11
Chỉ trong hai ngày, Diệp Tu đã bị hai đứa con trai của ta đánh cho hai trận, ta biết hắn nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Nhưng hiện tại, chỉ còn cách đi bước nào tính bước đó, trước mắt vẫn phải mở được cửa hàng ở kinh thành.
Cửa hàng tên Văn Hương Lâu, mọi việc đều do con gái ta, Khanh Nhiên, lo liệu.
Nhìn đôi huynh muội này, ta thường cảm thán, không biết phải là bậc cha mẹ như thế nào mới sinh ra được những đứa trẻ xuất chúng như vậy, khiến ta “nhặt được món hời”.
Sau khi vào kinh, ta mới hiểu ra, đúng là không phải cha mẹ bình thường.
Phụ thân của hai đứa nhỏ là Khánh Thân Vương hiện tại.
Khánh Thân Vương nổi tiếng phong lưu, cưới hết thiếp thất này đến thiếp thất khác, con cái đông đúc, nhưng trong phủ lại đầy rẫy âm mưu, tranh đấu.
Khi vương phi sinh nở khó khăn qua đời, nếu không nhờ vương gia bảo vệ, chỉ e hai đứa trẻ đã sớm chết không toàn thây.
Nhưng khi hai người được bốn tuổi, cuối cùng vẫn gặp nạn.
Vương gia sơ suất không để ý, đôi huynh muội bị hạ nhân dụ ra ngoài, rồi bị bọn buôn người bắt đi.
Lý Tư Viễn từ nhỏ đã thông minh, lòng dạ đầy mưu mẹo. Nó biết nếu quay về kinh ngay lúc này, cuộc sống trong vương phủ nhất định sẽ đầy hiểm nguy. Vì vậy, nó dặn muội muội che giấu thân phận thực sự của mình.
Sau khi vào kinh, vì Khanh Nhiên quá giống vương phi đã mất, nàng tình cờ bị quản gia vương phủ nhận ra.
Hai huynh muội liền thuận thế hành động, để Khanh Nhiên nhận lại Khánh Thân Vương, nhưng giấu đi tung tích của Lý Tư Viễn.
Hiện tại, Khanh Nhiên là An Bình Quận Chúa danh giá bậc nhất kinh thành, được Khánh Thân Vương yêu thương như trân bảo, muốn gì được nấy.
“Mẫu thân, người xem của hàng này của con có khí phái không?”
“ Con đã làm ra quy định phát thiệp mời, ngày mai khai trương, chỉ những gia tộc lớn nhận được thiệp mới được vào.”
“ Món ăn trong này, món rẻ nhất cũng phải hai lượng bạc.”
“ Càng như vậy, các quan lớn quyền quý càng tranh nhau để vào. Mẫu thân chỉ cần ngồi mà đếm tiền thôi. Ha ha ha ha ha—”
Khanh Nhiên chống nạnh ngửa đầu cười lớn, ta đưa tay chạm nhẹ lên trán nàng.
“Giỏi, mẫu thân bội phục. Vẫn là Khanh Nhiên nhà ta biết làm ăn nhất.”
Sáng hôm sau, ta đến Văn Hương Lâu từ rất sớm.
Văn Hương Lâu tọa lạc trên con phố Trường An sầm uất nhất ở kinh thành, với tám gian mặt tiền hoành tráng, phía sau còn chiếm nửa khu sân, chia thành từng phòng nhã riêng tư.
Cửa sổ của các nhã gian mở ra phía sân, sân được trồng đầy hoa cỏ, mỗi cửa sổ là một cảnh sắc, thanh nhã vô cùng.
“Thật sự làm rất tốt.”
Ta khen Khanh Nhiên, nàng tự hào ngẩng cao đầu:
“Mẫu thân cứ đi dạo trước đi, con ra phía trước bận chút việc.”
12
Ta một mình đi dạo trong sân, vừa đi được vài bước thì chạm mặt một nhóm phụ nhân ăn mặc xa hoa.
“Ôi chao, đây là ai vậy? Trời đất ơi, ngươi làm cách nào mà lẻn được vào đây?”
Một giọng nói the thé, chói tai vang lên. Ta ngẩng đầu nhìn, liền thấy gương mặt đầy ghen tị của Triệu Lan Nhược.
“Các vị xem đi, đây chính là người mà lão gia nhà ta ở Dương Châu nuôi dưỡng.”
Triệu Lan Nhược giơ tay chỉ vào ta, giới thiệu với đám phụ nhân xung quanh.
“Một kẻ ngoại thất, không danh không phận, dựa vào đứa con trai xuất chúng, giờ thì ngang nhiên đến phủ chúng ta khoe khoang! “
“Cái tiện nhân này, lão gia tốt bụng cho nàng cái danh phận quý thiếp, vậy mà nàng còn không thèm nhận!”
“Quý thiếp còn không nhận? Chẳng lẽ nàng muốn làm bình thê? Ha ha ha, không thể nào đâu, Triệu tỷ, sao tỷ lại để nàng ta ngông cuồng thế?”
“Đúng vậy, nghe nói Dương Châu có nơi đào tạo gái mảnh mai, nhìn dáng vẻ của nàng, chắc cũng chẳng phải người đứng đắn gì.”
“Đường đường là Tuyên Vũ tướng quân, mà lại có người mẹ đẻ như vậy, đúng là khiến người ta chê cười.”
