Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRÌNH VỊ ƯƠNG Chương 3 TRÌNH VỊ ƯƠNG

Chương 3 TRÌNH VỊ ƯƠNG

1:07 chiều – 24/11/2024

9

Bùi gia là vọng tộc, lễ nghi thành thân phức tạp vô cùng, may mà Bùi Mục Dã nói hắn không quen những thủ tục rườm rà nên mọi thứ đều giản lược.

Sau khi vào phòng nghỉ, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến với ta.

Không biết đã ngủ bao lâu, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, cơn gió lạnh mang theo mùi rượu thổi tung khăn trùm đầu của ta.

Ta giật mình tỉnh dậy.

Bùi Mục Dã có vẻ đã uống không ít, nhưng bước chân vẫn vững vàng.

Hắn đi đến bên ta, ngồi xuống, không nói một lời, chỉ lười biếng dựa vào giường nhìn ta, như đang chờ ta làm gì đó.

Ta sực nhớ, lúc này, hẳn là nên hầu hạ hắn rửa mặt và chuẩn bị giấc ngủ. Nhưng việc này ta chưa từng làm, cũng chẳng ai dạy bảo.

Không khí lặng đi trong chốc lát, ta chậm rãi vén khăn trùm đầu, dè dặt đưa tay về phía áo của Bùi Mục Dã:

“Hầu gia, để thiếp giúp ngài cởi y phục…”

Chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ. Ngay sau đó, cổ tay ta bị nắm chặt, cả người bất chợt bị xoay chuyển, đè xuống giường.

Bàn tay to lớn của Bùi Mục Dã đã lách vào lớp hỷ phục rườm rà của ta. Ta bị hắn chạm đến mức không nhịn được bật ra một tiếng rên khẽ.

Hắn cười gian bên tai ta:

“Nàng gọi ta là gì?”

“Phu… phu quân.”

Hơi thở của Bùi Mục Dã càng lúc càng nhanh.

“Ta sống quen ở doanh trại rồi, không thích được hầu hạ. Ở Mạc Bắc, theo phong tục là ai có thể hầu hạ nương tử thoải mái hơn.”

Ta còn chưa kịp hiểu ý hắn là gì thì cảm thấy thân thể chợt lạnh, y phục đã bị hắn xé toạc.

“Ban ngày nàng nói ta dũng mãnh vô song, giờ để ta cho nàng thấy thế nào là dũng mãnh.”

10

Bùi Mục Dã tuy vừa cao quý vừa tuấn tú, nhưng do nhiều năm ở ngoài cầm quân, hắn làm việc có phần thô lỗ.

Ngày thứ hai sau hôn lễ, hắn vào cung diện thánh, còn ta thì ngủ mãi đến giữa trưa mới miễn cưỡng dậy nổi.

Quả nhiên, Bùi gia lão phu nhân nhân cớ này gọi ta vào từ đường nghe dạy bảo.

Nhưng ta đã bị rèn giũa ở cái nơi gọi là nhà họ Trình kia nhiều năm, sớm biết cách ứng phó. Bất kể bà nói gì, ta cũng chỉ đáp ba câu:

“Ngài nói phải.”

“Ta nhớ rồi.”

“Lần sau không dám nữa.”

Lão phu nhân tức đến run người, có lẽ bà nhất định muốn cho ta một bài học, bèn sai quản gia mang tới một chồng sổ sách.

“Đã làm chủ mẫu Bùi gia thì phải biết quản lý việc nhà. Đây là sổ sách ba cửa hiệu ở phố Tây, sổ sách này hơi lộn xộn. Hôm nay nếu không chỉnh lý được, đừng mong ăn cơm.”

Ta nhìn chồng sổ sách ấy, đôi mắt hơi mở to.

Lão phu nhân cứ tưởng ta sợ hãi, hài lòng lạnh lùng hừ một tiếng:

“Con gái nhà tiểu môn tiểu hộ, quả nhiên không đủ tư cách đứng trên đài cao.”

Chờ tất cả mọi người rời đi, ta vuốt ve đống sổ sách, kích động đến mức tay hơi run.

Những gì mẫu thân đã dạy ta, cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.

