Ta mang thai cốt nhục của kẻ phản diện, thế nhưng tên cẩu Hoàng đế lại triệu ta vào cung phong làm phi.
Không thể ngờ được, một nữ tử bán đậu hũ như ta, trước thì đá văng Chiêu Vương khét tiếng, sau lại lọt vào mắt xanh của cẩu Hoàng đế.
Ngày đầu nhập cung, ta liền bị lật thẻ bài, tám đêm liên tiếp hầu hạ. Rồi sau đó, thái y chẩn đoán ta đã hoài thai.
Cẩu Hoàng đế nâng cằm ta lên, giọng trầm lạnh:
“Nói cho trẫm nghe, hài tử là của ai?”
1
Từ nhỏ, ta bán đậu hũ ở Tây thị kinh thành, người người gọi ta là “Đậu Hũ Tây Thi”.
Ngày nọ, một cỗ xe ngựa bốn góc treo chuông vàng bỗng dừng ngay trước quầy của ta. Tấm rèm thêu chỉ vàng bị một bàn tay trắng muốt vén lên.
“Cho một bát tàu hũ nước đường.”
Giọng nói lười biếng, như thể chưa tỉnh ngủ.
Ta nghĩ, bán nhanh để sớm thu dọn về gặp người trong lòng, liền múc một bát đầy đưa cho tùy tùng của vị quý nhân.
Tùy tùng vén màn xe:
“Cô nương tự mình dâng lên đi.”
Ta cúi người lên xe, một mùi hương lạnh lẽo ập vào mặt. Người nọ liếc ta bằng ánh mắt phượng lười biếng:
“Ngồi đi.”
Ta bối rối xoắn lấy vạt áo:
“Không cần, thần nữ đứng được rồi.”
Mau trả tiền đi, đừng làm lỡ thời gian ta đi gặp người trong lòng.
Hắn ăn một miếng tàu hũ, thở dài:
“Làm Chiêu Vương chẳng dễ dàng gì, ngay cả ai là người, ai là quỷ bên cạnh cũng khó phân rõ. Bản vương chỉ muốn sống thêm vài năm nữa.”
Nếu biết sớm đây là Chiêu Vương khét tiếng, có cho ta trăm cái gan chó, ta cũng không dám bước lên xe.
Không bịt được miệng hắn, thì ta cũng bịt tai mình vậy.
Nhưng hắn vậy mà câu tiếp theo lại dám nghi ngờ tay nghề của ta?
“Tàu hũ này có hơi nhạt…
Ta lập tức phản bác:
“Tàu hũ cho thêm muối thì chẳng ngon chút nào.”
Đôi mắt phượng kia nhướn lên, nửa cười nửa không:
“Hóa ra ngươi vẫn nghe được đấy.”
Sắc mặt ta thoáng chốc tái nhợt.
Hắn chậm rãi rút khăn ra lau tay:
“Hét vài câu đi, lớn tiếng lên chút.”
Ta ngơ ngác.
Hét gì cơ?
“Bản vương mang tiếng xấu xa, ngươi đã lên xe ngựa của ta, nếu không xảy ra chút chuyện thì chẳng hợp lý gì.”
Ta lập tức hiểu ra, sau đó hít một hơi thật sâu, hét lớn:
“Chiêu Vương điện hạ, sao ngài mua tàu hũ mà không trả tiền?”
Chiêu Vương phun hết ngụm trà trong miệng ra. Hắn chỉ tay vào mũi ta, khóe miệng giật giật:
“Ngươi…”
Ta nhỏ bé, yếu đuối, đáng thương:
“Là do tiếng của thần nữ chưa đủ lớn ư?”
Không thể nào, tiếng hét này hẳn cả con phố đều nghe thấy a.
Hắn đột ngột đưa tay tới, ngón tay lạnh băng lướt từ khóe mắt ta xuống tới cằm, như đang kiểm tra chất lượng thịt lợn vậy. Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười sắc lạnh:
“Miếng đậu hũ này, nhìn qua cũng không tệ.”
Gì cơ, hắn định lột da ta ăn hay sao?
Da đầu ta tê dại, cả người căng thẳng xoắn chặt lại.
Hồi lâu, hắn thu tay về, vẻ mặt nhạt nhẽo:
“Xuống đi.”
Như được đại xá, ta lăn một vòng xuống xe ngựa, qua tấm rèm nhỏ giọng hỏi:
“Còn tiền tàu hũ thì sao…”
Từ trong xe vang lên một tiếng cười lạnh:
“Lá gan của ngươi cũng lớn nhỉ.”
Tấm rèm nặng nề bị vén lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết của Chiêu Vương. Trong tay hắn, cầm một con tỳ hưu bằng đồng.
“Đây là tiền ngươi được trả để bồi chuyện.”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Ta vội kéo lấy con tỳ hưu, cúi đầu tỏ vẻ cung kính:
“Điện hạ yên tâm, ngài đã trả tiền, miệng của tiểu nữ sẽ kín như bưng.”
Hắn khẽ “ừm” một tiếng, rồi hạ rèm xuống.
