14
Khanh Nhiên kéo ta đi về phía trước, phía sau là tiếng khóc lóc cầu xin của một đám người quỳ rạp dưới đất.
Ta kể hết chuyện của Diệp Tu cho Khanh Nhiên nghe, nàng nghe xong vỗ tay cười sảng khoái.
“Chuyện này thật thú vị, sao ca ca ta lại không nói gì với ta chứ. Mẫu thân, người đừng bận tâm, nuôi ba đứa con là để làm gì? Chuyện này cứ giao cho chúng con lo liệu.”
Khanh Nhiên dẫn ta đi gặp Khánh Thân Vương. Khánh Thân Vương phong thái cao quý,
khóe mắt có chút phong sương, nhưng ngũ quan vẫn xuất chúng, chẳng trách lại phong lưu thành tính.
Ông ta tiếp đón ta bằng thái độ cực kỳ thân thiện, đưa cho ta một danh sách lễ vật dày cộp, nói là để cảm tạ ta đã nuôi dạy Khanh Nhiên tốt đến vậy.
“Tiếc là nhà ta Tư Viễn không có phúc phận như thế, giờ chẳng biết đang chịu khổ ở góc nào.”
Vừa nói, Khánh Thân Vương vừa đỏ hoe mắt, ngay trước mặt ta mà suýt rơi lệ.
Ta ngạc nhiên nhìn ông ta, Khanh Nhiên lập tức ho khan khẽ bên cạnh, còn lườm ta một cái, ra hiệu không được tiết lộ.
Trên đường đưa ta về phủ, Khanh Nhiên nói với ta:
“Mẫu thân đừng bị ông ta lừa. Năm đó mẫu phi của con bị hại chết, chúng con cũng bị đám nữ nhân trong phủ ông ta hãm hại.”
“Ca ca con luôn nhớ chuyện này, chắc chắn không dễ dàng tha thứ cho ông ta đâu!”
Chuyện trong vương phủ, ta nào dám xen vào, chỉ biết nghe theo lời Khanh Nhiên.
Về đến phủ, ta kể lại mọi chuyện, Diệp Bình An tức giận đến mức lại muốn đi đánh người.
Nhưng Lý Tư Viễn giữ chặt lấy nó, nheo mắt cười như một con cáo gian xảo nói:
“Đệ đã cho người tung hết chuyện hôm nay ra ngoài, cứ chờ xem kịch hay thôi.”
Nói xong, nó còn nháy mắt với ta:
“Mẫu thân, nếu con đoán không sai, chỉ e ngày mai Diệp Tu sẽ tự mình mang kiệu tám người khiêng đến đón người về làm chính thất, bắt Triệu Lan Nhược làm thiếp.”
“Cái gì? Ai muốn làm chính thất của hắn, ta muốn hòa ly mà!”
Ta gấp gáp, nhưng Lý Tư Viễn vẫn giữ dáng vẻ ung dung, chậm rãi phe phẩy quạt.
“Mẫu thân, cứ xem kịch thêm vài ngày. “
“Con sẽ khiến nhà họ Diệp trở thành trò cười lớn nhất kinh thành. “
“Phu thê bọn họ trở mặt, cả hai thân bại danh liệt, chẳng phải so với việc người chỉ cần một tờ thư hòa ly còn hả hê hơn sao?”
Ánh mắt Lý Tư Viễn híp lại, ta biết chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo.
Ba đứa trẻ ghé đầu vào bàn bạc, Diệp Bình An hăng hái nhất, hô lên:
“Xử chết tên Diệp Tu kia, không cần nể mặt ai hết!”
15
Phải công nhận, Lý Tư Viễn rất giỏi nhìn thấu lòng người.Loại người như Diệp Tu, cả đời chỉ biết ích kỷ.
Năm đó thấy nhà ta giàu có, liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ta. Sau này thi đỗ tú tài, lập tức tìm cách trèo cao, nghĩ cách rũ bỏ ta.
