèo tường trốn khỏi Quốc Tử Giám.
Đến trước một con hẻm sáng rực đèn đuốc. Ngựa nghiêng bóng cầu xiêu, khắp lầu tay áo đỏ vẫy gọi.
Cô nương đứng bên cạnh thiếu niên, áo quần mỏng manh, hương thơm thoảng qua.
Ta bị mê hoặc, nhìn không chớp mắt.
“Bên phải là thanh lâu, bên trái là Nam Phong Quán. Trần công tử thích khác người, vậy chúng ta đi về bên trái…”
Ta giữ chặt lấy Tần Lĩnh đang lải nhải, đi thẳng vào thanh lâu.
Dù thích nam nhân đẹp, nhưng sau khi đã thưởng thức yến tiệc như Tiêu Dục, thì cháo trắng dưa muối tầm thường chẳng còn lọt mắt. Chi bằng vào thanh lâu học trộm vài chiêu.
“Vị công tử này trông thật quen mắt.”
Một cô nương bước lên đón, cười duyên dựa vào người ta:
“Giống hệt người đêm qua trong mộng đã tùy tiện trêu ghẹo nô gia!”
Nàng khẽ thổi hơi vào tai ta.
Chỉ thế thôi sao? Trình độ này, ta cũng làm được vậy!
7
Khi ta trở về Quốc Tử Giám trong cơn say, trời đã sắp sáng.
Ta khó nhọc trèo qua tường, chỉ thấy trước mắt bóng người lờ mờ, đứng đầu chính là Tiêu Dục, ánh mắt tràn đầy sát khí quét qua Tần Lĩnh:
“Đưa đi!”
“Tần Xuân Nhi, lại đây để gia hôn một cái.”
Tần Lĩnh còn chưa biết tai họa sắp giáng xuống, vẫn quấn lấy người đến bắt hắn, bĩu môi tỏ vẻ mờ ám.
Sau đó thì bị một nhát chặt tay vào gáy làm cho ngất xỉu.
Chân ta lập tức mềm nhũn. Chỉ thấy ánh mắt của Tiêu Dục lạnh như sương, hỏi:
“Đi đâu?”
Ta ngoan ngoãn như một con chim cút:
“Đi uống rượu.”
“Say chưa?”
“Say rồi.”
“Nên phạt thế nào?”
Câu này ta biết đáp! Ta cười hì hì:
“Phạt ta ngủ cùng điện hạ!”
Tiêu Dục tức đến bật cười, vươn tay ra như túm gà con mà xách ta về phòng, ném lên giường.
“Ngủ đi, chờ ngươi tỉnh lại, Cô sẽ phạt ngươi!”
Thật ra ta không say. Ta rất rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Phạt thì được, nhưng không thể để ảnh hưởng đến tiền đồ của ca ca. Nhất định phải nhờ Tiêu Dục giúp giấu chuyện tối nay!
Ta đáng thương ngẩng mắt, dùng giọng điệu học được từ các cô nương ở thanh lâu, mềm mại đến tận xương, nói với hắn:
“Ta muốn ngủ cùng điện hạ.”
“Một mình ta sẽ sợ hãi, không ngủ được.”
Trong mắt Tiêu Dục, dường như có cảm xúc nào đó thoáng qua. Ta nhìn thấy yết hầu hắn khẽ động.
“Cô không đi.”
Hắn nhắm mắt, như cam chịu ngồi xuống mép giường:
“Ngươi ngủ đi.”
Cơ hội tới rồi!
Ta nhảy bật dậy, nhanh gọn đè hắn xuống giường.
“Đều là nam nhân, điện hạ có gì, ta cũng có nấy, đừng khách khí vậy, đến đây ngủ cùng ta đi!”
Ta tiến sát Tiêu Dục, môi vô tình lướt qua vành tai hắn.
Hắn cứng đờ người. Ta, ta cũng hơi đỏ mặt. Nhưng nghĩ đến ca ca, ta vẫn mặt dày, dịu giọng làm nũng:
“Điện hạ, ta sai rồi, ta sẽ sửa, ngài tha thứ cho ta lần này được không?”
Tiêu Dục bỏ chạy trong hoảng loạn. .
Ta hơi hoảng.
Nếu hắn đem chuyện ta trốn đi thanh lâu kể lại với Quốc Tử Giám, giấc mộng trạng nguyên của ca ca sẽ tan vỡ.
Dẫu biết với học lực của ca ca, trạng nguyên chỉ là giấc mộng viển vông, nhưng không nên để ta là người phá vỡ.
Ta muốn cứu vãn tình thế. Thế nhưng mấy ngày liền, Tiêu Dục không quay lại, Tần Lĩnh cũng biến mất.
Ta trằn trọc không yên, ăn không ngon ngủ không yên, hoang mang chờ đợi cú chém định mệnh… nhưng Quốc Tử Giám vẫn yên bình như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dường như Tiêu Dục đã giấu kín chuyện đêm đó.
Ta yên tâm, cũng buông lỏng tinh thần cảnh giác xuống.
Rất nhanh đến ngày nghỉ, ta háo hức trở về nhà.
A hoàn dẫn ta vào hoa sảnh, trong phòng đông người, có cả Các Lão tổ phụ, thượng thư phụ thân, và… ca ca đang giả nữ trang của ta.
Ngồi ở vị trí cao nhất chính là Tiêu Dục, người ta không gặp mấy ngày nay.
Tiêu Dục nhìn ta, cười nói:
“Cô đến đây hạ sính lễ.”