Trước đêm thành hôn với Bùi Trường Phong, khắp kinh thành lan truyền tin tức rằng y đã ném ngàn lượng vàng tại thanh lâu để mua đêm đầu tiên của hoa khôi.
Ta đến thanh lâu để đón người, vừa hay nghe thấy hắn ôm hoa khôi, phong lưu cười cợt:
“Chỉ là một nữ nhân nhà tiểu môn tiểu hộ, đại ca không muốn cưới mới nhét cho ta.”
“Thà ta bỏ ngàn lượng mua một nụ cười của nàng, còn hơn ngày ngày phải đối mặt với gương mặt vô vị ấy.”
Ta xoay người, gả cho đại ca của hắn – một sát thần Mạc Bắc hơn ta mười hai tuổi, toàn thân sát khí bức người.
Sau này, Bùi Trường Phong mắt đỏ hoe tìm đến ta, nghẹn ngào hỏi:
“Có phải đại ca ép nàng không? Hắn ta lớn hơn nàng nhiều như vậy!”
Ta cúi đầu, mặt đỏ bừng:
“Nam nhân lớn tuổi một chút, sẽ biết thương người.”
1
Khi ta đến thanh lâu, trời đã tối đen.
Bà chủ thấy ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ cười cợt nói tránh:
“Trình cô nương là đến tìm Bùi công tử phải không? Thật tiếc, ngài ấy vừa rời đi rồi.”
Thế nhưng trong lúc nói, ánh mắt bà ấy cứ liếc về phía phòng chữ Ngọc trên lầu.
Bùi Trường Phong, phong lưu phóng khoáng, nhà có gia sản bạc vạn, từ trước đến nay chỉ chọn những thứ tốt nhất – bất kể là phòng ốc hay con người.
Xung quanh tràn ngập tiếng cười hò reo.
“Trình cô nương, vị hôn phu của nàng bây giờ đang ở phòng chữ Ngọc, cùng Tước Nhi cô nương vui vẻ đấy!”
Ta gạt bà chủ sang một bên, nén nhịn cảm giác khó chịu, từng bước đi lên, đứng trước phòng chữ Ngọc.
“Bùi công tử, ngày mai đã thành thân, hôm nay lại bỏ ngàn lượng vàng mua đêm đầu tiên của ta. Không sợ Trình nhị cô nương tức giận không gả nữa hay sao?”
Qua khe cửa, ta thấy bóng dáng hai người đang tựa vào nhau bên bàn.
Bùi Trường Phong cười nhạt, hoàn toàn không để tâm:
“Nàng ta chỉ là con gái nhà tiểu môn tiểu hộ, đại ca không muốn cưới mới nhét cho ta.”
“Con người nàng ấy, nhỏ nhen lắm, ta chưa từng thấy nàng ấy giận bao giờ.”
Cô nương kia làm bộ dỗi hờn:
“Vậy công tử thấy, ta với phu nhân của ngài, ai đẹp hơn?”
“Tước Nhi đang ghen sao?”
Giọng hắn hạ xuống, như thì thầm bên tai:
“Thà ta bỏ ngàn lượng mua một nụ cười của nàng, còn hơn ngày ngày phải đối mặt với gương mặt vô vị ấy.”
Sau đó là tiếng cười đùa khiến người nghe phải đỏ mặt.
Ngón tay ta đặt trên cửa khựng lại, không định mở ra nữa.
Người xem không được nhìn thấy kịch hay, đều tỏ vẻ thất vọng.
“Trước ngày đại hôn, phu quân lại ném ngàn lượng mua đêm đầu tiên của nữ tử thanh lâu. Trình cô nương quả thật không tức giận sao?”
“Nàng có thể giận gì chứ? Nhà họ Trình trèo cao mới gả được vào nhà họ Bùi, nàng lại chỉ là thứ nữ, không biết nhà họ Bùi sao lại đồng ý hôn sự này.”
“Thân phận chênh lệch như vậy, bất kể Bùi nhị công tử làm chuyện gì điên rồ đi chăng nữa, nàng chẳng phải cũng phải nhẫn nhịn hay sao?”
Tay ta siết chặt rồi lại buông lỏng. Những ánh mắt xung quanh như có ngàn cân sức nặng, đè lên khiến ta không thở nổi.
2
Đúng như lời bọn họ nói, vì gia cảnh chênh lệch với Bùi gia nên ta gần như ngày nào cũng phải nhẫn nhịn.
Từ nhỏ, gia đình đã gửi tỷ muội ta đến học cùng con cháu nhà họ Bùi.
Ta vóc người nhỏ bé, tính tình nhu mì, tự nhiên trở thành đối tượng để bọn họ trêu chọc, bắt nạt.
Bùi Trường Phong lúc ấy không giống bọn họ. Hắn khinh thường việc tìm niềm vui trên sự đau khổ của ta, thậm chí đôi lúc còn ra tay giúp đỡ khi họ ra tay quá đáng.
“Khóc cái gì? Phiền phức.”
Ngày ta và hắn đính ước, hắn cười mà như không cười:
“Hóa ra người sẽ thành thân với ta là nàng. Vậy cũng được.”
Câu nói ấy đầy hàm ý, ban đầu ta ngỡ hắn hài lòng với hôn sự này là vì có chút cảm tình với ta. Về sau mới biết, đó là vì ta dễ bị bắt nạt.
Ta là thứ nữ, mẹ ruột đã sớm qua đời, phụ thân cũng chẳng thương yêu. Vì thế, hắn không cần để ý, cũng chẳng ai sẽ vì ta mà gây khó dễ cho hắn.
