Tạ Quân Ngự nắm lấy tay ta, đưa ra sân, tiếp tục kể chuyện năm xưa.
“Về sau, để kiếm sống, ta gia nhập tổ chức sát thủ, bàn tay ta nhuốm đầy máu tươi. Lần đầu tiên kiếm được tiền, ta lại mua một xiên kẹo hồ lô.”
“Ta chưa từng ăn thử, nhưng cảm thấy nó rất ngọt. Sau này, nàng lại bảo rằng kẹo hồ lô không ngọt.”
“Ta vẫn luôn thắc mắc, năm đó xiên kẹo nàng cho ta rốt cuộc là ngọt hay chua, ta vĩnh viễn không có cơ hội biết được.”
Hắn dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Nhưng hiện tại, nàng cũng không còn thích kẹo hồ lô nữa.”
Ta chưa từng nghĩ rằng, một hành động nhỏ bé khi xưa lại khắc sâu trong lòng hắn suốt mười một năm.
“Ta đạp lên xác vô số người để đạt được địa vị này, chưa bao giờ dám nói mình trong sạch.
“Nhưng một kẻ đầy tội lỗi như ta, làm sao có thể đến gần nàng dù chỉ một chút?”
Bất ngờ, Tạ Quân Ngự buông tay ta ra, đôi mắt hắn ánh lên một tia bi thương.
“Thanh Ly, đời này ta quá ô uế, không xứng với nàng.”
Ta bước lên ôm lấy thân hình run rẩy của hắn, giọng nói nghẹn ngào: “Tạ Quân Ngự, ngươi không dơ bẩn.”
Tạ Quân Ngự luôn giấu kín tình cảm của mình dành cho ta, không dám chạm vào, sợ phá hủy nó.
Sự dè dặt ấy khiến trái tim ta rung động.
Hắn chưa từng tham lam bất cứ thứ gì ở ta, chỉ là yêu ta bằng cả trái tim chân thành.
Trong suốt mười một năm ta không hề hay biết, hắn đã phải đấu tranh giữa yêu thương và tự ti, tự phủ nhận bản thân hết lần này đến lần khác.
Ta không dám tưởng tượng, một người vốn nên kiêu ngạo như hắn lại vì ta mà tự hạ thấp chính mình.
“Không ai có thể chia rẽ chúng ta.”
Ta ôm chặt lấy hắn, sợ rằng chỉ một khắc sau hắn sẽ tan biến.
Ta không dám hỏi vì sao hắn luôn mang theo bức tiểu họa của ta, bởi đáp án đã quá rõ ràng.
Hắn sợ không còn được nhìn thấy ta, vì hắn biết mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Tạ Quân Ngự dụi đầu vào hõm cổ ta, giọng nói khàn khàn: “Thanh Ly, ta sống là vì nàng.”
11
Biến cố luôn đến bất ngờ.
Không lâu sau khi ta được phụ thân triệu hồi về Ngọc Chiếu Thành, tin tức về việc có kẻ phóng hỏa thiêu rụi sơn trại đã truyền đến.
Ta thúc ngựa chạy đến bên ngoài trại, chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn, khói lửa ngập trời.
Chỉ có một vài người may mắn chạy thoát.
Cuối cùng, ta nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc.
Là Hồ Sinh và Phương Trĩ.
“Ngươi thế nào rồi?” Ta vội vàng hỏi.
Hồ Sinh vẫy tay, nói: “Ta không sao, Tạ Quân Ngự đã vào cứu người rồi!”
Lửa cháy càng lúc càng lớn, Tạ Quân Ngự e rằng lành ít dữ nhiều.
Ta chẳng nghĩ ngợi gì thêm, giao Phương Trĩ và Hồ Sinh cho người khác chăm sóc, rồi lao thẳng vào biển lửa.
“Tạ Quân Ngự, ngươi ở đâu?”
Ta lớn tiếng gọi, nhưng không ai đáp lại.
Khói bụi xộc vào họng khiến ta đau rát, mắt cũng mờ đi. Lúc này, một bóng người từ trong ngọn lửa lao ra.
“Thanh Ly.”
Nghe thấy giọng của hắn, ta gần như bật khóc vì vui sướng.
