Keo kiệt!
Ta còn muốn xem chăn gối của quý nhân liệu có được thêu bằng chỉ vàng hay không nữa mà.
Cuối cùng, Tiểu Thất tiễn ta đến tận cửa nhà. Thấy hắn định rời đi, ta vội níu tay áo hắn:
“Vương gia còn dặn gì không?”
8
Tiểu Thất nhìn ta bằng nửa con mắt:
“Cô nương, muốn hóa phượng hoàng, ít nhất cũng phải là chim sẻ trước đã.”
Hóa ra trong mắt hắn, ta ngay cả làm chim sẻ cũng không đủ tư cách.
Ta kiễng chân, cũng dùng nửa con mắt đáp lại hắn:
“Tiểu nữ chỉ muốn hỏi, tiền đâu?”
Không phải nói sẽ dẫn ta đi kiếm tiền lớn sao? Ta suýt mất mạng, chẳng lẽ hắn lại hèn hạ đến mức không đưa nổi một đồng?
Quả nhiên, hắn đúng là hèn thật.
“Thấy cô nương cũng bị thương, xem như hòa nhé. Từ ngày mai, sẽ có người mời cô nương đến nhà biểu diễn. Lúc đó nhớ lấy mỗi lần hai lượng bạc, mỗi tháng chỉ cần đi ba lần.”
Trời ạ, mỗi lần hai lượng sao?
Trong đó còn có vài bộ y phục mới và một số trang sức.
Nhìn thế này, lại thấy mình giống hệt đám quan lại, vài bộ y phục mà cũng phải đi vay mượn!
Đúng là keo kiệt!
Sớm biết vậy, vừa rồi ta nên ăn thêm vài miếng bào ngư, ít nhất cũng gỡ lại chút vốn rồi.
……..
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm.
Bình thường giờ này, ta đã xay đậu và nấu sữa đậu nành. Nhưng hôm nay ta chẳng làm được gì, chỉ mở cổng, đi qua đi lại trong sân.
Trời còn chưa sáng rõ, Vương quả phụ đẩy một xe đậu hũ đi chợ, vừa vặn thấy ta đang nhàn rỗi. Nàng dừng lại, cười ngọt ngào:
“Ôi chao, hôm nay không bán đậu hũ à? Lại đây, thím múc cho một bát miễn phí. Thân mẫu ngươi không khỏe, giờ ngươi không còn kế sinh nhai từ bán đậu hũ, làm sao mà tích góp tiền hồi môn được đây?”
Ta thật muốn vung tay tát cho ả ta một cái thật mạnh.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa gỗ đàn khảm hoa văn leng keng dừng lại. Một mụ ma ma trung niên bước xuống, lịch sự hỏi:
“Đây có phải nơi ở của Mạnh cô nương không?”
“Chính là ta.”
Chuyện… chuyện gì thế này, sao nhanh đến vậy?
Ta liếm môi, hỏi nhỏ:
“Ma ma, Chiêu Vương trả hai lượng bạc đúng không?”
Ma ma vẫn giữ nụ cười:
“Tay nghề của cô nương xứng đáng với giá đó.”
Vương quả phụ bên cạnh nghe xong đứng chết lặng.
9
Ma ma liếc nhìn bà ta với ánh mắt khinh bỉ:
“Hàng giả tráo thật, còn bán cả nhan sắc. Người như bà, đừng nói đến vào phủ Tống, chỉ cần đi ngang cửa thôi cũng khiến phu nhân thấy bẩn.”
Xe ngựa đi xa, mặt Vương quả phụ vẫn trắng bệch. Cuối cùng, ta cũng được hả giận.
“Vương thẩm không đi bán đậu hũ sao? Từ nay, bà không còn là đối thủ của ta nữa. Hãy vui vẻ mà bán đậu hũ ba bát hai văn của bà đi. Để ta tính xem, bà phải mất bao lâu mới kiếm được hai lượng bạc nào?”
Vương quả phụ như gà chọi thua trận, mãi sau mới lầm bầm hỏi:
“Ngươi đã giàu sang phú quý rồi, còn cần Nhị Ngưu nữa sao?”
Bà ta làm sao biết chuyện giữa ta và Nhị Ngưu?
“Ta sắp tích đủ tiền để thành thân với Nhị Ngưu ca rồi.”
Vương quả phụ nhếch mép cười lạnh:
“Được, ta chờ uống rượu mừng của các ngươi.”
Bà ta đẩy xe đi, miệng lẩm bẩm:
“Kiếm được nhiều tiền thì đã sao, cuối cùng chẳng phải vẫn bị nam nhân lừa gạt đấy thôi.”
Khi Nhị Ngưu biết quý nhân trả hai lượng bạc chỉ để mời ta một lần, hắn không tin. Cho đến khi ta đưa ra hai trăm đồng tiền, ánh mắt hắn mới bừng lên hy vọng.
