Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRÌNH VỊ ƯƠNG Chương 2 TRÌNH VỊ ƯƠNG

Chương 2 TRÌNH VỊ ƯƠNG

1:06 chiều – 24/11/2024

4

Ta cố nén sự căng thẳng mà theo hắn vào phòng.

Cảm giác nhiều hơn cả là sợ hãi.

Bùi Mục Dã mười ba tuổi đã ra chiến trường, nay đã ba mươi mốt, tung hoành sa trường gần hai mươi năm. Người đời truyền rằng ngựa của địch vừa thấy hắn đã sợ đến quay đầu bỏ chạy.

Ta lo sợ câu nói hoang đường khi nãy đã chọc giận hắn, liệu có phải hắn muốn tìm một nơi vắng vẻ để trừng trị ta không?

Ta đứng sát cửa, không dám nhúc nhích.

Nhưng Bùi Mục Dã lại làm như không thấy sự tồn tại của ta, thẳng thừng cởi bỏ áo ngoài, bắt đầu lau người.

Thân hình hắn cường tráng, vai rộng đến đáng kinh ngạc, những đường cơ bắp dưới cánh tay sắc nét, trên eo lưng đầy những vết sẹo cũ mới chồng chất.

Những vết sẹo ấy vừa đáng sợ, vừa toát lên vẻ đẹp hoang dã đầy sức mạnh.

Ta chợt nhớ lại cảm giác vòng tay của hắn siết chặt quanh eo ta trên lưng ngựa, không khỏi cảm thấy mặt nóng bừng.

“Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?”

Hắn đột nhiên mở miệng.

“Mười chín.”

Hắn quay đầu nhìn ta một cái, tiếp tục lau người, dường như cảm thấy thú vị.

“Vậy nàng có biết không? Ta lớn hơn nàng tận mười hai tuổi.”

“Ta biết.”

Nhìn thấy hắn ung dung đặt tay lên dây lưng, mặt ta đỏ bừng, vội a lên một tiếng rồi quay lưng đi.

Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ:

“Lá gan nhỏ như thế, cũng không hiểu làm sao dám nói ra mấy lời đó.”

Ta ý thức được hắn đang nói đến điều gì, nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt tay rồi đột ngột quay người lại, may thay, y phục dưới của hắn vẫn còn nguyên.

“Ta… Ta nghe nói, ngươi vẫn chưa cưới vợ.”

Hắn lười biếng ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, không rõ cảm xúc.

Mặt ta ngày càng nóng, tim đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ta gần như dốc hết sức lực để mở lời:

“Ngươi là võ tướng, cưới con gái nhà quyền quý khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu rằng có ý kết bè kết phái. Phụ thân ta chỉ là quan lục phẩm nên thân phận của ta không cao quý gì cho cam”

Hắn vẫn không nói gì.

“Ngươi cưới ta đi. Ta sẽ rất nghe lời, ngươi ra ngoài, ta sẽ giữ nhà, ngươi trở về, ta chờ ngươi.”

Căn phòng bỗng rơi vào tĩnh lặng. Ta cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chẳng lẽ hắn vẫn nghĩ ta đang nói đùa?

Không còn gì để mất nữa rồi, ta phải liều một phen!

Ta cắn răng, nhấc chân bước về phía hắn. Bùi Mục Dã ngẩng đầu nhìn ta, tựa như có chút khó hiểu.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta cúi người, quỳ xuống giữa hai chân hắn. Hắn sững sờ, nhưng cơ thể lại bất động.

Một tay ta chống bên người hắn, tay kia đặt lên vai trần của hắn. Sau đó, ta chầm chậm cúi đầu hôn lên vết sẹo trên cổ hắn.

Chỉ thoáng chạm rồi rời, nhưng ta rõ ràng cảm nhận được thân thể người đàn ông trước mặt khẽ run lên.

“Ta là nghiêm túc.”

Nói ra câu này, ta đã dùng hết dũng khí của mình. Nhưng sau đó, sự im lặng của Bùi Mục Dã khiến ta vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng.

Có lẽ, ta sẽ không sống qua đêm nay.

Ta tuyệt vọng nhắm mắt, định lùi lại thì bất ngờ bị hắn bế bổng lên. Còn chưa kịp định thần, ta đã bị hắn ném lên giường.

Cú va chạm mạnh khiến ta choáng váng, ngay giây tiếp theo, hắn đã đè lên ta. Bàn tay lớn của hắn áp chặt vào eo ta, nóng rực như thiêu đốt.