Ta lập tức quay về thu dọn sạp hàng, sau đó chạy như bay. Vừa quẹo qua một con phố, tiếng chuông leng keng vang lên từ phía sau.
Hóa ra là Chiêu Vương đi theo sau lưng:
“Chạy nhanh như vậy, sợ bản vương đổi ý muốn lấy mạng ngươi sao?”
Ta không dừng bước:
“Không phải, không phải! Tiểu nữ chỉ vội đi gặp vị hôn phu thôi.”
2
Chiêu Vương mặt thoáng sượng, cười nhạt rồi hỏi:
“Có muốn bản vương đưa một đoạn không?”
Ta nhìn trời, rồi vội vàng tay chân cùng trèo lên xe ngựa. Nhưng hắn hạ rèm xuống, nói với phu xe:
“Đi thôi.”
Phu xe vung roi một cái, không những ta không kịp lên xe mà còn bị bụi đất bay đầy mặt. Chạy xa một đoạn, trong gió còn vọng lại tiếng cười khoái trá của hắn.
Đúng là trẻ con!
Ta vừa chạy vừa thở dốc, cuối cùng cũng đến được Nam Nhai. May thay Nhị Ngưu ca vẫn chưa dọn hàng.
Ánh nắng giữa trưa rọi lên cánh tay trần, từng giọt mồ hôi lấp lánh ánh sáng mê người. Nhị Ngưu vung dao chặt mạnh vào ống xương, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc cuồn cuộn. Đúng là dáng hình lý tưởng trong mộng của ta.
Nhị Ngưu cầm lấy con tỳ hưu, nhìn kỹ một hồi rồi gật đầu.
“Nhị Ngưu ca, chúng ta còn thiếu bao nhiêu nữa?”
Nhị Ngưu cẩn thận cất con tỳ hưu, tránh ánh nhìn nóng bỏng của ta:
“Không còn nhiều, muội cố gắng thêm chút nữa là được.”
Ta không vui.
Chuyện của hai người, sao chỉ có một mình ta phải cố gắng?
Ta dùng dây cỏ treo hai ống xương lớn, chậm rãi bước về. Khi đi ngang qua tửu lâu lớn nhất Tây Nhai, bất ngờ có một hạt đậu phộng từ trên trời rơi xuống, đập trúng trán ta:
“Này, đồ đầu heo kia!”
Ta ngẩng đầu lên, đối diện ngay với đôi mắt hồ ly hẹp dài của Chiêu Vương, ta lập tức cúi đầu, vội vã bước nhanh.
“Đinh!”
Lại bị ném trúng.
Lần này là một đồng tiền đồng.
Ta hít sâu một hơi.
Chỉ một văn tiền thôi sao!
Có ý xem thường ta là ăn mày phải không hả?
“Đinh đinh đinh…”
Những đồng tiền đồng liên tiếp bay xuống, rơi leng keng. Ta đứng yên không nhúc nhích, liếc mắt nhìn lên lầu. Kết quả bị Chiêu Vương nhìn trúng ngay. Cuối cùng, ta đành chịu thua.
Chủ yếu là hắn cho quá nhiều, hu hu hu…
Ta xách xương đầu heo lên lầu hai, vừa vào cửa đã chìa tay ra trước mặt hắn. Hắn ngồi phịch trên ghế mềm, tay ném đồng tiền lên xuống, cười nhạt:
“Ngươi đem tỳ hưu bản vương tặng, cho cái tên đồ tể giết heo kia sao?”
Hắn theo dõi ta!
Lẽ nào muốn nhắm đến sắc đẹp của “Đậu hũ Tây Thi” này sao?
Chiêu Vương nhướng mày, dằn mạnh cả nắm đồng tiền xuống bàn:
“Tình yêu làm người ta mù quáng, cái thái độ qua loa của tên giết heo đó, chẳng khác nào thái độ của vị hôn thê trước đây đối với bản vương.”
Trời ạ, hóa ra hắn còn từng có vị hôn thê.
Ta thật sự muốn hỏi vì sao hai người không thành đôi, nhưng lại sợ mất mạng, ôi trời.
Ta hạ mắt, tỏ vẻ ngoan ngoãn:
“Nhị Ngưu ca không phải là người như vậy.”
“Ngươi thấy tên giết heo đó có gì tốt?”
“Huynh ấy khỏe mạnh, lại không phải lo lắng chuyện mẹ chồng.”
“Phụt…”
Chiêu Vương phun cả ngụm trà ra ngoài. Hắn nhìn ta chằm chằm mấy giây, đột nhiên nghiêng người sát lại gần, hương thơm lạnh lẽo từ hắn bao trùm lấy ta. Hắn nâng cằm ta lên, buộc ta đối diện với đôi mắt hồ ly mê hoặc của hắn, giọng hắn đầy quyến rũ:
“Bản vương vừa ý ngươi, chi bằng ngươi theo bản vương đi? Bản vương sẽ xây cho ngươi một tòa kim ốc, tổ yến, hải sâm, bảo đảm ngươi dùng không hết.”
3
Hắn và Nhị Ngưu ca là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.
Nhị Ngưu là người trầm lặng, chắc chắn, đáng tin cậy; còn hắn là một công tử phong lưu, ngạo mạn.