Đêm qua, khi Bùi Mục Dã “chăm chỉ” trên người ta, hắn từng nói:

“Nàng là chủ mẫu Bùi gia, sau này có thể nắm được bao nhiêu thứ, đều nhờ vào bản lĩnh của nàng.”

Có lẽ hắn chỉ thuận miệng nói thế. Nhưng một khi hắn đã mở lời, ta sẽ không khách khí.

Ta không biết rằng, khi ta đang tập trung chỉnh lý sổ sách trong thư phòng, thì Bùi Trường Phong lại đang chìm đắm trong men say.

11

Từ nhỏ đã được nuông chiều, là nhị công tử của Bùi gia, bên trên còn có một người huynh trưởng quyền khuynh thiên hạ, ở Thịnh Kinh không có thứ gì hắn muốn mà không đạt được.

Nghĩ lại, trong số các tiểu thư khuê các thì cô nương nhà họ Trình kia quả thực không thể xếp vào hàng danh giá.

Ngay từ đầu, hắn đã không hài lòng với cuộc hôn nhân này, đúng không?

Giờ nàng gả cho đại ca cũng tốt, từ nay về sau không ai có thể trói buộc hắn nữa.

“Gọi tất cả các cô nương xinh đẹp nhất trong lâu đến đây! Bản công tử từ nay tiêu dao phong lưu!”

Chính là như vậy!

Bùi Trường Phong cũng tự nói với mình như thế.

Hắn thiếu gì cô nương vừa mắt, chẳng phải chỉ là một Trình Vị Ương thôi sao? Đại ca chịu thay hắn gánh vác, hắn nên cảm thấy vui mừng mới phải.

Nhưng mọi chuyện dường như đang dần trở nên không đúng.

Bên cạnh hắn, các cô nương ai nấy thân mềm như nước, dung nhan diễm lệ, miệng lưỡi như bôi mật, chỉ nói những lời êm tai.

Các nàng còn chu đáo rót rượu, nhẹ nhàng đưa tới tận môi hắn. Nhưng hắn lại không ngừng nhớ tới người con gái trầm mặc ít nói, lúc nào cũng hơi nhíu mày, nhắc hắn đừng uống nhiều.

Đầu óc hắn chợt trở nên tỉnh táo trong một thoáng.

Bùi Trường Phong bỗng nhận ra, n gười con gái ấy nay đã là tẩu tử của hắn, từ nay về sau, sẽ không còn ai tới đón hắn nữa.

“Biến hết đi!”

Hắn như kẻ điên, lật tung bàn rượu xuống đất.

“Nàng chẳng phải thích ta sao? Sao vẫn chưa đến đón ta…”

12

Ta ngồi trong thư phòng chỉnh lý sổ sách đến lúc mặt trời lặn thì thị vệ thân cận của Bùi Mục Dã trở về, nói rằng hắn bị vài đồng liêu ép đến Túy Hương Lâu uống rượu, bảo ta đi “giải cứu”.

Ta có chút mơ hồ.

Giải cứu? Làm sao mà giải cứu? Thê tử đến tiệc rượu của phu quân để “đón người”, chẳng phải rất mất mặt sao?

Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị hối thúc thay y phục rồi ra ngoài.

Đến cửa thì bất ngờ gặp nha hoàn của Bùi Trường Phong từ bên ngoài trở về, nàng ta vội vàng tiến lại gần, nhỏ giọng bẩm:

“Phu nhân, nhị công tử đang ở Túy Hương Lâu uống rượu giải sầu, uống khá nhiều rồi, còn gây sự đánh nhau với người ta. Phu nhân mau đi xem thử!”

Ta khó hiểu:

“Ngươi không tìm mẫu thân hắn, không tìm đại ca hắn, sao lại tìm ta làm gì?”

Bùi Trường Phong liệu có quên không?

Trước đây hắn làm những chuyện hoang đường, lần nào ta cũng thay hắn thu dọn hậu quả, bởi khi ấy ai cũng biết ta sắp gả cho hắn. Ta buộc phải duy trì thể diện.

Nhưng giờ người ta gả đâu phải là hắn. Hắn phát bệnh gì vậy?