Giọng nói khàn khàn vang lên sát tai ta, tựa như lời được ép ra từ kẽ răng:

“Hiện tại hối hận vẫn còn kịp.”

Ta cắn môi, chủ động ôm lấy cổ hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Nhẹ chút…”

Hắn trầm giọng, vùi đầu vào cổ ta:

“Người luyện võ, chẳng biết nặng nhẹ đâu, nàng cố chịu đựng một chút.”

Không biết đã qua bao lâu, ta vẫn khóc, vẫn run rẩy không ngừng. Mơ hồ nghe thấy Bùi Mục Dã thở dài bên tai:

“Khóc nhiều như vậy, ta biết làm sao với nàng đây…”

Nghĩ lại, hẳn là hắn đã thu lực, nếu không có lẽ ta đã không sống nổi qua đêm nay.

5

Tiếng rao bán của những người trên phố đánh thức ta dậy, lúc ấy Bùi Mục Dã đang đứng bên giường mặc y phục.

“Ta đưa nàng về Trình phủ trước, thay hỷ phục.”

Ta ngây người một lúc, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt:

“Hôn sự với Bùi Trường Phong không hủy bỏ sao?”

“Hắn ư?”

Bùi Mục Dã bất ngờ cúi xuống, cắn nhẹ vào môi ta, nhướn mày cười:

“Tất nhiên là ta đến cưới nàng rồi.”

6

Khi ta mê man ngủ, Bùi Trường Phong vẫn đang say mèm ở thanh lâu. Hắn nghe Tước Nhi đàn một lúc rồi mới quay về Bùi phủ.

Dẫu có hoang đường thế nào, hắn vẫn nhớ rõ ngày mai là ngày hắn thành thân với Trình Vị Ương.

Nàng là người dễ nhẫn nhịn. Rõ ràng mảnh khảnh, nhỏ bé như vậy, nhưng mặc hắn làm gì, cũng không thấy nàng thất thố bao giờ.

Thực ra hắn có chút không vui.

Tại sao nàng không giận chứ? Thê tử người khác chẳng phải đều ghen tuông vì trượng phu ong bướm bên ngoài hay sao?

Ngày thường có thể nghĩ cách chọc ghẹo nàng, trêu đùa nàng. Nhưng hôm nay không được. Nếu ngày đại hôn hắn không đến, e rằng nàng sẽ bị người nhà trách phạt.

Chậm một chút cũng chẳng sao, dù gì Trình Vị Ương ngoài hắn còn có thể gả cho ai?

Hắn vốn không ghét nàng, chỉ là tính tình vô vị của nàng cần phải thay đổi. Cưới về rồi từ từ dạy bảo cũng không muộn.

Mặt trời lên cao, Bùi Trường Phong bị tiếng kèn đám cưới đánh thức. Hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng của bà mai:

“Tân lang lên ngựa đón tân nương nào.”

Cơn say lập tức tan hơn phân nửa, hắn bật dậy khỏi giường, lớn tiếng gọi gia nhân:

“Người đâu! Chết cả rồi sao? Sao không gọi ta dậy!”

Hắn lục tìm khắp phòng nhưng không thấy hỷ phục.

Một tên gia nhân rụt rè bước vào, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng ai dám nói gì. Bùi Trường Phong lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

“Chuyện gì vậy?”

“Nhị công tử, đội ngũ đón dâu đã xuất phát đến phủ Trình gia rồi.”

“Ta còn chưa dậy! Ai đi đón dâu?”

“Là… gia chủ.”

Mắt Bùi Trường Phong sáng lên.

“Đại ca về rồi?”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười thoải mái:

“Đại ca cũng thật là, dù thương ta không muốn gọi dậy thì cũng không thể thay ta đi đón dâu chứ. Như vậy là thế nào? Trình Vị Ương nhát gan, chẳng phải bị hắn dọa chết sao. Mau mang hỷ phục của ta ra đây, ta đuổi theo.”

Hắn vừa dứt lời, gia nhân vẫn chần chừ không động đậy.

Sắc mặt Bùi Trường Phong sa sầm, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cơn bất an.

“Đừng để ta phải nói lần thứ hai.”

Gia nhân mặt tái mét, lập tức quỳ xuống:

“Công tử tha mạng!”

“Người thành thân với nhị tiểu thư nhà họ Trình hôm nay, chính là huynh trưởng của ngài!”

Sắc mặt Bùi Trường Phong lập tức tái nhợt. Hắn nhấc chân chạy ra ngoài, lòng bỗng dâng lên dự cảm đáng sợ, như có thứ gì đó đang không ngừng lớn lên trong lòng.

