Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÁ HOAN THUỶ Chương 2 CÁ HOAN THUỶ

Chương 2 CÁ HOAN THUỶ

8:28 chiều – 24/11/2024

“Gần đây buôn bán ế ẩm, khó khăn lắm mới có khách lớn như ngài… Ai bảo ngài vừa có tiền vừa lắm lời.”

Hắn nhướn mày: 

“Kẻ xấu tiền nhiều đuổi kẻ tốt, ở đâu cũng vậy thôi.”

Kẻ gì, tiền gì, ta chẳng hiểu.

“Thái hậu rõ ràng khỏe mạnh, thế mà nói bị bệnh đau đầu, bắt bản vương vào cung hầu bệnh.”

Lại nữa rồi, Chiêu Vương bắt đầu lải nhải.

Hắn nói mãi, đặt muỗng xuống, nhàn nhạt: 

“Dựa vào cạnh tranh giá thấp, ngươi mãi mãi sẽ không kiếm được đại tài. Bản vương sẽ dạy cho ngươi một cách marketing.”

Marketing là thứ thánh hiền nào chăng?

…….

Mụ ma ma kéo ta, tay nặng như Nhị Ngưu ca làm lông heo. Ta bị dẫn đến trước mặt Chiêu Vương. Hắn chỉ mặc trung y màu nhạt, dây áo trước ngực chưa buộc, mái tóc đen chưa búi, buông dài như thác nước. Thấy ta, hắn thoáng ngẩn người: 

“Quả nhiên, người đẹp vì lụa.”

Cửa sổ mở rộng, gió đầu hạ thổi bay tà áo của hắn, lộ ra một mảng da trắng như ánh trăng.

Mặt ta đỏ bừng, vội vàng lùi lại.

“Điện… Điện hạ, tiểu nữ bán đậu hũ, không bán thân.”

Đôi mắt hồ ly của hắn hơi nheo lại: 

“Ngươi nói gì?”

Hắn nhấc chân, từng bước áp sát.

Hắn càng tiến, ta càng lùi, rất nhanh lưng ta đã dựa vào cây cột. Ta định trốn, hắn đã đưa tay giữ chặt ta trong không gian chật hẹp. Giọng nói trầm khàn như đá nhám cọ vào màng tai: 

“Mười lượng một lần, bán hay không?”

5

Mười lượng sao?

Đó là một vạn bát tàu hũ đấy.

Đem đổi thành đồng tiền, ta đếm cả đêm cũng không hết. Bạn ta – Hoa Hoa, từng bán thân làm nô chỉ được ba lượng bạc.

Ngón tay lạnh của Chiêu Vương chạm vào tai ta đang nóng bừng: 

“Cơ hội chỉ có một, bản vương không có nhiều kiên nhẫn.”

“Ba…”

“Hai…”

Ta hít sâu một hơi: 

“Không bán.”

Hắn thoáng sững lại, buông tai ta ra: 

“Vì sao?”

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: 

“Nếu thật lòng yêu mến điện hạ, dù không nhận một văn tiền, tiểu nữ cũng nguyện theo ngài. Hơn nữa, tiểu nữ đã có hôn phu.”

Ánh mắt Chiêu Vương trở nên sâu thẳm, dừng lại trên người ta hồi lâu. Ta lòng rối như tơ vò, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Một lúc sau, hắn lạnh lùng cất tiếng:

“Vở kịch này ngươi chưa xem đủ sao?”

Vậy là vừa rồi hắn chỉ định mặc y phục, không phải cởi áo để định làm gì ta sao?

Thật bối rối!

Ta không tin!

Hắn đúng là lão già độc ác mà!

Tiểu Thất bên cạnh vỗ tay, mụ ma ma lập tức tiến vào, đưa ta ra trước tiền sảnh, đứng sau một tấm bình phong, ta chẳng hiểu gì.

Bình phong mỏng như cánh ve, che như không che, bày đặt ra để làm gì chứ?

Mụ ma ma cười dịu dàng: 

“Cô nương, hôm nay vương gia mở yến tiệc, có một món ‘Bạch Ngọc Mỹ Nhân Canh’, mong cô nương trổ tài ngay tại đây.”