Khi định thân, ta từng ôm kỳ vọng, nghĩ rằng Bùi Trường Phong sẽ là người tốt. Chỉ là kỳ vọng đó, qua từng hành động hoang đường của hắn, đã bị mài mòn sạch sẽ.
Lễ Thất Tịch, hắn cùng ca nữ trên thuyền uống rượu, dùng khăn tay ta tặng để lau vết bẩn bên miệng nữ nhân kia.
Nhà họ Trình nói không sao.
Hắn mang sính lễ Bùi gia tặng ta đi đổi thành bảo ngọc để lấy lòng nữ tử thanh lâu.
Nhà họ Trình vẫn nói không sao.
Nhưng chưa ai từng hỏi qua ta – Trình Vị Ương – liệu có sao hay không.
Phụ thân nói, Bùi gia hiện có Bùi đại lang – người đã lập vô số chiến công nơi sa trường, tiền đồ vô hạn, được bệ hạ trọng dụng, việc kết thân với Bùi gia là phúc phận tổ tiên tám đời tích đức.
Nhưng tại sao chứ? Nhà họ Trình muốn trèo cao, tại sao lại bắt ta phải nhẫn nhịn?
Mẫu thân tuy không phải chính thê, nhưng là con gái thương hộ được giáo dục tử tế, lại giỏi tính toán. Trước khi mất, bà nắm tay ta nói:
“Ta chỉ hy vọng Vị Ương của ta, cả đời sống vì chính mình.”
Bao năm qua, ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác trước những hành động hoang đường của Bùi Trường Phong.
Nhẫn nhịn cả những trò chèn ép của các tỷ tỷ. Họ bảo ta đến thanh lâu đón người, ta đến, nhưng rồi lại bị làm nhục.
Đến giờ phút này, đứng tại đây, ta bỗng cảm thấy mơ hồ.
Nếu mẫu thân biết ta sống thế này, bà sẽ đau lòng biết bao.
Chẳng lẽ ta phải nhẫn nhịn cả đời sao?
Vậy cả đời này… còn có ý nghĩa gì không?
Ta cắn môi, xoay người chạy ra khỏi thanh lâu.
Không ngờ đêm khuya lại có người cưỡi ngựa lao nhanh trên phố, ta không kịp dừng bước nên chỉ biết nhắm mắt chặt, tưởng như sẽ va phải người kia.
Khoảnh khắc đó, thậm chí ta còn nghĩ, chết cũng tốt.
Đột nhiên, một cánh tay rắn rỏi ôm lấy eo ta. Ta khẽ hô lên một tiếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi mở mắt thì phát hiện mình đã ngồi trên ngựa.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt giống Bùi Trường Phong đến năm phần, nhưng lông mày sắc bén, đôi môi mím chặt, trên cổ có một vết sẹo do đao gây ra, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo.
Là đại ca của Bùi Trường Phong – Bùi Mục Dã.
Hắn đã trở về từ biên cương?
“Không sao chứ?”
Giọng nói của hắn có chút khàn, có lẽ vì đã ngày đêm hành quân.
Nhưng ta đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền liều mạng nắm chặt lấy áo hắn, cắn môi, lần đầu tiên trong đời nổi loạn:
“Bùi Mục Dã, ngày mai ta sẽ gả vào Bùi gia, nhưng ta không muốn gả cho đệ đệ của ngươi. Ta… có thể gả cho ngươi không?”
3
Ánh mắt của Bùi Mục Dã thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nhưng ta không còn cách nào khác. Ta nhất định phải vì chính mình mà đấu tranh một lần.
Nếu gả cho Bùi Trường Phong, cả đời ta sẽ bị nhốt trong hậu viện, phải nhìn hắn tiếp tục phong lưu với những nữ nhân khác, thậm chí còn phải thu dọn những mớ bòng bong không kể xiết.
Bùi lão phu nhân từ trước đến nay chưa từng coi trọng ta, ngay cả ngày tháng ở hậu viện cũng sẽ khó yên.
Bùi Mục Dã là sát thần nổi danh, nay là tân quý của triều đình, quyền khuynh thiên hạ, được phong làm Hộ Quốc Hầu.
Nếu hắn mới là chỗ dựa của Bùi gia, tại sao ta không trực tiếp nắm lấy người quyền thế nhất?
Hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, ta mới ý thức được lời nói của mình hoang đường đến mức nào. Nhất thời xấu hổ, cúi đầu, mặt đỏ bừng:
“Ta vừa rồi… “
“Ngồi vững.”
Bùi Mục Dã đột nhiên siết chặt lấy ta, con ngựa lại lao đi như bay.
Ta chưa từng cưỡi ngựa nên sợ hãi đến mức chỉ dám ôm chặt lấy cánh tay hắn. Cảm giác rắn chắc như đá khiến ta bất giác sửng sốt.
Vô thức, tai ta lại đỏ bừng lên.
Không ngờ Bùi Mục Dã lại trực tiếp đưa ta tới khách điếm.
Nhìn thấy ta ngồi trên ngựa không dám cử động, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười, đột ngột ghé sát vào tai ta.
“Không dám nữa sao?”
Ta có thói quen hễ sợ hãi liền bóp chặt ngón tay, nhưng bóp một hồi mới phát hiện tay mình đang nắm lấy tay của Bùi Mục Dã.
Hắn bật cười ha hả, trong ánh mắt kinh ngạc của ta, bất ngờ bế bổng ta xuống ngựa.
“Đùa nàng thôi. Ta ngày đêm hành quân về kinh, khó tránh khỏi dính đầy gió bụi, đương nhiên phải tìm một chỗ tắm rửa sạch sẽ trước khi về nhà.”
“Y phục của nàng khi bị ta kéo lên ngựa đã rách, cũng nên thay một bộ khác đi.”