8
Thì ra, Tư Viễn và muội muội của nó là song sinh long phụng.Khi cả hai đang vui chơi, muội muội bị bọn buôn người bắt cóc.
Tư Viễn đuổi theo nàng, nhưng cũng bị bắt, rồi bị bán sang Giang Nam sau nhiều lần chuyển nhượng.
Nó quan sát gia đình ta suốt một tháng, thấy nhà ta đơn giản, thật thà, mới dám tiết lộ thân thế và xin ta giúp đỡ.
Ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, cuối cùng tìm được tung tích muội muội nó, đưa nàng về phủ, đổi tên thành Lý Khanh Nhiên.
Hai huynh muội cứ thế sống trong nhà ta. Thời gian trôi qua, ta thực lòng thương yêu hai đứa trẻ này, nên đã nảy ra ý định nhận nuôi.
Ta có một người huynh trưởng mất sớm, phụ thân ta liền mở từ đường, ghi tên hai đứa trẻ vào danh nghĩa huynh trưởng ta, coi như nối dõi hương hỏa.
Vậy nên, trên danh nghĩa, ta là cô của hai đứa, nhưng chúng quen miệng gọi ta là “mẫu thân”, ta cũng lười sửa lại.
“Con trai, sao con lại đến nhà họ Diệp? Haizz, hôm nay làm loạn một trận thế này, Diệp Tu chắc chắn sẽ đi Hộ Bộ tra xét hộ tịch của con. Đến lúc đó, ngay cả thân phận của Bình An cũng không giấu được. Với tính cách của hắn, nếu biết Bình An hiện giờ có tiền đồ thế này, thì mẫu thân còn đòi được thư hòa ly hay không?”
Bình An từ nhỏ không chịu học hành, ngày ngày cầm gậy giả làm tướng quân. Phụ thân ta thấy vậy thì hả hê không thôi.
“Tốt lắm, Bình An thật giống ta năm xưa. Con không biết đâu, khi xưa phụ thân ở vùng này là một tay đánh nhau có tiếng”.
“ Bình An, ngoan lắm, đây, cầm mười lượng bạc mà đi mua kẹo hồ lô.”
Ta thấy con đường Bình An đang đi càng lúc càng lệch lạc, may thay trời xui đất khiến, Tư Viễn xuất hiện.
Tư Viễn bắt Bình An học hành, dạy nó đọc sách binh thư, khuyến khích nó theo con đường binh nghiệp.
Mười bảy tuổi, Bình An đã lập công lớn trong trận bình loạn ở Điền Nam, được phong Tuyên Vũ Tướng Quân, một võ quan tòng tứ phẩm, còn cao hơn cha ruột nó một bậc.
Có đứa con xuất chúng thế này, ai mà nỡ buông tay?
Ta buồn rầu, Tư Viễn mỉm cười, vỗ tay ta an ủi.
“Mẫu thân, cứ để con lo liệu. Con đảm bảo sẽ không để người ngoài chiếm được chút lợi lộc nào.”
9
Trở về ngôi nhà mới, ta thấy Bình An đang luyện võ trong sân. Nhìn gương mặt giống hệt Diệp Tu thời trẻ, ta không khỏi bực bội.
“Bình An, lại đây!”
Thấy chúng ta về, Bình An bỏ trường thương xuống, lau mồ hôi, cười tươi bước lại gần.
“Mẫu thân—”
“Mẫu thân cái gì mà mẫu thân! Ai cho con bước chân trái trước hả? Ta đánh chết con mất!”
Bình An: …
“Mẫu thân, vì sao người lại vô duyên vô cớ đánh con?”
Bình An ôm đầu chạy trốn, nấp sau lưng Tư Viễn, gọi đệ đệ cứu mạng. Tư Viễn chỉ mím môi cười.
“Ca, trận đòn này huynh bị đánh cũng không oan.”
Bên kia, sau khi bị đánh, Diệp Tu lập tức đến Hộ Bộ tra xét hộ tịch.
Nhưng hồ sơ của Lý Tư Viễn ghi rất rõ ràng: nó là đứa trẻ được ra đời sang nhà huynh trưởng của Lý Minh Châu, danh chính ngôn thuận đã được ghi vào gia phả nhà họ Lý.
Diệp Tu nhìn mà sắc mặt tái nhợt, thật đáng ghét, rõ ràng là cô mẫu, nhưng tại sao lại cố ý gọi là mẫu thân, khiến người khác hiểu lầm.
Hai người đã không có chút quan hệ nào, thế mà đường đường là trạng nguyên lại dám hành hung quan viên triều đình, việc này không thể để yên, nhất định phải để ngự sử dâng sớ lên vua.
“Ai cha, Diệp đại nhân, chúc mừng, chúc mừng!”
Một viên lại bên cạnh thấy Diệp Tu đang lật tìm hộ tịch, liền chủ động đưa qua một quyển sổ mỏng.
“Tiểu nhân hôm nay mới biết, vị vừa được phong Tuyên Vũ Tướng Quân từ phía Nam trở về, hóa ra là con trai của Diệp đại nhân! Một người con xuất sắc như vậy, sao đại nhân không nhắc đến chút nào?”