Nghe nói ta định tới Túy Hương Lâu, nha hoàn bỗng cười:

“Công tử quả nhiên đoán không sai, phu nhân không nỡ bỏ mặc ngài ấy.”

Ta chỉ im lặng trợn mắt.

Bệnh rồi! Chủ tớ các ngươi đều bệnh cả!

Trời vừa chập tối, Thịnh Kinh dưới màn đêm náo nhiệt và phồn hoa hơn cả ban ngày.

Túy Hương Lâu là tửu lầu lớn nhất Thịnh Kinh, nơi tụ họp của các quan to quyền quý.

Chưởng quỹ vừa thấy ta đến liền vội đích thân dẫn đường:

“Hầu gia đang uống rượu cùng vài vị đại nhân trong gian phòng, ngài ấy dặn trước, nếu phu nhân đến phải lập tức đưa lên.”

Ta theo chân chưởng quỹ đi tới gian phòng sang trọng nhất của tửu lầu.

Vừa tới khúc quanh thì bất ngờ đụng phải một người từ trong phòng đi ra, hơi rượu nồng nặc.

Bùi Trường Phong cầm trong tay một ly rượu, trên mặt có chút thương tích, trông có vẻ giống như lời nha hoàn nói: uống quá nhiều rồi gây sự với đám công tử ăn chơi khác.

Ánh mắt mơ màng của hắn trở nên sáng rõ ngay khi nhìn thấy ta.

“Nàng đến đón ta rồi?”

Hắn đưa tay về phía ta, nhưng ta không thèm nhìn, vòng qua hắn rồi giơ tay gõ cửa phòng bên cạnh.

“Phu quân, về nhà thôi.”

Cánh tay của Bùi Trường Phong khựng lại giữa không trung.

Cánh cửa bên cạnh mở ra. Bùi Mục Dã từ trên ghế đứng dậy, dáng vẻ như hơi say, mặt mang theo ý cười, đi về phía ta, tựa vào người ta rồi quay lại nói với những người trong phòng:

“Phu nhân của ta đến đón ta về rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.”

Có người đùa giỡn:

“Không ngờ đấy, sát thần oai phong lẫm liệt của Mạc Bắc cũng sợ thê tử quản sao?”

Bùi Mục Dã khẽ cười:

“Bản hầu cam lòng.”

Khi ta dìu hắn đi xuống, liếc thấy Bùi Trường Phong vẫn đứng đó, sắc mặt tái nhợt.

Hắn đang nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu, rượu trong bình đã chảy hết xuống đất mà hắn cũng không hay biết.

Bùi Mục Dã như mới trông thấy hắn, nhướn mày nói:

“Ngươi ở đây thật đúng lúc, lát nữa đi phố Tây mua ít bánh hoa quế mới ra lò về. Tẩu tẩu ngươi thích ăn.”

Nói xong liền ôm ta đi tiếp, lại kiêu ngạo giơ tay vẫy, giọng nói sang sảng:

“Bản hầu tân hôn vui vẻ, hôm nay mọi khoản tiêu xài ở Túy Hương Lâu đều tính vào sổ của Bùi phủ.”

Phía sau lập tức vang lên một tràng reo hò vui mừng.

Mọi người đều hân hoan chúc mừng hôn lễ của chúng ta. Chỉ có Bùi Trường Phong, đứng giữa sự náo nhiệt ấy, cuối cùng mới nhận ra hình như hắn đã vĩnh viễn mất đi một thứ gì đó.

Vừa về tới Bùi phủ, Bùi lão phu nhân liền không chờ được mà chạy tới trách móc.

“Ngươi đã chỉnh lý sổ sách ta giao? Đã xong rồi sao?”

Ta gật đầu:

“Đã xong.”

“Khẩu khí lớn! Ngươi tưởng chỉnh lý sổ sách là chuyện dễ dàng lắm sao?”

Bà nhất quyết muốn Bùi Mục Dã cùng xem sổ sách mà ta đã làm. Thấy ta gật đầu đồng ý, Bùi Mục Dã nhàn nhạt phẩy tay:

“Phu nhân sau này sẽ quản gia, thì nên xem thử sổ sách xử lý thế nào.”

“Một thứ nữ mà cũng đòi quản gia? Bùi phủ lớn thế này sao có thể giao vào tay một người không ra gì?”

