Tạ Cẩm Châu cầm lấy, xoay người bỏ đi.
Khi bóng dáng hắn biến mất, mấy thiếu niên mới dám vây lại bên cạnh Long Bưu đang sợ đến phát run.
“Đại ca, huynh không sao chứ?”
Long Bưu run rẩy đến cắn chặt răng, không nói nên lời, ta thở dài, bước đến trước mặt bọn họ.
Từ nhẫn trữ vật, ta lấy ra lệnh bài của Linh Tiêu Phong và vài khối linh ngọc. Đây là tông môn mà đại sư huynh lập nên sau khi xuất sơn.
Quan hệ giữa ta và huynh ấy rất tốt, chắc chắn huynh ấy sẽ nhận mấy đứa trẻ không nhà để về này, cho chúng chỗ nương tựa.
“Đi theo hướng nam từ địa giới Cửu Uyên, đến Linh Tiêu Phong. Cầm lệnh bài này, sẽ không ai làm tổn thương các ngươi.”
Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Long Bưu, đưa lệnh bài và linh ngọc cho hắn.
14
Tông môn đã phát lệnh truy bắt ta, người dẫn đội không ai khác chính là Hạ Đào.
Lý do là ta đã hại đồng môn, khiến Thẩm Bất Đãi bị thương.
Nếu bị buộc tội này, trở về sẽ chỉ có hai kết cục: hoặc bị phế tu vi rồi tự sát, hoặc bị phế tu vi và giam cầm cả đời.
Hạ Đào cùng nhóm người đến rất nhanh, như sợ không bắt kịp ta.
Trong Cửu Uyên Thành không cho phép sử dụng thuật pháp.
Ta chỉ có thể chạy trốn, trên đường ở chân thành tình cờ gặp lại Long Bưu.
Hắn vẫy tay, chỉ đường cho ta.
“Bên này!”
Ánh mắt Hạ Đào phía sau tối sầm.
“Những đứa trẻ dẫn đường cho Bạch Linh, bắt được đứa nào giết đứa nấy. Nếu sư tôn hỏi, cứ để ta gánh.”
Tạ Cẩm Châu đánh bị thương vài đệ tử.
Còn ta thì đối đầu với Hạ Đào.
Nửa năm qua, Hạ Đào chỉ tập trung vào việc công lược Thẩm Bất Đãi, thân pháp không tiến bộ chút nào, bị ta đánh cho liên tiếp thua thế.
Ánh mắt Hạ Đào đầy căm hận, hất một nắm tán bột về phía ta.
Ta vung tay gạt đi.
Là Hóa Cốt Tán.
Cùng là người công lược, tại sao nàng ta giờ lại ra tay độc ác như vậy với ta?
Đánh bị thương người trước mắt, phía sau lại có một nhóm tán tu nhận lệnh truy bắt kéo đến.
Chúng ta bị ép lùi vào rừng cổ.
Trong rừng, khí độc bao phủ. Ta và Tạ Cẩm Châu đã uống đan trừ độc, vẫn có thể chịu đựng được, nhưng Long Bưu là phàm nhân, chẳng bao lâu đã thần trí mơ hồ, bảy khiếu chảy máu.
Ta muốn đưa Long Bưu ra ngoài, nhưng bên ngoài toàn là người truy sát, nếu hắn ra ngoài sẽ càng chết chắc.
Long Bưu tựa vào gốc cây, cơ thể đau đớn đến mức không chịu nổi.
“Thật đáng tiếc, suýt nữa ta đã đến được Linh Tiêu Phong, sẽ không phải chịu đói nữa.”
Ta nắm chặt tay Long Bưu, những giọt nước mắt không kìm được rơi xuống từng giọt.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài.”
Long Bưu lắc đầu, ánh mắt mơ hồ, giọng nói đứt quãng.
“Ngươi thật tốt, tay của ngươi thật ấm. Không biết tay của mẫu thân ta có phải cũng ấm như vậy không, ta chưa từng thấy mặt bà.