Diệp Tu nhận lấy quyển sổ, lật xem, lập tức ngây người, mười tám tuổi, võ quan tòng tứ phẩm, con ta?
Tòng tứ phẩm, thế còn hơn cả trạng nguyên nữa!
Trong sự tán tụng của các quan viên Hộ Bộ, Diệp Tu lâng lâng trở về phủ, cười đến mức híp cả mắt.
Triệu Lan Nhược nghe hắn kể lại sự việc, liền cười lạnh chế giễu, nói hắn yếu đuối vô lực, làm sao có thể sinh ra một người con làm võ tướng?
Còn nói Lý Minh Châu dung mạo xinh đẹp, y phục tuy giản dị nhưng khuôn mặt rõ ràng là được chăm sóc kỹ lưỡng, chắc hẳn đã sớm có người đàn ông khác.
Lời nói ẩn ý, ám chỉ đứa con này cũng không phải là con hắn.Triệu Lan Nhược nói:
“Lão gia, chờ cái đứa con giả mạo kia đứng vững gót chân ở kinh thành, người sẽ trở thành trò cười lớn nhất đấy!”
Diệp Tu càng nghe càng thấy có lý, càng nghĩ càng giận, sáng hôm sau, hắn dẫn theo mấy quan viên Binh Bộ đến tìm.
“Lý Minh Châu, ngươi là đồ dâm phụ, dám vụng trộm sinh con, theo luật triều ta, ít nhất phải chịu tám mươi trượng!”
“Hai vị đại nhân, vốn là việc nhà không nên công khai, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự triều đình, ta thực không thể nhịn. Các ngài xem, cái đứa nghiệt chủng Tuyên Vũ Tướng Quân này, có chỗ nào giống ta không?”
“Nhà ta bao đời đều là thư hương môn đệ, làm sao có thể sinh ra một tên võ phu thô kệch như thế?”
Diệp Tu đứng quay lưng về phía ta và con trai, hùng hồn thuyết phục các quan viên.
Mấy quan viên Binh Bộ bên cạnh nhìn thấy Diệp Bình An bước tới, đều kinh ngạc mà há hốc miệng.
10
“Diệp Tu, ngươi ăn nói cho cẩn thận!”
Ta kéo con trai đứng sau lưng Diệp Tu, sắc mặt đen như đáy nồi, cố gắng lắm mới không tát hắn một cái.
Diệp Tu hừ lạnh, quay đầu lại.
“Lý Minh Châu, bây giờ ngươi còn hung hăng, lát nữa ngươi sẽ phải khóc! Đây chính là cái đứa tạp chủng kia? Các vị đại nhân, nhìn xem, đôi mắt này, đôi lông mày này, có điểm nào giống ta không—”
Giọng của Diệp Tu càng nói càng nhỏ, cuối cùng nghẹn lại không nói nổi. Miệng hắn há ra, đồng tử giãn to, chăm chăm nhìn vào gương mặt của Diệp Bình An.
Diệp Bình An vừa luyện võ xong, mặc bộ y phục luyện tập màu đen, mặt còn lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ thiếu niên oai phong, phong thái như một cây tùng hiên ngang.
Nhưng ngũ quan sáng sủa, thanh tú của cậu lại giống Diệp Tu như đúc, không sai một chút nào.
“Phì! Mẫu thân ta đã vất vả cực nhọc nuôi ta lớn, ngươi dám sỉ nhục mẫu thân ta!”
Diệp Bình An siết chặt nắm tay, đấm thẳng vào mặt Diệp Tu. Sức lực của cậu lớn hơn Lý Tư Viễn nhiều, ra tay không chút nương tình, Diệp Tu lập tức kêu thảm một tiếng, lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng.
Mấy quan viên Binh Bộ lắc đầu thở dài.
“Người gì đâu, lại tự đi úp nồi phân lên đầu mình!”
“Đúng vậy, ta chưa từng thấy cha con nào giống nhau đến thế. Diệp đại nhân thực là, thực là—”
“Một người con xuất sắc như vậy lại không nhận, Diệp đại nhân, nếu ngài không muốn nhận, hay để ta nhận làm con nuôi?”
Trước những lời chế giễu, Diệp Tu đỏ mặt tía tai, dùng tay áo che mũi đang chảy máu, gắng gượng đứng dậy.
Muốn tiến lên nhận con, nhưng lại sợ mất mặt hơn trước các quan, do dự một hồi, cuối cùng xấu hổ bỏ chạy.
Đợi các quan viên Binh Bộ rời đi, Diệp Bình An tức giận đá vào cây cột ở cửa.
“Mẫu thân! Năm xưa người bị mù sao, tại sao lại chọn người đàn ông như vậy? “
“Hắn dám dẫn người tới tố cáo người thông dâm. Nếu không phải con giống hắn, người không giải thích rõ ràng thì sẽ bị tống vào ngục! Còn phải chịu đòn roi, hắn là muốn lấy mạng người mà!”
Ta hổ thẹn cúi đầu.
Khi đó còn trẻ, thật không hiểu chuyện, đúng là mù quáng vì tình.