Đoàn người lũ lượt kéo theo Bùi Mục Dã đến thư phòng.

Bùi Trường Phong đến muộn, mắt vẫn còn vằn đỏ, vội đi nhanh vài bước, chắn trước mặt mọi người.

“Mẫu thân, Vị Ương… à không, tẩu tẩu dù sao trước đây cũng là tiểu thư khuê các, không biết chỉnh lý sổ sách cũng là lẽ thường. Hà tất phải nghiêm khắc như vậy?”

“Mấy lời này là ý gì, Trường Phong? Chẳng phải trước đây ngươi luôn xem thường nhị tiểu thư nhà họ Trình sao? Nay lại đứng ra nói giúp nàng?”

Bùi Trường Phong nghẹn lời:

“Con không có ý đó…”

“Nếu sổ sách nàng ta không làm được, ta chẳng thể yên tâm giao gia nghiệp lớn thế này cho thứ gì không ra hồn.”

“Ồ?”

Bùi Mục Dã nhướn mày, liếc bà ta một cái:

“Thê tử của bản hầu không ra hồn? Ngài đang mắng nàng, hay là mắng ta?”

“Phu nhân thật nghĩ mình là thân mẫu của ta sao?”

Giọng điệu của hắn rất nhạt, nhưng tất cả mọi người có mặt đều tái mặt. Bùi lão phu nhân sợ đến mức lùi lại vài bước.

Bà ta vốn chỉ là kế thất, là mẫu thân ruột của Bùi Trường Phong, nhưng xuất thân chỉ là biểu muội xa của sinh mẫu Bùi Mục Dã. Nhân lúc lão hầu gia say rượu mà được gả vào phủ.

Bùi Mục Dã giao việc quản gia cho bà ta bao năm nay, chẳng qua vì hắn không hứng thú với tiền bạc. Nhưng điều đó không có nghĩa hắn coi bà ta như mẫu thân của mình.

Ta khẽ cúi đầu:

“Đây là lần đầu ta chỉnh lý sổ sách, nếu có sai sót, xin lão phu nhân lượng thứ.”

Ta không gọi bà ta là mẫu thân, thế nhưng trước mặt Bùi Mục Dã bà ta không dám nói gì.

Bà ta phất tay, lập tức có vài vị tiên sinh lão luyện trong việc sổ sách tiến lên xem xét.

“Hừ, ngươi chỉnh lý cả ngày trời, chỉ e càng làm càng rối…”

“Đẹp quá!”

Một người bất ngờ thốt lên:

“Sổ sách này chỉnh lý còn đẹp hơn cả đệ tử ta dạy năm năm trời!”

“Rất xuất sắc, mạch lạc rõ ràng, không sót một chi tiết. Phu nhân trước đây từng học qua?”

“Ta từng học từ mẫu thân.”

Vài tiếng tán thưởng vang lên. Bùi Mục Dã cúi đầu nhìn ta, khẽ siết tay ta một cái. Bùi lão phu nhân đứng ngẩn ra, không biết phải nói gì.

“Sao lại như vậy…”

“Thưa lão phu nhân, mấy sổ sách này ta đã chỉnh lý xong từ sáng nay, nhưng không lập tức báo lại vì phát hiện có vấn đề lớn. Phố Tây mấy cửa hiệu kia do ai quản? E là đã làm giả sổ sách.”

Sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch. Ngược lại, quản gia nhanh nhẹn lên tiếng:

“Thưa phu nhân, phố Tây đều do Trần quản sự phụ trách.”

Trần quản sự là đệ đệ ruột của Bùi lão phu nhân.

Ta cúi đầu, chỉ khẽ “ồ” một tiếng, không nói thêm gì.

“Sao có thể! Đệ đệ ta tuyệt đối không làm ra loại chuyện này!”

Bùi lão phu nhân lập tức nổi giận.

Bùi Mục Dã nổi danh tâm ngoan thủ lạt, trong mắt không dung nạp được bất kỳ hạt cát nào.

Nhưng sự tình đã nói đến lúc này, còn ai không hiểu rõ?