“Ngươi biết tại sao ta đặt tên mình là Long Bưu không? Nghe cái tên mạnh mẽ như vậy, sẽ không ai dám bắt nạt ta nữa…
“Bọn họ đối xử với ta chẳng tốt chút nào. Kiếp sau, ta sẽ không đến thế giới này nữa… Mẫu thân…”
Giọng nói của Long Bưu càng lúc càng nhỏ, như tiếng muỗi kêu, bàn tay buông thõng xuống đất.
Đầu Long Bưu gục xuống, không còn hơi thở.
Ta nắm chặt tay hắn, nghiến răng nén lại tiếng nấc. Nhưng ta thậm chí không có thời gian để buồn bã.
Những người bên ngoài rừng đã lần mò vào.
Tạ Cẩm Châu siết chặt thanh kiếm trong tay, đôi bàn tay lạnh lẽo, gầy guộc nhưng mạnh mẽ.
Tạ Cẩm Châu liếc nhìn tay ta đang nắm lấy tay của Long Bưu, sau đó chuyển ánh mắt ra ngoài rừng, giữa chân mày lóe lên sát ý.
“Ngươi trốn kỹ vào.”
Nói xong, hắn cầm kiếm tiến vào rừng sâu, không còn thấy bóng dáng.
15
Trên mặt đất xuất hiện vài vệt nước, ta dừng bước đuổi theo Tạ Cẩm Châu, cúi xuống cẩn thận quan sát.
[Ngày Tạ Cẩm Châu tuẫn đạo, chính là lúc ngươi trở về nhà.]
Là Hệ thống.
Nó cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.
Giờ ta đã biết cách để về nhà.
Nhưng, theo cốt truyện mà Hạ Đào kể, trước khi Tạ Cẩm Châu giết phản diện Thẩm Bất Đãi và tuẫn đạo vì chúng sinh, ta đã phải rời khỏi thế giới này.
Trong đầu ta như một mớ hỗn độn.
Bên tai vang lên tiếng bước chân.
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy Tạ Cẩm Châu quay lại, hắn nắm lấy cổ tay ta, vẻ mặt lo lắng.
“Mau đi, bên ngoài nhiều người lắm, chúng ta phải trốn vào sâu hơn.”
Tạ Cẩm Châu kéo ta chạy về phía sâu trong rừng cổ, ta nhìn hắn, đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng.
Ta dừng lại, hỏi.
“Bên ngoài có bao nhiêu người?”
Tạ Cẩm Châu thoáng khựng lại, sau đó nghiêm túc đáp.
“Trong rừng cổ chừng mười, hai mươi người, còn bên ngoài ta không rõ. Bạch Linh, chúng ta cần trốn sâu hơn, quá nhiều người, quá nguy hiểm.”
“Ồ, vậy à.”
Ta giả vờ gật đầu như đã hiểu, Tạ Cẩm Châu lại kéo tay ta muốn chạy tiếp.
Nhưng ta nhanh chóng rút kiếm, đặt lên cổ hắn, ép hắn tựa vào gốc cây khô, ánh mắt lạnh lùng như sương giá.
“Ngươi là ai?”
Tạ Cẩm Châu thoáng kinh hãi, sau đó tức giận.
“Bạch Linh, ngươi phát điên gì vậy?”
“Hạ Đào, đừng giả vờ nữa.” Ta nheo mắt, nhếch môi lạnh lùng cười.
Vẻ tức giận trên mặt Tạ Cẩm Châu lập tức biến mất, dung mạo bắt đầu thay đổi, chỉ trong chớp mắt đã lộ ra chân diện mạo của Hạ Đào.
Hạ Đào lạnh lùng nhìn ta.
“Sao nhận ra được ta, Bạch Nguyệt Quang tỷ tỷ?”
“Tạ Cẩm Châu không bao giờ hoảng loạn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy. Hơn nữa, ánh mắt muốn giết ta của ngươi quá rõ ràng.”
Ta hừ cười một tiếng.
“Nói gì đến chuyện giết hay không giết, Bạch Nguyệt Quang tỷ tỷ, ta chỉ muốn sớm tiễn ngươi về nhà thôi.”
Ta nhướn mày, nhẹ nhàng vỗ chuôi kiếm vào cổ nàng, ra hiệu tiếp tục nói.