“‘Bạch Ngọc Mỹ Nhân Canh’ là gì?”

Mụ mama mỉm cười: 

“Là tàu hũ non thôi, cô nương cứ làm như thường ngày là được.”

Nói rồi, mụ vẫy tay, đám nô bộc mang đậu đã ngâm và những dụng cụ sáng bóng bày ra trước mặt ta. Hóa ra chỉ là làm đậu hũ, chuyện này ta rất rành.

Ta lập tức bắt tay vào làm.

Khách khứa lần lượt đến, tiếng nhạc vang lên rộn ràng. Cả tiền sảnh trở nên nhộn nhịp, ánh chiều tà từ cửa sổ phía sau lưng ta hắt vào, in bóng ta lên tấm bình phong.

Có khách cười nói: 

“Mỹ nhân tay ngọc làm đậu hũ, cảnh tượng này thật đáng để làm thơ.”

Không khí trong sảnh thêm phần náo nhiệt. Khách khứa thi nhau làm thơ, tiếng khen ngợi không ngớt. Nhưng những điều đó chẳng liên quan đến ta, ta chỉ chăm chú làm đậu hũ. May mắn thay, đậu hũ nhanh chóng đông lại, vừa trắng vừa mịn.

Việc này chẳng khó khăn gì.

Ta lấy nhíp, sắp xếp hoa quế vàng lên nền trắng của đậu hũ, tạo thành hình hoa nguyệt, liễu rủ, thỏ trắng.

Giữa lúc yến tiệc ngập tràn men say, một bát tàu hũ lạnh lại càng trở nên thanh khiết và hấp dẫn. Thêm vào những hình trang trí bên trên, khách khứa không ngớt lời tán thưởng.

Đêm đã khuya, khách dần ra về gần hết, Chiêu Vương đứng dậy, vòng qua bình phong, dừng lại trước mặt ta. Trong bộ y phục đỏ rực rỡ, hắn trông như tiên nhân bước ra từ trong tranh.

Hắn đưa ngón tay chạm vào lớp đường mỏng trên tàu hũ, đưa lên miệng nếm thử, nhìn ta cười.

6

“Không ngờ ngươi còn có tài này, trước đây đã từng học vẽ tranh sao?”

Mỹ nhân chếnh choáng hơi men, nụ cười của hắn lay động lòng người. Ta không dám nhìn thẳng hắn, cúi đầu đáp: 

“Phụ thân tiểu nữ trước đây từng làm thợ cắt tỉa vườn cho quý nhân, nên tiểu nữ cũng học được đôi chút.”

Hắn bật cười, véo má ta: 

“Ngươi thật khiến bản vương bất ngờ.”

Ta cau mày, lùi lại hai bước.

“Sao thế, bản vương giúp ngươi một đại ân, véo má ngươi cũng không được sao?”

Ta mím chặt môi: 

“Điện hạ, tay ngài còn chưa rửa.”

Chiêu Vương cười lớn: 

“Bản vương không ngại mặt ngươi đầy mồ hôi, ngươi lại ngại tay bản vương bẩn. Được rồi, bản vương đi rửa tay.”

Hắn rời đi, mụ ma ma dẫn ta đi rửa mặt.

Vừa dùng khăn lau sạch lớp phấn trên mặt, một nam tử trẻ tuổi, mặc cẩm bào đội mũ quý, bước vào. Cả phòng đồng loạt quỳ xuống: 

“Tham kiến Phúc Vương điện hạ!”

Ta cũng vội vàng quỳ theo, hắn tiến đến, nâng cằm ta lên. Rõ ràng hắn rất anh tuấn, nhưng ta lại cảm thấy như đang bị rắn độc theo dõi.

“Quả nhiên là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên điêu khắc không cần chạm trổ. Theo bản vương đi, ngày tháng tốt đẹp của ngươi còn ở phía trước.”

Ta cụp mắt xuống: 

“Điện hạ, tiểu nữ không phải nô tỳ trong phủ.”

Phúc Vương nhếch môi cười lạnh, đột nhiên đưa tay bóp chặt cổ ta, nhấc bổng lên. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại là sự tàn nhẫn lạnh lẽo: 

“Vậy thì sao? Bản vương không thể mang ngươi đi ư? Đừng tưởng có chút nhan sắc thì có thể không biết điều.”