Trong tay hắn ôm một đứa trẻ đã bất tỉnh, may mắn là trên người hắn không có vết thương.
“Tạ Quân Ngự, chúng ta mau đi…”
“Xoẹt!”
Câu nói còn chưa dứt, một ánh bạc loé lên trước mắt ta.
Máu nóng bắn lên áo váy ta.
Ta sững sờ đứng yên tại chỗ.
Một thanh kiếm bạc xuyên qua ngực Tạ Quân Ngự.
Những giọt máu rỉ ra từ mũi kiếm như dao đâm vào mắt ta.
Ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như vậy.
Tạ Quân Ngự mỉm cười yếu ớt, đưa đứa trẻ trên tay cho ta.
“Thanh Ly, nàng phải sống tiếp…”
Đồng tử ta co rút lại.
“Không! Tạ Quân Ngự đừng mà”
Cơ thể hắn từ từ ngã xuống, mà phía sau hắn…
Lại là Tô Dĩ Hòa!
Toàn thân ta run rẩy, đến khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt chỉ là khoảng trống rỗng.
May mắn thay, tất cả chỉ là ảo giác.
Trong ánh nhìn lơ đãng, ta chợt thấy Tạ Quân Nghự lao ra khỏi gian nhà.
Ngay khi hắn vừa thoát ra, căn nhà phía sau liền sụp đổ. Chỉ cần hắn chậm hơn một chút thôi, kết cục sẽ thật đáng sợ.
Tạ Quân Ngự không ôm theo đứa trẻ nào, trên người cũng chỉ bị vài vết thương nhẹ.
Mọi thứ dường như hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng trong ảo giác.
Thấy ta, đôi mày nhíu chặt của hắn liền giãn ra.
“Thanh Ly, nàng yên tâm, mọi người đều an toàn. Ta đã cho người đưa họ đến nơi ổn định.”
Trái tim ta đau xót, tên ngốc này, chẳng lẽ không biết người ta lo lắng nhất chính là hắn sao?
Ta định trách mắng vài câu, nhưng từ xa, một bóng dáng quen thuộc lại lọt vào tầm mắt.
Một luồng sát khí lạnh buốt phóng đến với tốc độ không kịp trở tay.
Không còn cách nào để né tránh.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tạ Quân Ngự, ta tháo chiếc vòng tay khỏi cổ tay và nhét vào tay hắn.
Rồi ta đẩy mạnh hắn ra phía sau.
Hắn bị đẩy lùi ra xa vài mét.
Chiếc vòng tay giấu cơ quan, đủ để bảo vệ tính mạng hắn.
Ta định quay lại nở một nụ cười với hắn, nhưng ngực ta đột nhiên đau nhói, suýt nữa ta không đứng vững.
“Thanh Ly! Đừng mà!”
Tiếng hét của Tạ Quân Ngự vang vọng giữa trời.
Đau quá, thật sự rất đau.
Tô Dĩ Hòa xuống tay thật độc ác.
Thấy người bị đâm lại là ta, nụ cười trên mặt nàng ta liền đông cứng.
“Sao lại là ngươi! Chỉ chút nữa thôi, nhiệm vụ của ta đã thành công rồi!”
Giọng nàng ta đầy hoảng loạn, như thể mất phương hướng.
“Nhiệm vụ thất bại rồi… ta không muốn chết… Hệ thống, ta cầu xin ngươi, cho ta thêm một cơ hội nữa!”
Nàng ta vừa khóc vừa hét: “Ta không sai… Ta chỉ là yêu Hàn Quy Trúc thôi, ta có gì sai chứ! Tại sao nàng ta sinh ra đã có tất cả, tại sao!”
Trong lời nói của nàng ta có nhắc đến hai từ “hệ thống”.
Nhưng ta không còn đủ sức để nghe tiếp.
Một tiếng quát lớn vang lên, Tô Dĩ Hòa trợn tròn mắt, môi mấp máy nhưng không thể thốt nên lời.
Khi Tạ Quân Nghi rút thanh kiếm ra, Tô Dĩ Hòa ngã gục xuống đất.
“0825, nhiệm vụ thất bại…”
Những từ ngữ kỳ lạ phát ra từ miệng nàng ta, giọng nói ấy lại không giống của nàng ta.