Nếu không phải những năm qua ta yên phận ở Dương Châu, không lên kinh tìm hắn, cũng không viết thư cho hắn, chỉ e hắn đã tìm cách trừ khử ta từ lâu.
Lần này Lý Tư Viễn đỗ trạng nguyên, trong lòng hắn đã có chút dao động.
Nhưng trạng nguyên dù sao cũng chỉ là quan lục phẩm Hàn Lâm, so với nhạc phụ quan tứ phẩm của hắn thì vẫn còn kém xa.
Giờ lại có thêm một An Bình Quận Chúa, tình thế hoàn toàn khác.
Phải biết rằng, Khánh Thân Vương là em ruột của Hoàng thượng, cùng mẹ sinh ra.
Hoàng thượng rất mực yêu quý đệ mình, ba ngày năm bữa lại ban thưởng.
Hiện tại có thể kết thân với phủ Thân Vương, làm sao hắn có thể bỏ qua.
Sau khi hạ triều, Triệu Lan Nhược khóc lóc kể lể với hắn, vốn định lấy lòng thương để được an ủi.
Nhưng Diệp Tu lần này lại không giống mọi khi, không dỗ dành nàng, ngược lại mặt mày sa sầm, ánh mắt như muốn chém Triệu Lan Nhược:
“Ngươi đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn, ngươi muốn hại chết cả nhà chúng ta sao!”
“Khánh Thân Vương xem An Bình Quận Chúa như trân bảo, nghe nói hôm nay còn đặc biệt đưa một đống lễ vật tới phủ của dưỡng mẫu nàng.”
“Gõ trống khua chiêng, nửa kinh thành đều nhìn thấy, rõ ràng là cố ý để Lý Minh Châu có thể diện.”
“An Bình Quận Chúa gọi nàng ấy là mẹ, ta lại để nàng ấy vào phủ làm thiếp, ta có cái mặt lớn đến thế sao?”
Diệp Tu phồng má trợn mắt, mắng Triệu Lan Nhược một trận, sau đó thở dài, đổi giọng dịu dàng:
“Giờ đây, chỉ có cách Lan Nhược nàng nhường một bước, để Lý Minh Châu làm chính thất, nàng làm bình thê.”
“Nàng thử nghĩ xem, ba đứa con của nàng ta, Bình An là cốt nhục của ta, không cần bàn cãi.”
“Lại thêm Lý Tư Viễn là trạng nguyên, và An Bình Quận Chúa nữa.”
“Nếu Ngọc nhi nhà chúng ta có được những huynh muội thế này, tương lai còn gì phải lo?”
“Không chỉ Ngọc nhi, mà cả San San và Huệ nhi, làm muội muội của An Bình Quận Chúa, sau này chuyện hôn sự của chúng cũng sẽ được nâng cao vài bậc.”
“Lan Nhược, nàng cũng là một người mẹ, vì tiền đồ của cả nhà, nàng phải hiểu chuyện chứ.”
Triệu Lan Nhược nghe mà ngẩn ngơ, sững sờ một hồi, sau đó thét lên một tiếng rồi lao tới cào mặt Diệp Tu.
“Cái gì mà bình thê! Chẳng qua chỉ là một thiếp, phì!”
“Phụ thân ta đường đường là quan tứ phẩm, ngươi dám bảo ta làm thiếp!”
“Ta đã sinh cho ngươi ba đứa con, Diệp Tu, ngươi không phải người!”
Hai vợ chồng lao vào đánh nhau, đập vỡ một đống bát đĩa.
Triệu Lan Nhược như một người đàn bà điên, ra tay không chút kiêng dè.
Diệp Tu bị đánh tức giận, liền túm tóc nàng ta mà đánh lại.
Hai người làm loạn cả nửa ngày, con cái kéo đến can ngăn, khóc lóc rối loạn cả lên.
