Ta gật đầu, xác nhận thân phận này.
Hàn Quy Trúc như bị đả kích nặng nề, lẩm bẩm một mình:”Sao có thể là nàng… nàng rõ ràng…”
Ta cười nhạt một tiếng: “Ngươi muốn nói, rõ ràng ta chỉ là tiểu thư của một gia tộc suy tàn, làm sao đột nhiên trở thành thiếu thành chủ đúng không?”
Hàn Quy Trúc cứng họng, không nói thêm được gì nữa.
“Bởi vì từ đầu, thân phận nhà họ Mạnh chỉ là một lớp vỏ nhằm đánh lừa thiên hạ mà thôi.”
Phụ thân của ta trên danh nghĩa là gia chủ của nhà họ Mạnh, một gia tộc ngày càng lụi bại, nhưng thực chất ông chính là thành chủ ngọc chiếu thành.
Ông ấy nói rằng việc có hai thân phận sẽ giúp giảm bớt kẻ thù, là cách để bảo vệ ta.
Ta luôn nghe lời và phối hợp với ông.
Nhưng sau này, khi thấy ta bị các gia tộc khác khinh thường, ông vốn tưởng Hàn gia là chính trực, nào ngờ đó cũng chỉ là một lũ hám lợi.
Phụ thân cảm thấy có lỗi với ta, ông không thể nuốt trôi cơn giận này, nên quyết định công bố thân phận thật của ta.
Mẫu thân ta từng nói, ta như một khối ngọc thô, chỉ có người thực sự yêu thương mới hiểu được giá trị của ta.
Lúc trước ta không để tâm, nhưng giờ đây, khi nhìn người đang nắm tay ta thật chặt, ta nghĩ, ta đã tìm được người đó rồi.
“Tưởng rằng Tô cô nương đã tài giỏi lắm, nào ngờ Mạnh tiểu thư còn ẩn giấu sâu hơn.”
“Giờ nhìn lại, Hàn gia đúng là tự mình chuốc họa, bỏ qua thiếu thành chủ mà lại đi cưới một nữ nhân không rõ lai lịch.”
“Một môn sinh sao có thể so sánh với uy thế của thiếu thành chủ.”
Tô Dĩ Hoà cắn chặt răng, đôi tay nắm thành quyền, ta lạnh lùng nhìn đám đông hỗn tạp đó.
Chỉ dựa vào miệng lưỡi của chúng mà định đoạt thiện ác thế gian, thật nực cười.
Hàn minh chủ sốt ruột hỏi Tô Dĩ Hoà:
“Dĩ Hoà, chẳng phải ngươi nói đã có được bí kíp ngọc chiếu thành sao?”
Tô Dĩ Hoà tái mặt:
“Ta chưa từng nói, tất cả chỉ là tin đồn mà thôi.”
Tin đồn vốn dĩ là vậy, truyền từ người này sang người khác, cuối cùng làm mờ nhạt đi sự thật.
Ta khẽ cười:
“Đã vậy, mọi người đều mong muốn có được bí kíp ngọc chiếu thành, vậy ta sẽ tặng nó cho Tạ Quân Ngự.”
Trong phút chốc, tất cả đều chết lặng.
“Quên không nói với các người, bí kíp ngọc chiếu thành chính là sính lễ của ta.”
Bí kíp ngọc chiếu thành bao hàm toàn bộ kiến thức của cửu châu, trong đó lợi hại nhất phải kể đến thuật cơ quan.
Người ngoài không biết rằng ngọc chiếu thành có một đội ám vệ, được huấn luyện bằng thuật cơ quan này, đưa bất kỳ ai trong số họ ra giang hồ, cũng sẽ trở thành đối tượng các thế gia tranh đoạt.
Đáng tiếc, người dạy họ thuật cơ quan chính là ta, chiếc vòng tay ta đeo cũng ứng dụng thuật cơ quan, đủ để bảo vệ bản thân.