Khi ta quay đầu nhìn lại, Tô Dĩ Hòa đã không còn thở.
Trong cơn mơ hồ, ta cảm nhận được Tạ Quân Nghự ôm lấy ta.
Hắn liên tục thì thầm: “Thanh Ly, nàng đừng ngủ. Ta sẽ đưa nàng đi tìm đại phu.”
“Thanh Ly, nàng sẽ không sao đâu…”
Ta tựa vào ngực hắn, vươn tay, lưu luyến chạm vào gương mặt hắn.
Hắn thật sự rất đẹp.
Nếu có thể, ta muốn mãi mãi nhìn hắn như thế này.
Nhưng hình như ta không chịu đựng được nữa.
Rõ ràng đã hứa sẽ không rời xa, cuối cùng lại là ta thất hứa.
Ta dùng chút sức lực cuối cùng để hôn hắn.
Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ nhạt.
“Tạ Quân Ngự, ta muốn ăn kẹo hồ lô…”
Cơ thể Tạ Quân Ngự khựng lại, dường như có thứ gì nóng hổi rơi xuống má ta.
Nếu đây là số mệnh của ta, ta chấp nhận.
Nhưng số mệnh của Tạ Quân Ngự không nên như thế.
Hắn đã chịu quá nhiều đau khổ trong đời này rồi.
Lần này, hãy để ta thay chàng gánh chịu tất cả.
Nếu cái chết của ta có thể đổi lấy sự sống của chàng, thì đó cũng là một điều may mắn.
Tạ Quân Ngự, đừng khóc.
Ta chỉ ngủ một lát thôi, chỉ một lát…
12
Không biết đã bao lâu trôi qua, trong đầu ta đột nhiên vang lên một giọng nói lạ lẫm: “Mạnh cô nương.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta có danh hiệu, gọi là Hệ thống.”
Trong lòng ta chấn động, tiếp tục hỏi: “Ngươi có liên quan đến Tô Dĩ Hòa?”
Hệ thống dường như rất chán ghét cái tên này: “Ta và nàng ta có mối quan hệ khế ước.”
Sau đó, từ lời kể của Hệ thống, ta mới biết được sự thật của mọi chuyện.
Thì ra, ta chính là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết cổ đại, Hàn Quy Trúc là định mệnh của ta, còn Tạ Quân Ngự là đại phản diện.
Trong nguyên tác, ta và Hàn Quy Trúc dựa vào bí kíp Ngọc Chiếu Thành để đánh bại Tạ Quân Ngự, từ đó rời khỏi giang hồ, sống bên nhau trọn đời.
Nhưng sau khi Tạ Quân Ngự chết, vì chấp niệm của hắn quá sâu, thế giới trong sách gần như sụp đổ.
Vì vậy, cấp trên phái Tô Dĩ Hòa vào thế giới trong sách, dự định ngay từ đầu sẽ loại bỏ sự tồn tại của Tạ Quân Ngự.
Ai ngờ Tô Dĩ Hòa không chỉ là một kẻ non nớt mà còn là một kẻ mê đắm tình yêu.
Nàng ta từng thất bại đủ đường ở thế giới ban đầu, nhưng khi vào trong sách lại gặp Hàn Quy Trúc ôn nhu, tuấn mỹ, liền đem lòng yêu mến.
Hệ thống từng nhắc nhở nàng ta rằng điều này sẽ thay đổi mệnh cách của nam và nữ chính, nhưng nàng ta chẳng hề bận tâm.
Dưới sự can thiệp của Tô Dĩ Hòa, ta và Tạ Quân Nghi thành thân.
Cả thế giới đi theo một hướng hoàn toàn không thể đoán trước.
Hàn Quy Trúc vẫn mù quáng si mê ta.
Tô Dĩ Hòa căm ghét ta, bèn tìm mọi cách gây khó dễ.
Nhưng nàng ta quên mất, ta mang hào quang nữ chính, còn nàng ta chỉ là một kẻ xuyên sách không có gì trong tay.
Trong thời đại này, gia thế và xuất thân vô cùng quan trọng.
Dù Tô Dĩ Hòa có xuất sắc đến đâu, dù nàng ta là đệ tử của ai, thì cũng mãi mãi không thể trở thành chính thất của Hàn Quy Trúc.