Khóe môi Bùi Mục Dã khẽ nhếch lên:

“Phu nhân hôm nay vất vả rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi. Chuyện các cửa tiệm này, bản hầu phải tra rõ.”

Trước khi rời đi, hắn cố ý ghé sát tai ta, hơi thở nóng ấm phả quanh tai, nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập:

“Đợi ta. Nếu ngủ mất, ta sẽ gọi nàng dậy.”

Ta cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ sợ sắc hồng trên mặt bị người khác nhìn ra.

Bùi Mục Dã vừa đi, Bùi lão phu nhân cũng lảo đảo đuổi theo, mang theo cả đoàn người.

Trong thoáng chốc, từ đường chỉ còn lại ta, Bùi Trường Phong, và vài nha hoàn thân cận.

“Ta thật không ngờ, ngươi còn biết chỉnh lý sổ sách?”

13

Ánh mắt Bùi Trường Phong phức tạp nhìn ta. Ánh mắt ấy, như thể lần đầu tiên nhận ra con người ta.

Ta thẳng thắn đối diện với hắn, mỉm cười:

“Tiểu thúc vốn không hiểu ta, sao lại có vẻ ngạc nhiên như vậy?”

Hắn ngẩn người, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm:

“Ngươi nói đúng. Ta chưa bao giờ hiểu ngươi.”

Hắn từng nghĩ rằng Trình Vị Ương chỉ là một thứ nữ không được coi trọng trong nhà, tầm thường vô vị, không có tài cán gì.

Một người tính cách yếu đuối, ai cũng có thể bắt nạt. Thậm chí, chính hắn cũng luôn bắt nạt nàng.

Nhưng hôm nay, nàng tự tin, mạnh mẽ, ứng đối có chừng mực, khiến người ta không thể rời mắt.

Bùi Trường Phong lặng lẽ siết chặt nắm tay.

“Lúc nãy, đại ca ghé sát tai ngươi, phải chăng đang trách mắng ngươi? Vị Ương, nếu ngươi không muốn gả cho huynh ấy, ta nhất định sẽ nghĩ cách.”

Nghĩ đến những lời mà Bùi Mục Dã đã nói bên tai ta, tai ta lại không nhịn được nóng bừng lên.

“Tiểu thúc không cần lo lắng cho ta, chi bằng lo cho thân thích ruột thịt của mình đi.”

Ta nói xong rồi bèn dẫn theo nha hoàn rời đi. Bùi Trường Phong lại chắn trước mặt ta, ánh mắt có chút kích động:

“Là huynh ấy ép ngươi sao? Huynh ấy lớn hơn ngươi mười hai tuổi!”

Ta cúi đầu, mặt hơi nóng, nhỏ giọng đáp:

“Nam nhân lớn tuổi một chút, sẽ biết thương người.”

Bỗng thấy bóng đen lướt qua phía sau, ta làm như không nhìn thấy gì, bước về phòng.

Ta biết, những lời ta nói với Bùi Trường Phong tối nay sẽ được ám vệ thuật lại từng chữ một cho Bùi Mục Dã.

Cũng tốt, để hắn biết rằng bây giờ ta đã toàn tâm toàn ý với hắn.

Nhưng ta không ngờ, Bùi Mục Dã là người thô lỗ.

Tối đó, hắn đè lên ta như một con sư tử kiêu ngạo, ép ta hết lần này đến lần khác phải nói xem hắn làm thế nào khiến ta thấy thoải mái nhất.

Ta không chịu nói, hắn liền bóp cằm ta, bắt ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ta thấy nàng có điều muốn nói?”

Ta ậm ừ đáp:

“Sau này, ta quản gia?”

“Nàng quản gia.”

“Vậy những chuyện như hôm nay ngài bao cả tửu lầu, sau này không được nói bừa.”

Bùi Mục Dã khựng lại, rồi bật cười ha hả:

“Thì ra phu nhân của ta là một con gà sắt.”

Đúng vậy! Ta là một người rất keo kiệt. Thế gian này tiền là vạn năng, ta chẳng muốn bỏ lỡ chút nào, kể cả là Bùi Mục Dã, người luôn nhường nhịn, bảo vệ ta. Một người tốt như vậy, ta chỉ có thể nắm thật chặt, không dám buông tay dù chỉ một chút.