Rõ ràng hắn càng lúc càng gần phủ Trình gia, nhưng khoảng cách với Trình Vị Ương lại càng lúc càng xa.

7

“Đồ vô dụng!”

Ta quỳ trong từ đường, khoác trên mình hỷ phục, lưng thẳng tắp.

Trình Nghiêm, phụ thân của ta, cố giữ vẻ mặt tươi cười để an ủi quan khách, nói rằng tân lang chỉ là trên đường bị trì hoãn, nhưng thực tế đã lo đến toát mồ hôi.

“Tối qua bảo ngươi đưa Bùi Trường Phong về phủ Bùi gia, ngươi lại làm gì mà cả đêm không về!”

“Hôm nay nếu hắn không tới rước dâu, chi bằng ngươi lấy một dải lụa trắng mà tự kết liễu đi!”

Ông ta tiện tay nhấc chiếc ghế, định đập về phía ta. Ta không trốn tránh, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Ngài muốn ta trong đêm tân hôn lại bị phu quân nhìn thấy toàn thân thương tích sao?”

Động tác của ông ta khựng lại.

Trình phu nhân ở bên cạnh như đang xem kịch vui, còn tỷ tỷ thì hùa theo, châm chọc:

“Muội muội nói cũng phải. Muội vốn đã chẳng bằng hoa khôi kia nên mới khiến Bùi công tử vừa ý. Nếu lúc này lại mang trên mình thương tích, chỉ sợ phu quân nhìn thấy liền sinh chán ghét.”

Trình Nghiêm trừng mắt nhìn ta, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Quả nhiên giống y như mẹ ngươi, tính tình cứng nhắc, vô vị đến cực điểm!”

Ta siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt. Đúng lúc này, gia nhân vội vã chạy vào bẩm báo:

“Người của Bùi phủ tới đón dâu rồi!”

Trình Nghiêm mừng rỡ, chỉnh lại y phục, định ra ngoài đón khách, nhưng trước khi đi vẫn không quên uy hiếp ta:

“Chuyện ngươi cả đêm không về, hãy giữ kín trong bụng. Nếu để Bùi gia biết, ai còn muốn một thứ nữ không giữ khuôn phép như ngươi? Chẳng phải là đi gặp gỡ đàn ông lạ…”

“Đàn ông lạ? Ngài nói là bản hầu sao?”

Ta lập tức quay đầu lại.

Bùi Mục Dã vận hỷ phục đỏ rực, đôi mày sắc sảo, khí thế ngạo nghễ, bước một bước lớn vào từ đường.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Ánh mắt Bùi Mục Dã vừa thấy ta liền lạnh lùng:

“Trình gia để phu nhân của bản hầu quỳ mà xuất giá, chẳng phải là đang làm mất mặt bản hầu sao?”

Ánh mắt hắn lướt qua một vòng, Trình Nghiêm và mọi người đều sợ đến mức quỳ sụp xuống đất.

Trình Nghiêm còn chưa hiểu rõ tình hình, tại sao người đến rước dâu lại biến thành sát thần này, hơn nữa hắn còn gọi ta là “phu nhân”…

Ông ta lập tức đoán ra điều gì đó, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

“Hạ quan không dám… không dám…”

Ta vịn tay Bùi Mục Dã đứng dậy, nhẹ giọng nói:

“Phu quân, đây chỉ là quy củ của nhà họ Trình. Nữ tử xuất giá phải quỳ trong từ đường một canh giờ.”

“Đúng vậy!”

Trình Nghiêm thấy ta nói đỡ thì lập tức mừng rỡ không thôi, định thuận theo lời ta, nhưng ta lại tiếp lời:

“Và mẫu thân cùng các tỷ muội phải quỳ hai canh giờ để cầu phúc cho tân nương.”

8

Cả nhà họ Trình đều sững sờ.

Khóe môi Bùi Mục Dã thoáng hiện nụ cười:

“Đã vậy, bản hầu sẽ không làm chậm trễ việc cầu phúc của đại nhân và gia quyến. Quy củ này thật thú vị, bản hầu để vài cận vệ ở lại quan sát, chắc hẳn nhạc phụ đại nhân không ngại chứ?”

“Không… không dám.”

Nói xong, Bùi Mục Dã định kéo ta rời đi. Chàng phát hiện chân ta mềm nhũn không bước nổi liền dứt khoát bế bổng ta lên, mặc kệ ánh mắt mọi người, sải bước ra ngoài.

“Con tiện nhân này!”

Tỷ tỷ Trình Mộng Như nghiến răng, định đứng lên thì bị Trình Nghiêm tát một cái ngã trở lại.