Nói cho cùng, ta cũng chẳng tài giỏi gì, chỉ biết khắc gỗ, chơi vài sợi dây bạc, tất nhiên, ta chưa bao giờ lo sợ sự thật này bị phơi bày sẽ khiến ai đó nhòm ngó bí kíp.
Ngọc Chiếu Thành, chính là chỗ dựa lớn nhất của ta.
Ta quay sang nắm tay Tạ Quân Ngự, nói với tất cả:
“Từ nay về sau, ai dám bất kính với Tạ Quân Ngự, chính là đối địch với toàn bộ ngọc chiếu thành.”
Tạ Quân Ngự nhìn ta, trong mắt hắn ánh lên sự trong trẻo và kiên định.
Hắn luôn im lặng tiếp nhận mọi thứ thuộc về ta, tôn trọng lựa chọn của ta.
Và hơn thế, luôn ở bên ta, bảo vệ ta, có người bên dưới lên tiếng phản đối:
“Tạ Quân Ngự tội ác chất chồng, sao ngọc chiếu thành lại che chở cho kẻ như hắn?”
Ta mỉm cười:
“Thiện ác chỉ là góc nhìn từ lập trường của các người mà thôi.”
“Còn với ta, Tạ Quân Ngự là người tốt nhất thiên hạ.”
9
Sau ngày hôm đó, Hàn gia suy sụp không gượng dậy nổi, tự nguyện từ bỏ vị trí minh chủ.
Ú lão bị Ngọc Chiếu Thành loại bỏ, chẳng ai còn nhắc đến hôn sự của Tô Dĩ Hoà và Hàn Quy Trúc.
Còn Tô Dĩ Hoà thì chẳng còn nhởn nhơ như trước, mọi thứ dường như đang diễn tiến theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng gần đây, ta phát hiện phu quân của mình sáng sớm ra ngoài, tối mịt mới về, có dấu hiệu lén lút không rõ ràng.
Vào một trưa nọ, ta lén theo sau Tạ Quân Ngự, muốn xem hắn rốt cuộc đang làm gì.
Không ngờ Tạ Quân Ngự lại lượn lờ như thể mua sắm, khi thì vào tiệm may, khi lại ghé hàng bánh ngọt.
Ta thật không ngờ một nam nhân như hắn lại thích dạo phố đến vậy, ngay khi ta định bỏ cuộc, thì thấy hắn cùng một mỹ nhân bước vào một căn viện nhỏ.
Trước mắt ta là một viện tử được trang trí tinh mỹ, lần đầu trong đời ta có cảm giác như mình bị phản bội.
Hồi tưởng lại cảnh Tạ Quân Nghự trò chuyện vui vẻ cùng nữ tử kia, lòng ta như bị chẹn lại, khó chịu không thôi.
Trong cơn giận, ta bước nhanh về phía lầu các lớn nhất trong thành.
Vừa bước vào cửa, ta đặt thỏi vàng xuống trước mặt tú bà.
“Đưa hết các Mỹ nam đứng đầu của nơi này ra cho ta.”
Chẳng mấy chốc, một nhóm mỹ nam với đủ phong thái xuất hiện trước mặt ta, ai nấy đều ngượng ngùng, dè dặt nhìn ta.
Tạ Quân Ngự, để xem ai “hơn” ai!
Không biết có phải ám vệ báo tin hay không, mà Tạ Quân Ngự nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt ta.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm không dời khỏi ta, khí tức xung quanh trầm lặng đến đáng sợ.
Các mỹ nam của ta bị biểu cảm của hắn dọa cho khiếp sợ, điều này khiến ta không hài lòng.
“Ngươi làm gì vậy? Dọa bảo bối của ta sợ rồi.”
Cơn say khiến lời nói của ta càng thêm bất chấp.
Tạ Quân Ngự bước tới, nắm chặt cổ tay ta, không nói một lời kéo ta ra khỏi cửa.
Ta cố gắng vùng vẫy khỏi tay hắn, nhưng sức lực hắn quá lớn, ta không nhúc nhích được.