14

Chuyện sổ sách rất nhanh đã có kết luận.

Trần quản sự làm giả sổ sách, tư túi tài sản của Bùi gia, Bùi Mục Dã liền sai người đánh gãy hai chân hắn, vứt ra thôn trang mặc kệ sống chết.

Bùi lão phu nhân ngày ngày ở trong phòng khóc lóc ầm ĩ, Bùi Mục Dã liền mời gánh hát nổi tiếng nhất Thịnh Kinh về phủ, ngày ngày cùng ta xem kịch, bảo rằng muốn so xem ai ồn ào hơn.

Ta lo rằng làm vậy không tốt. Hắn vừa chơi đùa bàn tay ta, vừa cười khẽ:

“Ai dám nói gì chứ?”

Vài ngày sau, vào dịp Thượng Âm Hội, theo tục lệ ở Thịnh Kinh, ta nên cùng Bùi lão phu nhân đến chùa Thanh Việt cầu phúc. Nhưng có lẽ vì tức giận ta và Bùi Mục Dã, bà nói mình bệnh không xuống giường được, bảo ta đi một mình.

Ta cầu còn không được.

Nhưng đi được nửa đường, Bùi Trường Phong cưỡi ngựa đuổi tới. Ta còn chưa kịp mở miệng phủi sạch quan hệ, hắn đã nói trước:

“Tẩu tẩu gấp gì? Ta chỉ nghe nói rừng trúc trên đường đến chùa Thanh Việt gần đây xuất hiện cường đạo. Đại ca bận luyện binh, không thể để ý tới tẩu tẩu, ta nhàn rỗi liền tới xem sao.”

Hắn trở lại dáng vẻ nhàn nhã, quý khí của một công tử ăn chơi.

Hắn gọi ta là tẩu tẩu, lý do đến cũng rất đường hoàng, ta chẳng có gì để nói. Nhưng lời hắn nói ngầm ám chỉ rằng Bùi Mục Dã là kẻ thô lỗ, không quan tâm đến ta.

Ta giả vờ không hiểu, hạ rèm xe xuống.

“Làm phiền tiểu thúc rồi.”

Trên đường, Bùi Trường Phong thường xuyên nhắc đến chuyện cũ.

“Ngươi còn nhớ lần trước khi ngươi tới nhà ta đọc sách, chúng ta cùng đến chùa Thanh Việt, người khác cầu duyên, chỉ có ngươi cầu bình an không?”

“Không nhớ nữa.”

“Ta nhớ ngươi thích ăn quả đỏ ở chùa?”

“Bây giờ không thích nữa.”

“Vị Ương, khăn tay ngươi tặng ta, ta vẫn giữ gìn cẩn thận.”

Ta nhìn hắn lấy từ trong áo ra chiếc khăn tay thêu màu hồng nhạt, bỗng nhiên nhớ ra:

“Ta nhớ chứ.”

Gương mặt Bùi Trường Phong thoáng hiện vẻ vui mừng. Nhưng ngay sau đó ta nói tiếp:

“Chiếc khăn này chẳng phải từng dùng để lau vết bẩn cho một ca nữ trên thuyền rượu sao? Tiểu thúc còn giữ ư? Nếu ngươi thật lòng thích nàng, để ta bảo đại ca cưới nàng vào phủ cho ngươi.”

Sắc mặt Bùi Trường Phong trầm xuống.

Từ đó trở đi,  suốt dọc đường hắnvɓĥ đều im lặng.

Khi trở về, ta cố tình không gọi hắn, định tránh mặt hắn để về phủ, nhưng không ngờ khi đến rừng trúc, ngựa của ta bỗng sợ hãi, rồi vô số mũi tên bay tới, khiến phu xe và hộ vệ bên ngoài trở tay không kịp.

“Cường đạo! Có cường đạo!”

Giữa ban ngày ban mặt, trên xe còn treo cờ của Bùi gia, tên cường đạo nào lại to gan như thế?

Nhưng ta không có thời gian nghĩ nhiều.

Mấy hộ vệ còn sót lại che chắn cho ta xuống xe, từ xa, ta thấy Bùi Trường Phong cưỡi ngựa lao tới, hắn vươn tay về phía ta:

“Mau lên ngựa!”