Ông ta thấp giọng quát:

“Quỳ xuống cho ta!”

Trình Mộng Như không dám tin, che mặt lắp bắp:

“Phụ thân…”

Trình Nghiêm nghiến răng nói nhỏ:

“Những cận vệ kia còn ở đây, các ngươi nếu không quỳ đủ hai canh giờ, ngày mai Trình gia e là khó giữ nổi!”

Trình Nghiêm nghĩ rằng ta dù gì cũng là nữ nhi nhà họ Trình, dẫu gả cho Bùi Mục Dã rồi thì vẫn phải giúp đỡ Trình gia.

Nhưng ông ta không biết, nếu mai này Trình gia gặp nạn, ta chắc chắn sẽ là người thêm củi vào lửa trước tiên.

Khi kiệu hoa đi được nửa đường, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào. Lẫn trong đó, ta nghe thấy giọng nói của Bùi Trường Phong:

“Đại ca!”

Thì ra là Bùi Trường Phong đuổi tới. Lúc này hắn đứng chắn trước đoàn đón dâu. Ta chỉ nghe thấy tiếng thì thầm của đám đông xung quanh.

Hôn sự của ta và Bùi Trường Phong vốn ai cũng biết, nhưng hôm nay người ta gả lại là Bùi Mục Dã, không tránh được khiến người ta bàn tán.

Chỉ là, có Bùi Mục Dã ở đây, chẳng ai dám hỏi gì.

“Đại ca, là ta hồ đồ, đêm trước ngày thành thân lại uống rượu say mèm, còn phiền đại ca thay ta đi đón Vị Ương về.”

Ta khẽ vén một góc rèm kiệu, nhìn thấy Bùi Trường Phong mặc chiếc áo dài xộc xệch từ tối qua, vẫn giữ nguyên vẻ phóng túng lười nhác.

Hắn định tiến lên, nhưng Bùi Mục Dã đã cưỡi ngựa chặn trước mặt hắn. Từ trên cao nhìn xuống, giọng Bùi Mục Dã lạnh lùng:

“Vị Ương? Ngươi cũng dám gọi thế sao?”

“Từ nay về sau, nhị tiểu thư nhà họ Trình – Trình Vị Ương – là thê tử của Bùi Mục Dã ta, là chủ mẫu của Bùi phủ. Là tẩu tử của ngươi, Bùi Trường Phong. Nghe rõ chưa?”

Hắn nhấn mạnh từng chữ, vừa nói cho tất cả mọi người xung quanh, cũng vừa nói cho ta nghe.

Không gian im phăng phắc, chỉ có tiếng Bùi Trường Phong khẽ gọi:

“Đại ca…”

Bùi Mục Dã không để ý, ra lệnh cho phu kiệu tiếp tục lên đường.

Đám người vui vẻ tấu nhạc, kiệu hoa của ta đi lướt qua Bùi Trường Phong.

Khi ánh mắt hắn nhìn về phía ta, ta buông rèm xuống. Nhưng tay hắn lại siết chặt lấy mép kiệu:

“Vị Ương, là huynh ấy ép nàng sao?”

Vì câu hỏi này, cả đoàn người đều dừng lại. Bùi Mục Dã quay đầu nhìn ta, không làm gì cả, chỉ đợi.

Ta cảm thấy hai má hơi nóng, từ tốn mở miệng:

“Hầu gia dũng mãnh vô song, là ta thật lòng ngưỡng mộ ngài ấy.”

Ngón tay của Bùi Trường Phong siết chặt đến trắng bệch. Một hồi lâu, hắn khẽ thốt ra mấy chữ:

“Vậy còn ta thì sao…”

Ta chỉ thấy buồn cười.

Câu hỏi này như thể ta là người phụ bạc hắn vậy.

Không còn bị hôn sự với ta trói buộc, lẽ ra Bùi Trường Phong phải vui mừng mới đúng. Dù sao hắn chưa từng muốn cưới ta mà.

“Tiểu thúc từ nay, tự nhiên không lo không nghĩ, tự do tự tại.”

Bùi Trường Phong định bước lên nữa nhưng bị cận vệ của đại ca hắn giữ chặt.

Ta không biết ánh mắt hắn nhìn ta khi ấy đang nghĩ gì, nhưng ta lại thấy nhẹ nhõm chưa từng có.

“Ngày vui thế này, phu nhân không nên phân tâm.”

Bùi Mục Dã cưỡi ngựa đi cạnh kiệu ta, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt hắn nhìn ta đầy vẻ chiếm hữu.