Chuyến đi đến phủ Tống rất thuận lợi, ta gặp được Chiêu Vương. Nhưng hắn lại bận trêu đùa hai thị nữ xinh đẹp, đến cả một ánh mắt cũng không dành cho ta.
Lúc ta rời phủ Tống, xe ngựa của hắn cũng vừa khởi hành, ta vội chạy đến:
“Điện hạ…”
Ta xoắn tay áo, rụt rè hỏi:
“Hôm nay ngài không muốn trò chuyện với tiểu nữ sao?”
Tiểu nữ rất muốn nghe những chuyện triều đình tiểu nữ không thể với tới, hay những nơi xa xôi mà tiểu nữ không hiểu nổi.
Rèm xe khẽ nhấc lên, ta mừng rỡ, nhưng hắn chỉ ném ra một con tỳ hưu bằng đồng. Ta không kịp đỡ, con tỳ hưu lăn mấy vòng dưới đất, dính đầy bùn đất.
“Chăm chỉ bán đậu hũ đi, đừng quên lời hứa ban đầu. Đi thôi!”
Tiểu Thất nhìn ta bằng ánh mắt có chút thương hại, rồi vung roi. Xe ngựa lăn bánh, xa dần khỏi tầm mắt ta.
Ta nhặt con tỳ hưu lên, lau đi lau lại, mãi mới sạch hết vết bẩn.
———
Dạo gần đây lòng ta rối bời, chỉ cần chuyện này xong xuôi, ta mới an lòng.
Hôm đó trời mưa, ta ngồi trong xe ngựa lộng lẫy, không hiểu sao lại vén rèm lên. Mưa lạnh tạt vào mặt, trong màn mưa, ta thấy Nhị Ngưu cầm ô, ôm chặt một nữ nhân lạ trong lòng. Trên mặt hắn là nụ cười hạnh phúc mà ta chưa bao giờ thấy.
Người phụ nữ ngẩng đầu, ánh mắt ta và nàng ta chạm nhau.
Hóa ra là người quen cũ.
Ta chui ra khỏi xe, không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống, suýt nữa thì ngã sõng soài. Nhị Ngưu hoảng hốt, ôm chặt Hoa Hoa, lùi lại vài bước, sợ bùn bắn lên người nàng ta. Thấy ta, mặt Nhị Ngưu tái mét. Hoa Hoa thì trái lại, rất vui vẻ nắm lấy tay ta:
“Mạnh Chi Chi, sao ngươi lại ở đây? Nói cho ngươi một tin vui, Nhị Ngưu ca đã kiếm đủ tiền, sắp chuộc thân cho ta rồi. Từ nay, ta không cần phải khổ sở dọn dẹp nữa.”
Ta nhìn Nhị Ngưu, cười mà như nghiến răng:
“Hắn có nói cho ngươi biết, số tiền đó từ đâu mà có không?”
10
Nhị Ngưu kéo ta sang một bên:
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, ta chỉ coi nàng ấy như muội muội. Nàng đừng nghĩ linh tinh.”
Ta bật cười lạnh:
“Nếu chỉ coi là muội muội, sao không dám nói trước mặt nàng ta?”
Ta cao giọng:
“Trịnh Nhị Ngưu, ngươi chỉ là một kẻ giết lợn, còn muốn hưởng phúc tề nhân sao? Còn không chịu soi gương xem mình là cái thá gì mà dám mơ mộng!”
Mưa lạnh tát mạnh vào mặt Nhị Ngưu, ánh mắt đầy tia máu của hắn nhìn chằm chằm ta. Giọng hắn sắc như dao cứa vào màng tai ta:
“Nàng đã trèo được lên quý nhân rồi, tất nhiên chẳng còn coi trọng ta nữa. Mà thực ra nàng chưa từng thật lòng thích ta, đúng không? Ta chẳng qua chỉ là hạt đậu mà nàng cẩn thận chọn ra, phù hợp nhất để làm đậu hũ mà thôi!”
Ta nhìn mái tóc bóng nhờn, móng tay đen kịt, làn da cháy nắng đến đỏ bừng và lột da của hắn, cả những chấm đen lấm tấm trên đầu mũi hắn.
Đây là nam nhân ta từng chọn, muốn gửi gắm cả đời sao?
Ta không nhịn được, “ọe” một tiếng nôn ra.
“Trịnh Nhị Ngưu, ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm. Dù có thích hay không, ta cũng giữ vững được giới hạn của mình.”
Ta hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh lạ thường:
“Từ giờ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
Ma ma dìu ta lên xe ngựa, Nhị Ngưu đuổi theo một đoạn dài.
“Chi Chi, Chi Chi…”
Hắn còn cố vươn tay níu lấy tấm rèm ô cửa sổ. Ma ma vén rèm, nghiêm giọng quát:
“Làm bẩn xe ngựa của Hầu phủ, ngươi đền nổi không?”
