(Trần Vân Dịch Phiên Ngoại Hoàn)
Tiêu Dục Phiên Ngoại
1
Ta sinh ra trong hoàng gia.
Ký ức về thời thơ ấu, chỉ có nước mắt của mẫu hậu.
Mẫu hậu rất yêu phụ hoàng, nhưng điều phụ hoàng yêu mãi mãi là những thiếu nữ trẻ tuổi vừa nhập cung.
Về sau, mẫu hậu tỉnh ngộ, dùng thế lực gia tộc ép phụ hoàng lập ta làm thái tử.
Bà dốc toàn tâm toàn ý bồi dưỡng ta, mong ngày ta bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, để bà đạp những người phụ nữ khác dưới chân.
Ta làm như ý bà muốn, cố gắng và chăm chỉ hơn bất kỳ ai. Mặc cho xuân qua thu đến, năm tháng đổi thay, lòng ta trước sau không hề xao động.
Nhưng rồi, có một cục bột nhỏ kỳ quặc xông vào thế giới của ta.
Nàng có một đôi mắt long lanh, lúc nào cũng mang vẻ thèm thuồng, thèm… gương mặt của ta.
Người trong cung nói với ta, nàng là cháu gái của Trần các lão, tên là Trần Mạnh Hạ.
Ta tưởng nàng đói, liền sai người mang đến một đĩa bánh. Nàng không nhận, mà vui vẻ lao đến, “chụt” một cái lên má ta.
Nàng nói:
“Ca ca, huynh đẹp thật đấy.”
“Ta thích huynh.”
Nông cạn!
Ta ngoài miệng thì hừ lạnh, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.
Thế nhưng, cục bột nhỏ này thích rất nhiều thứ, vừa quay đi đã quên mất ta.
Ta tức giận.
Ta cũng muốn quên nàng!
2
Năm ta mười ba tuổi, để điều tra một vụ án, ta bí mật trà trộn vào Nam Phong Quán.
Khi bị sai đi mua đồ ngoài phố, ta gặp một cô nương giả nam trang.
Nàng nói nàng là đích trưởng tôn tử của Trần các lão, nhưng đôi mắt linh động và đẹp đẽ kia, cùng mùi hương vừa dễ chịu vừa mê hoặc khi nàng lại gần đều nhắc nhở ta rằng, nàng là một cô nương.
Nàng chính là cục bột nhỏ năm nào, Trần Mạnh Hạ.
Rõ ràng những chuyện khi ấy ta đã quên, nhưng nàng vẫn để mắt đến gương mặt ta, còn khăng khăng muốn gả cho ta.
Vào thời khắc quan trọng, không muốn rước thêm phiền toái, ta lấy lý do không phải đoạn tụ để từ chối nàng.
Nhưng Trần Mạnh Hạ không bỏ cuộc, đuổi theo ta đến tận Nam Phong Quán. Thậm chí còn ném ra một số bạc lớn. Điều này khiến mục tiêu của ta sinh nghi.
Kế hoạch bị phá hỏng, ta buộc phải sớm bại lộ, vừa ra lệnh đuổi nàng khỏi Nam Phong Quán, vừa bố trí thiên la địa võng.
Không ngờ, Trần Vân Dịch thực sự xuất hiện, lại bị bắt làm con tin.
Ta nhất thời không dám manh động, đang không biết phải làm sao thì thấy Trần Mạnh Hạ rút thanh đao của thuộc hạ ta ra, nhanh gọn cứa một đường lên cổ mình.
Trái tim ta đột nhiên đau như bị kim đâm.
Trên đời sao lại có một cô nương vừa táo bạo, vừa ngông cuồng, lại không hề sợ chết như vậy chứ?
Trần Mạnh Hạ ngất xỉu.
Ta bế nàng vào hoàng cung, lệnh Thái Y Viện cứu người:
“Hãy trị cho nàng thật tốt, tuyệt đối không được để lại vết sẹo.”
Các thái y răm rắp nhận lệnh.