Một phụ nhân lớn tuổi hơn đứng bên cạnh, nghe vậy không nhịn được bước lên hai bước, lạnh lùng nói:
“Người ta thường nói, làm cha mẹ thật khó. Ngươi là một nữ nhân, nếu nghĩ cho con trai mình, thì nên ghi tên Tuyên Vũ tướng quân vào danh nghĩa của Triệu muội muội”.
“Để nàng làm mẹ đích. Làm sao vì chút ích kỷ của bản thân mà hủy hoại danh tiếng của con trai?”
Mấy người thay nhau nói hết câu này đến câu khác, cuối cùng ta cũng hiểu ra. Triệu Lan Nhược đúng là biết dựng chuyện!
Hóa ra chỉ trong vài ngày, khắp kinh thành đã đồn đại rằng ta là ngoại thất của Diệp Tu ở Dương Châu, giấu hắn sinh một đứa con.
Giờ đây con trai có tiền đồ, ta liền ép hắn bỏ Triệu Lan Nhược, cưới ta làm chính thất phu nhân.
Triệu Lan Nhược được cho là tính tình rộng lượng, khuyên Diệp Tu nạp ta làm quý thiếp, lại còn đại lượng đề nghị ghi tên Diệp Bình An vào danh nghĩa của nàng, để hắn có danh phận chính đáng.
Từ đó cả nhà sống hòa thuận, ai ngờ ta tham lam vô độ, kiên quyết không đồng ý, còn sai Diệp Bình An hành hung cha ruột.
Ta tức đến mức muốn bật cười. Triệu Lan Nhược đúng là giỏi tính toán, đến mức phụ thân ta ở Dương Châu chắc cũng nghe thấy rồi.
“Thiếp? Nghĩa là sao, ta tự ký giấy bán thân, tự bán mình cho các ngươi, nuôi đứa con lớn như vậy cũng giao cho các ngươi, để nó kiếm danh phận cáo mệnh về cho các ngươi.”
“ Hóa ra tất cả lợi lộc thiên hạ này đều để ngươi chiếm cả, mặt ngươi sao dày đến thế?”
Ta không khách sáo mà đảo mắt khinh bỉ, những người xung quanh lập tức ngẩn ra.
Triệu Lan Nhược tức đến tái mặt, nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng đoan trang, rộng lượng trước mặt mọi người.
Nàng vặn chặt chiếc khăn tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta.
“Lý muội muội, triều ta coi trọng kỷ cương lễ nghĩa nhất. Diệp Bình An là con riêng, về sau trên quan trường sẽ khó mà tiến xa. Ngươi có hiểu không?”
— 13 —
Một phụ nhân bên cạnh cũng góp lời khuyên:
“Nàng ta chỉ là một thôn phụ hèn mọn, nhìn thấy gia đình giàu sang như các ngươi, đương nhiên chỉ muốn trèo cao, làm gì có kiến thức như thế?”
“Đúng vậy, nhìn là biết người phụ nữ này ham hư vinh, chẳng rõ bằng cách nào mà lọt vào đây.”
“Đây là của hàng là tửu lâu của An Bình Quận Chúa, hôm nay người có thể vào đây đều là những gia đình danh giá bậc nhất kinh thành. Triệu muội muội, đừng chấp nhặt với nàng ta, bảo người đuổi ra ngoài là được. Tránh làm ầm ĩ mất mặt chúng ta.”
Một nhóm người ríu rít bàn bạc, chỉ huy đám người hầu muốn đuổi ta ra ngoài. Ta đương nhiên không chịu, vùng vẫy giãy giụa. Đúng lúc đang tranh cãi, Khanh Nhiên dẫn người vội vã chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đây là chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bẩm Quận Chúa, trong tửu lâu có một thôn phụ vô tri trà trộn vào.”
Triệu Lan Nhược cung kính hành lễ, nịnh bợ nhìn Khanh Nhiên rồi nói:
“Người này xúc phạm Quận Chúa, ta sẽ lập tức sai người tát miệng nàng ta và đuổi đi.”
Khanh Nhiên phất tay, ra hiệu cho hai nô tài to lớn bước lên, sau đó nhìn ta một cái, hỏi:
“Tát bao nhiêu cái?”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, Triệu Lan Nhược đã lập tức nhích tới gần, vẻ mặt đắc ý nhìn ta.
“Tát năm mươi—một trăm, một trăm cái!”
Ta gật đầu.
“Được, vậy thì một trăm cái.”
Lời vừa dứt, hai nô tài lập tức tiến đến. Một người giữ chặt vai Triệu Lan Nhược, người còn lại vung tay lên, tát mạnh vào mặt nàng ta một cái thật đau.
“Chát!”
Tiếng tát vang dội, tất cả mọi người đều sững sờ.
Triệu Lan Nhược bị tát đến ngẩn ngơ, nhìn ta rồi lại nhìn Khanh Nhiên, đang định giải thích vài câu thì người nô tài kia chẳng để nàng có cơ hội, liên tiếp vung tay, “chát chát” mấy cái liền, khiến khuôn mặt nàng lập tức sưng lên như đầu heo.
“Quận Chúa—Quận Chúa có phải đã nhầm không?”
Một phụ nhân khác đánh bạo bước tới khuyên can, Khanh Nhiên liếc mắt lạnh lùng nhìn bà ta, rồi bước tới ôm lấy tay ta.
“Dám xúc phạm mẫu thân ta,đáng đánh chính là nàng! Còn các ngươi! Mỗi người lát nữa tự tát miệng mười cái!”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn ta, cười tươi:
“Hì hì, mẫu thân, hôm nay phụ thân ta đến, phụ thân muốn gặp người.”