Nhị Ngưu nghe vậy đành rụt tay lại, vẻ mặt xấu hổ.
————————-
Kinh thành quý nhân cũng chia thành từng nhóm riêng.
Phủ Chiêu Vương thường tiếp đãi những công tử phong lưu, tài tử lỗi lạc. Phủ Tống thị lang lại là nơi tụ họp của các quan viên thanh nhã, lịch sự. Còn tổ tiên Hầu phủ Nam Bình là võ tướng, nên khách khứa đa phần xuất thân từ quân đội.
Họ ăn uống thoải mái, tiếng cười nói ầm ĩ như muốn nhấc cả mái nhà lên.
Ta bị dầm mưa, đầu óc vốn đã ong ong. Bây giờ lại thêm hơi nóng và tiếng ồn vây quanh, cảm giác như đầu muốn nổ tung.
Ta cố gắng giữ tinh thần, tạo hình các loại binh khí như đao, kiếm, kích trên bề mặt lớp đường, gượng cười, mở miệng định nói:
“Điện hạ, món này…”
Chưa kịp nói hết câu, mắt ta tối sầm, ngã quỵ xuống. Trước khi mất ý thức, ta cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay mang hương lạnh.
…….
Không biết mình ngất bao lâu, khi mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là vạt áo đỏ. Ngẩng đầu lên nữa, là một chiếc cằm sắc nét.
Chiêu Vương thấy ta tỉnh, giọng nói trầm ổn vang lên:
“Tối qua bản vương bị thích khách ám sát, phần lớn khả năng là do tên cẩu Hoàng đế kia phái đến. Bản vương chỉ muốn tìm cách trở về, hắn mà tiếp tục giở trò, bản vương thật sự phải tạo phản rồi. Nam Bình hầu cũng chẳng phải người tốt, vừa thề trung thành với bản vương, vừa lén gặp tâm phúc của cẩu Hoàng đế.”
Bên ngoài mưa lớn như trút, trong xe ngựa, mùi hương lạnh vương vấn.
Hắn nói không ngừng, ta khẽ kéo vạt áo hắn, giọng vẫn khàn đặc:
“Điện hạ…”
Hắn dừng lại, nhíu mày:
“Một tên đồ tể thôi mà, đáng để ngươi sống chết thế sao? Nếu ngươi thích đồ tể, bản vương ngày mai sẽ tìm hết đám giết lợn ở kinh thành cho ngươi, tha hồ mà chọn!”
Đầu ta vẫn mơ màng, nhưng tim thì đập loạn, như muốn nhảy ra ngoài, dán chặt vào người đàn ông trước mặt. Ta bất ngờ kéo mạnh hắn, khiến hắn cúi người xuống. Hắn định ngồi thẳng dậy, ta liền vòng tay ôm lấy cổ, không để hắn thoát.
“Điện hạ, ta nghĩ thông rồi.”
Hắn ngẩn ra, vẻ mặt đầy khó hiểu. Ta nhướn cổ, đặt môi mình lên đôi môi tuyệt đẹp của hắn:
“Bây giờ ta muốn ở bên điện hạ.”
Hắn giữ lấy vai ta, tức tối quát:
“Mạnh Chi Chi, ngươi vì thất tình mà điên rồi sao?”
Ta đặt tay lên yết hầu đang chuyển động của hắn, nhẹ giọng:
“Điện hạ nói mà không làm, là đang sợ sao?”
Mưa lớn rơi tí tách trên mái xe, âm thanh vang dội. Ánh mắt hắn dần trở nên u tối:
“Ngươi nghĩ kỹ chưa, bản vương không thể cho ngươi danh phận, cũng không thể lâu dài.”
Ta khẽ cười, bàn tay run rẩy:
“Cần gì lâu dài, cần gì danh phận. Chỉ cần hiện tại, điện hạ đáp ứng ta là đủ.”
Hắn vươn tay, giữ chặt sau gáy ta, cúi xuống hôn mãnh liệt.
“Mạnh Chi Chi, đây là ngươi tự cầu, lát nữa đừng có khóc.”
11
Thật sự đã khóc.
Nhưng không phải ta, mà là hắn.
Chiêu Vương điện hạ từng trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, vậy mà lần này không chịu nổi quá nửa tuần trà.
Ta vốn đang rất động lòng, nhưng nhìn vẻ mặt ủ rũ và không tin nổi của hắn, ta không nhịn được mà bật cười.
“Điện hạ, không sao đâu, ta biết vài vị đại phu rất giỏi chữa mấy chuyện này.”
Mặt hắn đen lại, đè ta xuống:
“Tuyệt đối không phải phong độ bình thường của bản vương, chúng ta làm lại!”
Ta thật sự không nên cười hắn.