Chuyện đến tai phụ hoàng, người nổi trận lôi đình, không hỏi rõ ngọn ngành đã phán rằng ta cướp dân nữ, muốn trừng phạt ta.
Lúc này, Trần các lão và Trần thượng thư khí thế ngút trời xông vào hoàng cung.
Họ đến để đòi công bằng cho Trần Mạnh Hạ.
Trần các lão là sư phụ khai tâm của phụ hoàng. Phụ hoàng sợ ông nhất.
Người lập tức nở nụ cười, ra lệnh soạn chiếu thư, ban hôn cho ta và nàng.
Ta không nhịn được, khóe môi cong lên.
Nhưng mẫu hậu không đồng ý.
Người mà mẫu hậu chọn làm thái tử phi là đích trưởng nữ của phủ Quốc công, Nguyễn Kiều, chỉ vì nhà họ Nguyễn đang nắm binh quyền.
Ta nói với mẫu hậu rằng, binh quyền ta sẽ tự giành lấy, không cần dựa vào hôn nhân.
Mẫu hậu không tin, nhất quyết muốn ta từ hôn, thậm chí bất chấp ý nguyện của ta, định viết di chỉ hủy bỏ hôn sự.
Ta vội vàng ngăn cản. Để chứng minh năng lực của mình, ta ngay trong đêm lao ra chiến trường.
3
Biên cương lạnh lẽo khắc nghiệt, chiến loạn không ngừng. Trong một khoảng thời gian rất dài, ta không ngủ ngon giấc.
Về sau cũng dần dần quen, nhưng vẫn bị mai phục, lại thêm kẻ bên cạnh phản bội, ta suýt nữa xuống gặp Diêm Vương.
Khó khăn lắm mới sống sót qua được, nhưng gương mặt đã bị hủy.
Một vết sẹo dài từ xương mày kéo xuống cằm, ngang qua toàn bộ gương mặt ta.
Khi ngự y hỏi ta có muốn thay da, khôi phục dung mạo ban đầu không.
Lúc đó ta nhớ đến cô nương từng say mê dung nhan của ta. Nhưng nàng ở một nơi xa cách ngàn dặm, mà vết sẹo này sẽ tăng thêm uy tín của ta trong quân, ta suy nghĩ một chút, từ chối.
Rồi ta nhận được thư của Trần Vân Dịch. Hắn nói, Trần Mạnh Hạ đã đến biên cương rồi.
Lòng ta như trống dập, lập tức bật dậy khỏi giường, đến mức không kịp mặc quần mà chạy thẳng đến lều của ngự y, bảo ông chữa mặt cho ta.
Ngự y nhìn ta với vẻ vô cùng bất lực.
“Điện hạ, ngài bảo không cần chữa, ta đã bôi thuốc cho lên vảy. Bây giờ không kịp nữa, phải đợi vảy rụng, da non mọc ra…”
Ta suýt nữa bóp cổ ông, hỏi tại sao không nói sớm, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, vì vẫn phải nhờ ông chữa mặt.
Ta lệnh cho người mua một chiếc mặt nạ, đeo lên mặt, rồi ngồi chờ Trần Mạnh Hạ.
Nàng thật sự đến.
Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nàng còn mang theo vô số dược liệu bồi bổ cơ thể.
Nhân sâm, yến sào, tuyết liên…
Trong mắt ta, đột nhiên có hạt cát, sạn sạn khiến người ta khó chịu muốn chết.
Nhưng ta không dám gặp nàng. Nàng thích chỉ là gương mặt của ta. Giờ gương mặt này đã hủy, ta sợ nàng thất vọng, sợ nàng thu hồi tình cảm này.
Càng sợ hơn là ánh mắt của nàng cũng giống người khác, chỉ còn lại kinh sợ và xa cách.
4
Ta sắp xếp cho Trần Mạnh Hạ ở một nơi thoải mái nhất trong hậu doanh, không cần ra chiến trường.
Sau đó ta còn cố ý tránh mặt nàng, dằn lòng không đi gặp nàng.
Thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng, ta cũng rất đau lòng nên không ngừng thúc giục ngự y chữa mặt cho ta.
Ngự y giận mà không dám nói.
Điều này khiến ta nghi ngờ ông cố ý, bởi vì phải mất hơn một năm ông mới chữa lành hoàn toàn gương mặt ta.
Khi tháo băng ra, nhìn thấy dung mạo trong gương đồng thậm chí còn đẹp hơn trước kia, ta cực kỳ hài lòng, lập tức chạy đến hậu doanh.
Nhưng ta lại thấy cô nương của ta, nàng đang nhìn một nam nhân khác mà nhỏ dãi. Đôi mắt long lanh kia, chẳng khác gì lúc nhìn ta.
Ta luôn biết nàng thích chỉ là dung mạo của ta, nhưng cơn đau lòng dâng lên trong khoảnh khắc ấy vẫn khiến ta không chịu nổi.
Ta muốn trong mắt nàng chỉ có mình ta, muốn nàng thực sự yêu ta, muốn nàng, trở thành nữ nhân của ta.
Ta muốn về kinh.
Trở về, sau đó nhanh chóng cưới nàng.
5
Như ta mong muốn, Trần Mạnh Hạ đã đến Quốc Tử Giám.
Tám năm không gặp, nàng không nhận ra ta, phải nhờ người khác nhắc nhở, nàng mới biết ta là ai.
Thật ra ta có chút buồn. Nhưng nàng không chê ta có vô số vết sẹo trên người, nàng thích thân hình của ta.
Nàng thậm chí còn bỏ thêm dược liệu vào hương xông phòng.
Không đúng, không phải dược liệu. Là hương kích tình!
Ta phát hiện hơi muộn nên dù đã kịp thời ngăn chặn, nhưng vẫn hít phải không ít.
Toàn thân nóng rực như bị lửa đốt. Không nhịn được, ta giơ tay điểm huyệt ngủ của nàng, ôm nàng vào lòng.
6
Trần Mạnh Hạ thật đáng yêu.
Dáng vẻ khi nàng cãi chày cãi cối thật đáng yêu, dáng vẻ lúng túng thật đáng yêu, dáng vẻ khóc lóc nhờ ta chống lưng cũng thật đáng yêu.
Sao trên đời lại có một cô nương thú vị như vậy?
Nhưng mà, nàng lại dám đi thanh lâu!
Nàng còn uống rượu do người khác mớm, lại trèo tường trong bộ dạng say khướt… Ta không phạt nàng, chỉ phạt Tần Lĩnh.
Phủ Trung Viễn Bá đời đời theo võ nghiệp, Tần Lĩnh cũng là nhân tài có thể đào tạo.
Đúng lúc biên cương đang thiếu tướng lĩnh, ta cười lạnh lùng, đá toàn bộ nam nhân trưởng thành của nhà họ Tần ra khỏi kinh thành.
Dám dẫn cô nương của ta đi uống hoa tửu à? Sau này ăn cát mà sống đi!
Trần Mạnh Hạ hoàn toàn không biết xấu hổ là gì.
Nàng luôn châm lửa, luôn luôn châm lửa trên người ta, nhưng lại không chịu dập lửa.
Ta thật sự không chờ được nữa, đích thân đến hạ sính lễ. Dù nàng có thật lòng thích ta hay không, ta cũng phải cưới nàng!
Ta phát hiện trong tủ sách của nàng giấu rất nhiều xuân cung đồ, nàng hiểu biết hơn ta tưởng. Ta không kìm được mà ôm chầm lấy nàng.
Thơm quá…
Mềm quá…
Ta nghĩ, dù nàng thực sự là nam nhân, chỉ e ta cũng không thoát khỏi tay nàng.
Người đáng yêu như vậy, chỉ có thể là của ta.
Ta cuối cùng cũng cưới được nàng rồi.
Nhuyễn Nhuyễn, đã đến lúc trả nợ rồi!