Phủ đệ náo loạn suốt mấy ngày, cuối cùng mới yên ổn.
16
Hôm đó, Triệu Lan Nhược đích thân tới tìm ta.
Khóe mắt nàng ta vẫn còn một mảng bầm tím, dù đã dùng phấn che lại nhưng vẫn trông mờ mờ xám xịt.
“Lý Minh Châu, ngươi ký cái này, ta sẽ cho ngươi vào cửa Diệp gia.”
Triệu Lan Nhược ném cho ta một bản khế ước, ta cầm lên xem, suýt chút nữa thì bật cười.
Chỉ thấy trên khế ước viết rằng, Diệp gia sẽ cấp cho ta một căn viện nhỏ để ở, bên ngoài sẽ xưng ta là phu nhân Diệp gia, nhưng quyền quản lý trong phủ sẽ thuộc về Triệu Lan Nhược.
Dù Diệp Bình An là trưởng tử của Diệp gia, nhưng chi phí hôn sự sau này của nó phải do ta tự chi trả, không liên quan đến Diệp gia.
Ngoài ra, toàn bộ bổng lộc của Bình An cũng phải nộp vào công quỹ do Triệu Lan Nhược quản lý.
“Nghe nói hôm qua Khánh Thân Vương đưa cho ngươi một đống lễ vật?”
“Những thứ này đâu rồi, lát nữa ta sẽ sai người đến chuyển đi, sau này để dành cho An Bình làm của hồi môn.”
Triệu Lan Nhược vừa nói xong, ta liền ném khế ước trả vào mặt nàng ta.
“Tiễn khách!”
Triệu Lan Nhược điên rồi hay sao, nghĩ rằng cái danh phu nhân Diệp gia là thứ gì đó quý giá lắm ư?
Chẳng lẽ nàng ta nghĩ ta thật sự muốn gả cho Diệp Tu?
Ta gọi người đuổi Triệu Lan Nhược ra ngoài, nàng ta vừa đi vừa gào thét điên cuồng:
“Ngươi còn muốn gì nữa, ngươi là đồ tham lam vô độ!”
Đúng lúc con trai ta, Lý Tư Viễn, vừa hạ triều về, nhặt khế ước lên đọc, cười nói:
“Diệp Tu muốn cưới mẫu thân ta? Được thôi, nhưng điều kiện phải sửa lại.”
“Như thế này đi, để hắn thực hiện đầy đủ tam môi lục sính, đón mẫu thân ta về làm chính thất, và nàng ta tự xin ra khỏi cửa, chuyện này mới có thể bàn tiếp.”
Lý Tư Viễn sai người đưa Triệu Lan Nhược về, đồng thời trước mặt Diệp Tu, lặp lại điều kiện vừa nói.
Nghe đâu hai vợ chồng họ tại chỗ liền đánh nhau.
“Mẫu thân, người cũng đừng ngồi yên, hãy đi gặp Diệp Tu, cho hắn một chút hy vọng, như vậy hắn mới vì người mà liều mạng.”
Ta biết Lý Tư Viễn đang muốn giở trò, nhưng với loại người như Diệp Tu, ta thật sự chẳng muốn tốn công sức.
Bao năm qua, ta ăn ngon, ở tốt, có ba đứa con đáng yêu bên cạnh, bạc cũng kiếm được, tâm thái nhìn mọi việc đã thoáng hơn nhiều.
Ta không mong Diệp Tu có kết cục tốt, nhưng cũng không đáng để bản thân phải bận lòng trả thù hắn.
Thấy vậy, Lý Tư Viễn tự mình ra tay, hẹn Diệp Tu đến tửu lâu, không biết hai người đã nói những gì, chắc hẳn là vẽ ra cả một giấc mộng đẹp, khiến Diệp Tu lâng lâng rời đi.
Chỉ vài ngày sau, khắp kinh thành đều truyền tai nhau chuyện nhà họ Diệp.