Ta nói lòng mình như nước lặng, chắc các người cũng chẳng tin.
“Điện hạ vẫn nên đi tìm các tiểu thư danh môn khác thì hơn.”
Đôi mắt Chiêu Vương lướt qua mặt ta, dừng lại một hồi lâu.
Khoảng cách giữa chúng ta rất gần, hơi thở của hắn phả lên mặt ta, khiến ta cảm thấy ngưa ngứa, tim ta như muốn loạn nhịp. May thay, đúng lúc ấy hắn buông ta ra, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt nhàn nhạt.
Hắn lẩm bẩm:
“Hóa ra không phải nữ nhân nào cũng giống như nàng.”
Rồi hắn phất tay:
“Ngươi đi đi.”
Ta liếc nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị. Cũng đến giờ ăn rồi, vậy mà không gọi ta ngồi lại ăn vài miếng. Ta ấm ức đi xuống lầu, chợt nhớ ra nắm đồng tiền vẫn chưa lấy.
“Đồng tiền kia…”
“Đã muộn rồi.”
Đúng là chủ như chó, nô tài cũng không hơn gì.
Không dám lấy người, lại mất cả tiền, lòng ta tan nát. Đi được một đoạn, tiểu nhị trong quán đuổi theo, đưa cho ta một hộp thức ăn và một nắm đồng tiền:
“Là vị quý nhân ở nhã gian lầu hai tặng.”
Trong hộp là món hải sâm xào hành và gà hầm bào ngư, còn nắm đồng tiền đếm mãi cũng đủ ba trăm.
Lúc ăn cơm, ta không nhịn được mà khóc.
Thì ra bào ngư và hải sâm ngon đến thế, giờ ta hối hận liệu có kịp không?
…….
Hôm sau ta vẫn ra quầy như thường lệ, nhưng phát hiện ra buôn bán ế ẩm hơn hẳn. Hóa ra Vương quả phụ đã dựng quầy đậu hũ ở phố bên, bán ba bát chỉ với hai văn tiền.
Nàng ta tròn trịa mặn mà, các nam nhân nhân cơ hội mua đậu hũ liền tiện thể sờ tay nàng, nàng chỉ cười, không hề giận. Thế nên dù đậu nàng làm không ngon bằng ta, việc kinh doanh cũng nhanh chóng phát đạt.
Ba ngày liền, đậu hũ của ta đều không bán hết, Nhị Ngưu ca đưa ra ý kiến:
“Hay muội dùng loại đậu kém hơn, bán rẻ hơn một chút? Không thì cứ thế này, chúng ta không gom đủ tiền sính lễ cho muội đâu!”
Ta đã đưa huynh gần một lượng bạc rồi còn gì!
“Cha ta bệnh nặng, tốn nhiều tiền thuốc.”
Nhị Ngưu nắm lấy tay ta:
“Xin lỗi, muội đợi ta thêm chút nữa.”
Nhìn hắn chân thành như vậy, ta đành ép nghi ngờ xuống.
Năm ngày trôi qua, việc buôn bán ngày càng tệ. Vương quả phụ lại sớm dọn hàng, lắc lắc eo, chế nhạo ta:
“Còn chưa bán hết sao?”
Ta lạnh giọng cười nhạt:
“Phải, đương nhiên không bằng ngươi bán đậu hũ kèm cả thịt, bán nhanh hơn.”
Ta tức muốn chết, nhưng cũng hiểu nếu cứ thế này thì quả phụ nói không sai. Ta muốn sống tiếp, chỉ còn cách giống nàng, từ bỏ nguyên tắc.
Nàng vừa đi, xe ngựa lộng lẫy của Chiêu Vương đã dừng trước mặt ta. Ta nghiêm nghị nói:
“Ta dùng toàn đậu tốt, hương vị cũng ngon hơn.”
Hắn cười híp mắt, phe phẩy quạt:
“Bản vương chỉ ăn ở đâu rẻ hơn.”
Ta tức tối đậy nắp thùng đậu hũ.
Đã chạy đi ăn đậu hũ chỗ khác, lại còn quay về đây chọc tức ta.
Quá đáng!
Ta phát hỏa, hắn lại cười càng vui:
“Cho bản vương một bát, mang lên đây.”
Ta lên xe, hắn nằm dài, lười biếng mở miệng:
“Đút cho bản vương đi.”
Mơ cũng đẹp quá ha! Một bát tàu hũ một văn tiền, còn muốn được đút.
Ta lạnh lùng:
“Vậy phải thu thêm phí.”
Hắn cười khẽ, ánh mắt hồ ly liếc qua ta:
“Bao nhiêu?”
“Năm văn tiền.”
Ta liền xúc một muỗng tàu hũ đút vào miệng hắn. Hắn cười, khóe mắt cong cong:
“Vẫn là tàu hũ của ngươi ngon nhất.”
“Sao không đút nữa?”
Ta cúi đầu đáp:
“Mỗi lần đút là năm văn.”
Hắn kéo dài tiếng “hừm”, bật cười:
“Thật là đồ gian thương.”
Ta cười mà như không: