Dù sao cũng có những nữ chủ có trái tim nằm bên phải.
Toàn thân ta dính đầy máu, chợt nhận ra có chút áy náy với Tạ Cẩm Châu.
Nhặt sai người đã đành, giờ lại còn giết mất nữ chủ chính phối của hắn.
Trong lúc đầu óc rối bời, ta quay đầu nhìn, thấy Tạ Cẩm Châu đứng lặng sau lưng, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Phía sau hắn, còn có một kẻ không mời mà đến – Thẩm Bất Đãi.
17
Cả hai người bọn họ đều lạnh lùng nhìn thi thể của Hạ Đào, không chút cảm xúc.
Ta nhìn về phía Thẩm Bất Đãi, nhưng Tạ Cẩm Châu là người mở miệng trước, giải thích.
“Hắn nói hắn là đạo lữ của ngươi, muốn gặp ngươi.”
Tạ Cẩm Châu ngừng lại, quai hàm căng lên, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
“Ta ngửi thấy trên người hắn có mùi của ngươi.”
Tạ Cẩm Châu quan sát biểu cảm của ta, tay buông thõng bên người nắm chặt lại.
Phía sau, Thẩm Bất Đãi chậm rãi tiến lại gần, không nhanh không chậm, tiếp lời với giọng điệu như nghiến răng nghiến lợi.
“Lâu rồi không gặp, Bạch Linh.”
Ta nhếch môi cười, nhưng trong mắt không chút ý cười.
“Thẩm Bất Đãi, ngươi thật giỏi tự dát vàng lên mặt mình.
“Nếu nói là đạo lữ, hẳn phải nói ngươi là đạo lữncủa Hạ Đào mới đúng.”
Tạ Cẩm Châu thu lại cảm xúc trong mắt, xoay người bước đến một góc khác, dường như muốn nhường không gian cho ta và Thẩm Bất Đãi nói chuyện.
Nhưng thân hình Tạ Cẩm Châu lại căng thẳng như dây đàn.
Thẩm Bất Đãi cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát.
“Ta với Hạ Đào thì có liên quan gì? Ngươi chẳng lẽ đang ghen giống như những chuyện ngươi đọc trong sách?”
Thân thể Tạ Cẩm Châu càng căng thẳng hơn.
Ta bật cười thành tiếng từ lồng ngực, không chút nể tình mà chế giễu lại.
“Ngày sinh thần của ngươi, ta thấy Hạ Đào từ phòng ngươi bước ra, bước chân xiêu vẹo, cổ đầy dấu mờ ám. Thân thể ngươi yếu nhược như vậy, có chuyện gì cũng nên kiềm chế một chút.”
Thẩm Bất Đãi không hề để ý đến giọng điệu châm chọc của ta, khóe môi hắn ngược lại còn hơi nhếch lên.
“Ngươi chỉ vì chuyện này, nên mới không tặng lễ sinh thần cho ta sao?
“Nàng ta đến phòng ta là để nói về ngươi. Dấu vết trên cổ nàng là do mũi kiếm ta đụng phải khi uy hiếp nàng, còn bước chân xiêu vẹo chắc là do bị dọa sợ.”
“Bạch Linh, ngươi quá đa nghi rồi.”
Sự kiên nhẫn của ta đã đạt đến giới hạn.
Thẩm Bất Đãi bị bệnh sao? Cái gì mà ta đa nghi?
Ta vuốt ve chuôi kiếm, cân nhắc có nên nhân lúc này giết luôn Thẩm Bất Đãi hay không.
Nhưng Tạ Cẩm Châu cần tuẫn đạo.
Trong cốt truyện, phản diện ma đầu Thẩm Bất Đãi phải để Tạ Cẩm Châu giết.
“Ta hoàn toàn không quan tâm ngươi và Hạ Đào đã xảy ra chuyện gì.
“Đừng dùng những chuyện cũ để làm ta thấy ghê tởm nữa.”
18
Nghe những lời này, giọng Thẩm Bất Đãi cũng pha lẫn cơn giận.
Đôi mắt Thẩm Bất Đãi đỏ rực, dải ngọc trên trán nhuốm máu, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng đầy cố chấp.
“Mười năm qua trong mắt ngươi chỉ là ghê tởm?
“Bạch Linh, ta vốn đã quen sống cô độc, là ngươi nhất quyết muốn trêu chọc ta, là ngươi nhất quyết xông vào cuộc đời ta. Vậy mà khi ta cuối cùng đã buông xuống phòng bị với ngươi, ngươi lại muốn rời đi.
“Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy”
Ta đáp lại.
“Ta trêu chọc ngươi vì ta không có lựa chọn. Nếu ta có lựa chọn, ta sẽ không bao giờ đến thế giới này, càng không muốn quen biết ngươi.”
Ánh mắt Thẩm Bất Đãi tối dần, như tro tàn sau ngọn lửa đã tắt, mang theo vẻ châm biếm, hắn nhìn về phía Tạ Cẩm Châu.
“Còn hắn thì sao? Ngươi tiếp cận hắn cũng là đang diễn kịch. Đã là diễn kịch, tại sao không thể tiếp tục diễn với ta?”
Tạ Cẩm Châu cúi đầu, ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Ta vừa định giải thích với Tạ Cẩm Châu thì bên ngoài rừng vang lên tiếng động, có không ít người.
Thẩm Bất Đãi đưa tay ra, giọng nói nhẹ nhàng như dỗ dành.
“Ta không quan tâm mục đích của ngươi là gì, chỉ cần ngươi chịu ở bên cạnh ta.
“Theo ta về, ta sẽ tự mình nói với sư tôn, miễn trừ hình phạt cho ngươi. Tạ Cẩm Châu chỉ là một tên phế vật, không bảo vệ được ngươi đâu.”
Thẩm Bất Đãi tiến tới định kéo ta.
Tạ Cẩm Châu lạnh lùng đứng chắn trước mặt Thẩm Bất Đãi, rút kiếm đặt lên cổ Thẩm Bất Đãi, kiếm khí vang lên như cảnh cáo.
Lúc này đã có tán tu phát hiện ra chúng ta.
Thời gian cấp bách.
Ta nhân lúc Thẩm Bất Đãi không chú ý, phong bế huyệt đạo của hắn, dùng hắn làm lá chắn đẩy ra phía ngoài.
Trong lúc hỗn loạn, ta kéo Tạ Cẩm Châu chạy trốn.
Ta nghe tiếng Thẩm Bất Đãi gọi lớn.
“Bạch Linh!”
19
Ta và Tạ Cẩm Châu băng qua con đường nhỏ đầy bụi gai.
Chân ta bất ngờ bước hụt.
Tạ Cẩm Châu bảo vệ ta, cả hai cùng rơi xuống một hố sâu đen ngòm không thấy đáy.
Những tảng đá trên vách núi sắc nhọn rạch vào thân thể hắn, để lại từng vết thương.
Cảm giác mất trọng lực ập đến, hố sâu này linh khí dồi dào, lực hút kỳ dị khiến Bế Khí Đan của ta mất tác dụng.
Ta dùng thuật pháp kéo Tạ Cẩm Châu trượt xuống.
Cảnh vật trong hố sâu dần hiện ra, lộ ra một thế giới khác lạ.
Chúng ta rơi xuống đáy, ngỡ ngàng nhìn cánh cổng động phủ rộng lớn trước mắt.
Trước cổng động phủ có một cây hải đường, hoa rơi lả tả, mưa hoa mang hơi lạnh, sương mù bảng lảng.
Đi vào bên trong, khắp nơi là những kỳ hoa dị thảo, lá cây phát ra ánh sáng mờ nhạt, lầu các nguy nga, cảnh tượng kỳ vĩ.
Trong động phủ quanh năm không có ánh mặt trời, nhưng lại sáng một cách kỳ lạ.
Càng đi sâu vào, có thể nghe thấy tiếng nước suối róc rách, những linh thể nhỏ nhắn lướt qua giữa rừng cây.
Chẳng lẽ đây chính là Vân Ẩn Tiên Động được miêu tả trong cốt truyện?
Nơi mà về sau Tạ Cẩm Châu sẽ lĩnh ngộ đạo lý.
Chúng ta lại vô tình rơi vào nơi này.
Ta và Tạ Cẩm Châu quyết định ở lại đây.
Hắn tiến bộ nhanh chóng trong thời gian ở nơi này.
Chẳng qua chỉ hai năm, ta đã không còn đánh lại được hắn.
E rằng chưa đầy trăm năm, kiếm tu thiên tài này sẽ vang danh khắp mười bốn châu.
Nhưng dường như hắn không tu hành Cứu Sinh Đạo như trong cốt truyện đã kể.
Một đêm nọ.
Ta và Tạ Cẩm Châu ngồi dưới gốc cây uống rượu.
Gương mặt tuấn tú của hắn phủ một lớp đỏ nhạt.
Ta hơi chếnh choáng, không kìm được tò mò mà lên tiếng hỏi:
“Tạ Cẩm Châu, đạo của ngươi là gì? Là Tọa Vong Đạo? Cứu Sinh Đạo? Hay là Vô Tình Đạo?”
Tạ Cẩm Châu khẽ cười, nụ cười làm vết đỏ giữa mày hắn càng thêm yêu dị, hắn lại hỏi ngược lại ta:
“Còn đạo của ngươi thì sao?”
“Đạo của ngươi chính là đạo của ta.”
Ta cười khúc khích ngây ngô.
Nụ cười trên môi Tạ Cẩm Châu tắt dần, ánh mắt trở nên u tối.
“Bạch Linh, phải tu thành đạo của ta ngươi mới có thể trở về nhà, đúng không?”
Chén rượu ta đưa đến miệng bỗng khựng lại.
“Ngày ngươi giết Hạ Đào, ta mới hiểu ý nghĩa câu nói ‘ngươi sống trong thế giới này là vì ta’.”
Ngón tay ta run rẩy, hắn vẫn chưa từng nhắc đến chuyện ngày hôm đó, ta không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng cũng không giải thích.
Thì ra Tạ Cẩm Châu luôn ghi nhớ trong lòng.
Ta vừa định mở miệng xin lỗi, Tạ Cẩm Châu đã nói tiếp:
“Ta sẽ đưa ngươi về nhà.
“Hôm ở rừng cổ, ta đã nhìn thấy những vệt nước trên mặt đất.
“Ngày Tạ Cẩm Châu tuẫn đạo, chính là ngày ngươi trở về.”
Tạ Cẩm Châu mỉm cười nhạt, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường.
Ta siết chặt chén rượu trong tay.
“Tạ Cẩm Châu…”
“Tâm nguyện của ngươi, ta muốn giúp ngươi hoàn thành.”
Đôi mắt đen nhánh của hắn chăm chú nhìn ta.
“Nhưng ta vẫn muốn tham lam mà biết một điều: ngày ngươi trở về nhà, liệu ngươi có chút không nỡ, liệu có…”
Ta nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ một nói: “Ta sẽ, Tạ Cẩm Châu, ngươi không giống.”
Hắn thực sự không giống.
Năm thứ hai quen biết Thẩm Bất Đãi, ta dẫn hắn vào bí cảnh của tông môn để tìm bảo vật.
Vừa vào đã gặp phải Hấp Huyết Lục La, ta vì cứu hắn mà bị chất độc bám dính.
Thẩm Bất Đãi chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, rồi bỏ mặc ta để lao về phía bảo vật.
Cuối cùng, ta gần như phải tự hủy mình để giết được La Nữ.
Những lần bị bỏ rơi như vậy nhiều không đếm xuể.
Trong thế giới dị giới này nhiều năm qua, điều ta cảm nhận được chỉ là nỗi sợ hãi và cô độc.
Tạ Cẩm Châu là người duy nhất cho ta cảm giác an toàn.
Hắn là người bạn đồng hành duy nhất của ta.
Cảm giác có thể yên tâm giao phó cả phía sau lưng cho hắn khiến ta nảy sinh thứ cảm giác không phù hợp với quy tắc sinh tồn – cảm giác thuộc về và bình yên.
Mưa hoa hải đường rơi lả tả, dung mạo Tạ Cẩm Châu đẹp đẽ và sạch sẽ vô ngần.
Đột nhiên ta cảm thấy mắt mình nóng lên.
Không kiềm chế được, ta vươn ngón tay, chạm vào vết đỏ giữa chân mày của hắn.
Tạ Cẩm Châu khép mắt, nghiêng người lại gần ta.
“Một vi trần chứa ba ngàn thế giới, nửa sát na qua tám vạn mùa xuân.“
20
Khi mùa đông đến, ta và Tạ Cẩm Châu rời khỏi Vân Ẩn Tiên Động.
Trăm năm qua, không có nữ chủ công lược mới nào xuất hiện.
Hạ Đào chết rồi sống lại, ta đoán nàng ta đã dùng điểm tích lũy để đổi một lá chắn hồi sinh.
Hạ Đào không thể chữa lành đan điền của Thẩm Bất Đãi.
Vì tham cầu công pháp, Thẩm Bất Đãi hút cạn tu vi của kẻ khác, cuối cùng sa vào ma đạo.
Những người bị Thẩm Bất Đãi hút tu vi, nghe nói có cả Tạ Cẩm Vân.
Tạ phủ giờ không còn một hậu duệ nào xuất sắc để chống đỡ cơ nghiệp.
Ta và Tạ Cẩm Châu ngồi trong khách điếm ở Bắc Cương, bên ngoài tuyết trắng bao phủ, ánh bạc phản chiếu dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Chúng ta đã đợi được vài người quen cũ.
“Tạ Cẩm Châu ca ca, vì sao huynh vẫn ở bên nữ yêu này? Mọi chuyện huynh đều đã biết, ta mới là nữ chính của huynh!
“Người ở bên huynh phải là ta, chúng ta cùng nhau vì đại đạo mà tiêu diệt yêu ma, đắc đạo thành tiên, đó mới là con đường huynh nên đi!”
Hạ Đào chỉ kiếm vào ta, ra sức khuyên bảo Tạ Cẩm Châu.
Tạ Cẩm Châu không chút biểu cảm, bàn tay trắng lạnh nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm.
Chỉ trong chớp mắt, các đệ tử đi theo Hạ Đào đều bị ép quỳ xuống đất, không thể động đậy.
Nàng ta hoảng hốt nhìn về phía chúng ta.
Ta chỉ nhẹ nhàng nhấn chân, phi thân tới trước mặt nàng ta, chuôi kiếm chạm vào cằm nàng ta.
Hạ Đào toàn thân run rẩy, giọng nói run run.
“Bạch Linh, ngươi dám!”