“Tạ Quân Ngự, thả ta ra! Bảo bối của ta vẫn đang chờ!”
Tạ Quân Ngự bật cười, tiếng cười trầm thấp đầy giận dữ. Hắn bất ngờ bế bổng ta lên, khiến ta giật mình bám chặt vào áo hắn.
Lên đến xe ngựa, Tạ Quân Ngự đè ta xuống chiếc nệm mềm mại.
Hơi thở ấm áp của hắn nhẹ lướt qua má ta, như một sự vuốt ve thân mật giữa hai tình nhân.
Trong đôi mắt đen như mực của hắn, hình bóng ta nhỏ bé hiện lên rõ ràng.
“Mạnh Thanh Ly, nàng xem ta là gì?”
Ta đáp trả: “Vậy còn ngươi, ở cùng nữ tử khác, coi ta là gì?”
Tạ Quân Ngự khựng lại, sau đó hỏi: “Nàng đã nhìn thấy?”
Ta quay mặt đi không nhìn hắn, hậm hực nói: “Xem ra phủ chúng ta lại có thêm một muội muội ngoan rồi.”
Tiếng cười trầm thấp của Tạ Quân Ngự vang lên: “Nàng đang ghen?”
Ta không muốn nói chuyện với hắn, hơi men trong người làm ta lâng lâng, suy nghĩ trôi dạt xa vời.
Nghĩ đến chuyện Tạ Quân Ngự sắp cưới người khác vào cửa, ta vô thức nói: “Tạ Quân Ngự, chúng ta hòa ly đi.”
Không biết có phải ta nhìn nhầm không, nhưng dường như trên mặt hắn thoáng qua một tia hoảng loạn.
“Tại sao?” Giọng hắn trầm thấp hỏi.
Ta đã say đến mức chẳng kiểm soát được lời nói:
“Ta không muốn nhìn ngươi ân ái với nữ nhân khác, không bằng hòa ly cho xong.”
Tạ Quân Ngự thở dài, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta: “Nàng say rồi, đừng nói bậy.”
Ta hừ một tiếng: “Ta không nói bậy, ta nghiêm túc đấy, Tạ Quân Ngự, chúng ta hòa ly…”
Chưa nói hết câu, môi ta đã bị một hơi ấm chặn lại.
Hắn hôn ta, không dịu dàng như mọi khi, mà mang theo sự bá đạo, cương quyết.
Nụ hôn sâu như thể hắn đang bày tỏ sự bất mãn của mình. Nhưng dần dần, nụ hôn ấy lại trở nên dịu dàng hơn.
Một lúc lâu sau, Tạ Quân Ngự mới chịu buông ta ra.
“Mạnh Thanh Ly, nàng có biết ta nghiêm túc đến mức nào không?”
Ta thở hổn hển, đầu óc hỗn loạn, chỉ nghe loáng thoáng tiếng cười khẽ của hắn.
“Thanh Ly, đời này ta chỉ cần một mình nàng.”
Sáng hôm sau, sau khi ta tỉnh rượu, Tạ Quân Ngự dẫn ta tới viện tử hôm trước.
Ai ngờ người mở cửa lại là Hồ Sinh.
Hồ Sinh giải thích, lúc này ta mới hiểu ngọn ngành.
Thì ra, Tạ Quân Ngự thuê một tiên sinh tới dạy đám trẻ trong trại đọc sách, nhận biết mặt chữ.
Còn hắn thì dạy chúng kiếm thuật.
Nữ tử hôm trước ta thấy, chính là vị tiên sinh ấy.
Nàng vốn là khuê nữ của một gia đình danh giá, nhưng gia đạo sa sút nên đành phải bước ra đời tìm kế sinh nhai.
Hồ Sinh từng nói rằng đám trẻ trong trại không thể mãi sống ở đây, sớm muộn gì cũng phải bước ra ngoài giang hồ.
Vậy nên, Tạ Quân Ngự đã ra tay giúp đỡ, đặc biệt mua lại viện tử này để bọn trẻ học tập.
“Vậy tại sao ngươi lại giấu ta?” Ta không khỏi ngỡ ngàng khi biết hắn làm nhiều việc như vậy mà không hề hé lộ.
Hồ Sinh phe phẩy cây quạt, nói: “Ngài ấy bảo rằng những chuyện này để ngài ấy lo, phu nhân chỉ cần yên tâm ngồi vững ở vị trí đại đương gia.”
Về sau, ta mới biết rằng từ lúc ta mang danh đại đương gia, Tạ Quân Ngự đã âm thầm bảo vệ cả trại.
Trại thiếu gì, hắn bổ sung thứ ấy, thậm chí còn tìm việc làm cho những thanh niên nam nữ trong trại.
Hắn luôn cố gắng giữ gìn những gì thuộc về ta.
Nhiều năm qua, số người được hắn cứu giúp thật không đếm xuể.
Thế gian sỉ nhục hắn, phỉ báng hắn, nhưng hắn chẳng hề lên tiếng biện minh.
Hắn mang đầy thương tích, nhưng trái tim lại trong sáng vô ngần.
Ta còn nhớ rõ lúc đưa bí kíp Ngọc Chiếu Thành cho hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng cất vào đáy rương, từ đó không bao giờ động đến.
Ta nhìn nam nhân đang đứng dưới gốc mai trắng, dáng người cao lớn, khí chất xuất chúng như ngọc.
Bất chợt, một bức tiểu họa từ trong ngực áo hắn rơi ra.
Hắn vội vàng cúi xuống nhặt lên, vẻ mặt thoáng chút bối rối, như đang che giấu điều gì.
Ánh mắt ta khẽ trầm xuống, mang theo chút hoài nghi.
10
Ban đêm, ta lẻn vào thư phòng của Tạ Quân Ngự.
Ở một ngăn bí mật dưới bàn, ta tìm thấy vài bức tiểu họa.
Những bức họa ấy, không phải ai khác, mà chính là ta.
Mọi vui buồn, hỉ nộ của ta đều hiện rõ trên từng nét bút.
Dù trong tranh, ta có đang làm gì đi nữa, góc phải bên dưới luôn có một bóng hình nhỏ bé, mờ nhạt.
Nhưng ta biết, đó chính là Tạ Quân Ngự.
Hắn không dám vẽ mình đứng ngang hàng với ta, chỉ âm thầm ở bên, lặng lẽ dõi theo.
Chỉ duy nhất một bức tranh ta và Hàn Quy Trúc cùng dự tiệc, gương mặt Hàn Quy Trúc bị bôi đen, thay vào đó là một bức tranh giống hệt, nhưng người đứng cạnh ta đã đổi thành hắn.
Đó là góc khuất trong lòng mà hắn không dám thổ lộ.
Không biết từ lúc nào, Tạ Quân Ngự đã đứng sau lưng ta.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Tạ Quân Ngự, ngươi đã thích ta từ bao giờ?”
Khóe môi hắn nở một nụ cười thoảng qua: “Mười một năm.”
Đôi mắt ta như cay cay, suýt chút nữa không kìm được nước mắt.
“Mười một năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
Bàn tay lớn của hắn nâng niu khuôn mặt ta, ánh mắt chan chứa dịu dàng:
“Mười một năm trước, ta vừa từ đống người chết bò ra, ai nấy đều tránh xa ta.
“Chỉ có nàng không ngại ta dơ bẩn, đưa cho ta một xiên kẹo hồ lô.”
Hắn đột nhiên bật cười: “Khi ấy, nàng còn nói ăn kẹo hồ lô của nàng rồi thì sau này sẽ là người của nàng, nàng sẽ bảo vệ ta.”
“Nhưng khi ta còn chưa kịp ăn, nàng đã bị phụ thân nàng mang đi.”
“Những ngày sau đó, ta chỉ nắm chặt xiên kẹo hồ lô, không nỡ ăn, nhưng cuối cùng lại bị một đám ăn mày cướp mất.”