“Ta kéo ngươi đến thế giới này là để hoàn thành việc công lược của ta dễ dàng hơn. Nhưng giờ ngươi đã cản trở ta rồi.
“Điểm thiện cảm bên phía Thẩm Bất Đãi mãi không tăng được, ngay cả khi ta đã dùng thức hải của mình để chữa đan điền cho hắn.
“Còn Tạ Cẩm Châu, ta tạo ra bao nhiêu lần gặp gỡ tình cờ, hắn đều coi ta như không khí. Tất cả đã rối tung lên rồi, ta còn giữ ngươi trong thế giới này làm gì. Tiễn ngươi về nhà, sẽ có người công lược khác vào thân xác ngươi để giúp ta hoàn thành nhiệm vụ.”
Ta cau mày, khi nghe đến câu “kéo ngươi vào thế giới này”, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.
“Hóa ra là ngươi kéo ta đến đây?”
Hạ Đào hờ hững gật đầu.
“Tại sao?”
Hạ Đào khó chịu, bĩu môi, nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại như thể ta là kẻ ngu ngốc.
“Trong hầm thời không, ta đã thấy hình ảnh của ngươi. Ngươi là người đóng vai Bạch Nguyệt Quang của Tạ Cẩm Châu. Nhưng khi ta đến thế giới này, ngươi lại không có ở đây.
“Không có ngươi làm bàn đạp, ta với Tạ Cẩm Châu làm sao mà có thể yêu hận đan xen?
“Vì vậy, ta đã nhờ Cục Thời Không cho ngươi một tai nạn xe, kéo ngươi đến đây.”
16
Cơn giận trong lòng ta dần dâng lên cuồn cuộn.
Chỉ vì lý do này, nàng ta đã kéo ta – một người vô tội – vào thế giới dị giới này.
Mười năm qua, không một ngày nào ta không nhớ nhà, không nhớ cha mẹ.
Mỗi ngày ta đều sống trong sợ hãi, ngay cả chết cũng không dám chết, ta sợ rằng nếu ta chết thật, ta sẽ không bao giờ trở về được.
Thì ra tất cả không phải là chỉ dẫn của Hệ thống.
Tất cả đều là vì nàng ta, chỉ vì nàng ta!
“Ngươi nói muốn đưa ta về nhà, cần phải tốn nhiều công sức như vậy sao?
“Thậm chí còn phải cải trang thành Tạ Cẩm Châu để khiến ta buông lỏng cảnh giác. Ngươi thật sự chỉ muốn ta chết mà thôi.”
Hạ Đào bị ta vạch trần ý đồ, ánh mắt lộ ra sự tàn độc và ác ý.
“Ngươi ngoan ngoãn tự chịu trói và chết đi chẳng phải tốt hơn sao? Bạch Linh, ta không muốn lãng phí điểm tích lũy để đổi đạo cụ giết ngươi.”
“Giết ta?”
Ta khẽ cười, cổ tay xoay nhẹ, kiếm lóe sáng, nụ cười nơi khóe miệng Hạ Đào lập tức cứng đờ.
Lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực trái của Hạ Đào, ta ấn mạnh kiếm, khiến nó đâm sâu hơn.
Máu nóng tràn ra, chảy xuống mu bàn tay ta, trong lòng thoáng qua một niềm vui khó tả.
“Ngươi chết rồi, chắc chắn sẽ có người công lược khác nhập vào thân xác ngươi để giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?
“Đứng vững nhé, Hạ Đào. Ta mà tay run, ngươi sẽ càng đau đấy.
“Nhát kiếm này là vì ta – một kẻ vô tội, cũng là vì những kẻ ăn mày vô tội mà ngươi đã truy sát.”
Khuôn mặt của Hạ Đào méo mó, không còn chút ngọt ngào nào của một nữ chủ.
Nàng ta cứng ngắc dựa vào vai ta, hai mắt trợn trừng, con ngươi lồi hẳn ra.
Ta lùi một bước, để nàng ta ngã thẳng xuống đất.
Nhấc kiếm lên, để đề phòng, ta đâm xuyên qua ngực phải của nàng ta một nhát nữa.