Hắn siết chặt tay, ta bị bóp đến đỏ bừng cả mặt, hơi thở ngắt quãng. Theo bản năng, ta dùng hết sức đập vào mu bàn tay hắn. Mụ ma ma quỳ bên cạnh, sợ hãi không ngừng dập đầu: 

“Phúc Vương điện hạ, xin tha mạng! Mạnh cô nương là khách của điện hạ nhà chúng tôi…”

Phúc Vương cười càn rỡ: 

“Sao? Hoàng thúc sẽ vì một ả thôn nữ không biết điều mà trách phạt bản vương chắc?”

7

Đúng lúc ta tưởng mình sắp bị Diêm Vương đón đi, giọng nói lạnh như băng của Chiêu Vương vang lên: 

“Có đấy.”

Phúc Vương nghiêng đầu, như không tin: 

“Hoàng thúc, người vừa nói gì?”

Giọng Chiêu Vương như ngâm trong băng tuyết:

“Tai ngươi điếc rồi sao? Còn không mau thả người xuống.”

Ánh mắt Phúc Vương thoáng hiện vẻ ấm ức, hắn thô bạo quăng ta xuống đất. May thay Chiêu Vương nhanh tay đỡ lấy, ôm ta vào lòng. Ta ho sặc sụa, toàn thân run rẩy. Bàn tay hắn đặt trên eo ta, nhẹ nhàng siết một cái, giọng điệu lả lơi: 

“Eo cũng thon lắm.”

Phúc Vương mặt mày u ám: 

“Hôm nay hoàng thúc định vì một nữ nhân mà trở mặt với nhi tôn sao?”

Chiêu Vương ôm ta càng chặt hơn, đến mức môi ta gần như chạm vào vành tai hắn, Phúc Vương lập tức co rúm lại, cúi đầu, mang theo vài phần ấm ức: 

“Hoàng thúc tha lỗi, nhi tôn không dám. Chỉ là hoàng thúc với một kẻ bán đậu hũ có cần quá để tâm như vậy không?”

Chiêu Vương khẽ dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt ta: 

“Sơn hào hải vị ăn mãi cũng ngán, đổi sang món thanh đạm thử xem. Đợi bản vương dạy dỗ nàng xong, sẽ đưa đến phục vụ ngươi.”

Ánh mắt dán chặt trên mặt ta, hắn cười nhạt: 

“Vậy chúng ta cứ quyết định thế, chờ thúc chán, nhớ gửi nàng cho nhi tôn vui vẻ một chút.”

Chiêu Vương không nhịn được phất tay: 

“Cút đi.”

Phúc Vương vừa đi, đám nô tài cũng lui ra hết.

Chiêu Vương cầm chén trà lạnh, ngửa cổ uống cạn, lẩm bẩm: 

“Mẹ kiếp, loại bệnh kiều này đúng là khó đối phó. Độc giả thật sự điên rồ, ngay cả ghép đôi thúc thúc và nhi tôn cũng nghĩ ra được.”

Hắn đặt chén trà xuống, hứng thú dang tay ra trước mặt ta: 

“Nào, xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng, lại đây thay y phục cho bản vương.”

“Điện hạ đừng đùa nữa. Tiểu nữ biết vừa rồi ngài nói chỉ là giả.”

Hắn ra vẻ hứng thú: 

“Ngươi làm sao mà biết?”

“Y phục ở eo tiểu nữ đã bị ướt rồi.”

Là bị mồ hôi từ lòng bàn tay hắn làm ướt.

Nếu những lời hắn nói là thật lòng, chắc chắn hắn sẽ không hồi hộp đến mức này.

Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc, bật cười nhạt: 

“Ngươi thông minh hơn bản vương tưởng đấy.”

Đôi mắt tràn đầy xuân ý của hắn dần trở nên lạnh lẽo: 

“Bản vương không thích những nữ nhân quá thông minh. Người đâu, tiễn Mạnh cô nương về.”

Đã muộn thế này, không để ta nghỉ lại phủ một đêm sao?