Lời vừa dứt, một mũi tên sắc lẹm bay tới.

Nó không chỉ cắt đứt một lọn tóc của đta, mà còn ngăn cách ta và Bùi Trường Phong.

Những tên cường đạo đã giơ đao vây kín xung quanh. Bùi Trường Phong nhìn ta sâu một cái, trầm giọng nói:

“Ta đi gọi quan binh! Vị Ương, ngươi chờ ta!”

Hắn thúc ngựa chạy như bay, ta nhìn bóng lưng hắn, cũng không hề thấy chút thất vọng chút nào.

Quả nhiên, hắn không đáng tin.

Từ khi quen hắn đến nay, hắn luôn như vậy, không bao giờ mang đến cho người khác chút hy vọng nào.

Hộ vệ mà Bùi Mục Dã phân cho ta tuy có thể lấy một địch mười, nhưng vẫn bị ép lui liên tục.

Họ bảo ta chạy về hướng Thịnh Kinh, ta không do dự, quay người chạy thục mạng.

Chẳng mấy chốc đã có người đuổi theo, vừa đuổi vừa như đùa giỡn, vây lấy ta.

“Tiểu nương tử còn muốn chạy đi đâu chứ?”

“Hôm nay mấy huynh đệ bọn ta nhất định phải vui vẻ một phen…”

Tim ta đập loạn, cảm giác đã đến giới hạn. Hôm nay e rằng ta phải bỏ mạng tại đây rồi.

Trong đầu hiện lên người cuối cùng lại là Bùi Mục Dã.

Ta nhớ tới hôm đó ngoài thanh lâu, hắn cúi người ôm ta ngang eo, ánh đèn rực rỡ cả con phố dài, nhưng trong mắt ta chỉ có mình hắn.

Sớm biết hôm nay có kiếp nạn này, tối qua khi hắn ép ta nói có thích hắn không, đáng lẽ ta nên mở lời mới đúng…..

Đôi chân mềm nhũn, phía sau đã có kẻ bật cười dâm loạn lao tới. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ngực hắn liền bị một mũi tên xuyên thủng.

Ta kinh ngạc ngoảnh lại, chỉ thấy một người vận thanh y cưỡi ngựa tới, trong tay cầm trường cung, lại giương cung bắn liên tiếp ba mũi tên, chuẩn xác hạ gục ba tên cướp gần ta nhất.

Là Bùi Mục Dã.

Ta biết mình sẽ không chết.

Thả lỏng hơi thở, ta lập tức ngã quỵ xuống đất, nhìn hắn như bổ dưa thái rau, nhanh chóng giết sạch hơn mười tên cướp.

Máu tươi nhuộm đỏ y phục của hắn, hắn kéo lê thanh đao, đứng trước mặt ta, tựa như một La Sát bước ra từ địa ngục.

Nhưng ta lại nhìn hắn cười.

Hắn cúi xuống trước mặt ta, lấy tay áo sạch sẽ nhất nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt ta, hơi tức giận, nhéo một cái:

“Còn cười được sao?”

“Còn sống thì ta đương nhiên phải vui mừng rồi.”

Hắn hơi nhíu mày, ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt ta. Một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

“Không có lần sau nữa.”

Câu này như đang nói với ta, cũng như tự nói với bản thân hắn.

Ta bất giác nhớ tới mẫu thân khi còn sống, lúc ta chơi đùa trong sân ngã xuống, bà bế ta lên, cũng từng vuốt ve khuôn mặt ta như vậy.

Bà từng nói với ta, yêu một người, phản ứng đầu tiên chính là đau lòng.

Ta lặng lẽ đưa tay ra, giọng có chút yếu ớt:

“Chân ta bị trật rồi.”

Hắn không nói gì, chỉ như xách một con gà con mà nhẹ nhàng bế ta lên.

Ta nhắm mắt tựa vào lồng ngực nhuốm máu của hắn, tiếng tim đập mạnh mẽ, dồn dập, khiến người ta an tâm.

Mẫu thân, ngoài người ra, giờ Vị Ương đã có người đau lòng vì con rồi.

Người có vui không?